Quyển sách này hướng dẫn chi tiết mọi thứ từ thổ nạp khí, cách vận khí, cách khai mở kỳ kinh bát mạch, các rèn đúc kim đan… Nhưng Trần Nguyên nhận thấy quyển sách này cũng chỉ hướng dẫn tu hành đến cấp độ cao nhất là Trúc cơ kỳ mà thôi, còn lại những cảnh giới khác thì hoàn toàn không thấy nhắc đến.
Trần Nguyên cũng chẳng thấy làm lạ gì về điều này. Thứ này có thể là mồi nhử của bọn Khựa dành cho bọn Dạ Lang, chẳng khác bọn hắn sử dụng chiến lược cây gậy và củ cả rốt đối với bọn thỏ Dạ Lang này. Bọn Khựa bước đầu cho bọn Dạ Lang nhận được một chút lợi ích để bọn hắn làm việc, cứ việc càng tăng lên thì bọn Khựa lại càng ngày sẽ thưởng cho bọn hắn càng nhiều. Cứ như vậy, bọn Khựa sẽ càng ngày càng thu lợi được càng nhiều, mà bọn Dạ Lang cũng sẽ càng ngày càng lệ thuộc vào bọn chúng.
Chiêu thức này phải nói là rất thâm độc, nếu bọn Dạ Lang kia lệ thuộc quá nhiều vào bọn Khựa, thì chắc chắn sau này bọn hắn cũng sẽ mất sạch vào tay bọn Khựa nham hiểm này. Đây là cái giá phải trả nếu như bọn Dạ Lang không sớm nhận ra được sự nguy hại trong kế sách này cũng bọn Khựa.
Sau một hồi nghiền ngẫm ngâm cứu quyển sách, Trần Nguyên phát hiện ra được cách tu luyện của hắn lúc trước cũng không hề sai. Chỉ có điều là phương pháp tu luyện kia của hắn là thuộc một trường phái tu luyện khác mà thôi, nhưng cuối cùng cũng đều dẫn đến chung một kết quả.
Trần Nguyên bây giờ cũng đã là Luyện khí cảnh sơ kỳ đỉnh phong, chỉ cần hắn bắt đầu mở ra được kỳ kinh bát mạch thì hắn sẽ chính thức bước vào cảnh giới Luyện khí cảnh trung kỳ. Mỗi cảnh giới được tăng lên thì cũng đồng nghĩa với việc thực lực chiến đấu của hắn cũng sẽ càng tăng cao theo.
Mà đám người Trần Giang, Công Đoàn, Trần Vương cùng Đại Man cũng đều đã là Luyện khí cảnh sơ kỳ đỉnh phong, cũng chỉ chờ mở ra kỳ kinh bát mạch nữa mà thôi. Nhưng đám binh lính của bọn hắn thì vẫn chỉ là Luyện khí cảnh sơ kỳ mà thôi, nên thực lực cũng chưa có khác biệt là bao. Chỉ có đám binh sĩ của Trần Tô tên kia là tăng lên nhanh nhất, lần trước Trần Tô tên kia còn trước mặt hắn khoe khoang là trong đám binh sĩ của hắn đã có rất nhiều người bước vào cảnh giới Luyện Khí cảnh trung kỳ.
Trần Nguyên cũng không biết là có cảnh giới cao hơn như là Nguyên Anh hay không, hắn cũng mơ được một ngày có thể đạp lên được cảnh giới đó để có thể bay khắp ngao du thiên hạ. Nhưng hiện thực tàn khốc cũng khiến hắn cắm đầu xuống đất trong chính cái giấc mơ đó của mình. Cứ mãi tàn tàn tu luyện như thế thì chẳng biết năm tháng nào hắn mới đạt tới được cảnh giới kia, hiện tại cảnh giới của hắn cứ chậm chạp như rùa bò đây.
Dẹp lại mấy quyển sách, Trần Nguyên đi đến bên chiếc rương được đặt cạnh giường kia. Hắn đưa tay mở nắp ra xem bên trong còn có thứ gì khác hay không. Lần này hắn cũng chẳng còn sợ hãi như lúc đầu, bởi hắn đoán bên trong mấy cái thùng này chắc cũng chẳng có thứ khỉ gì làm cạm bẫy.
Nắp rương được bật mở ra, Trần Nguyên tò mò nhìn vào thì thấy cái rương to lớn như thế này thế mà hoàn toàn trống không. Ở bên dưới đáy rương chỉ có một cái hộp gỗ rất đẹp nhỏ, nếu Trần Nguyên đoán không lầm thì cái hộp nhỏ này chắc chắn là do bọn Khựa chế tác ra. Bởi cái hộp này được làm quá tinh xảo, bên ngoài còn được khảm nảm mấy viên đá, xung quanh thì đều được chạm khắc hoa văn vô cùng đẹp mắt.
Trần Nguyên hiếu kỳ mở cái hộp nhỏ kia ra, bên trong hộp hắn nhìn thấy được hai viên đá màu đỏ. Trần Nguyên tò mò cầm hai viên đá kia lên xem xét, xoay tới xoay lui hắn cũng chẳng thấy có điều gì khác lạ, chẳng lẽ hai viên đá nhỏ bằng ngón tay út này chính là đá quý. Nếu đá quý có màu đỏ thì thường là kim cương đỏ, ruby, garnet…
Nhưng thực sự hắn cũng chẳng nhận ra hai viên đá nhỏ trong hộp này là thuộc loại đá quý nào. Thôi kệ, đá quý thì đá quý, mang về tặng vợ là xong. Nghĩ vậy hắn liền ném lại hai viên đá vào trong hộp nhỏ kia, cũng chẳng thèm quan tâm lấy nó nữa.
Trần Nguyên lúc này tò mò nhìn đi nhìn lại chiếc giường đá. Theo kinh nghiệm nãy giờ của hắn, trong căn mật thất này không có thứ gì không phải là báu vật đối với tình trạng nghèo kiết xác của hắn hiện giờ, chắc chắn cái giường đá này cũng vậy. Nhưng sau một hồi mò lui mò tới để kiểm tra, cuối cùng sự thật phũ phàng khiến hắn thất vọng. Cái giường này cũng chỉ là một tảng đá bình thường như bao tảng đá khác mà thôi.
Sau một hồi lục tìm mọi ngóc ngách trong căn mật thất kia, khi không kiếm thêm được bất kỳ một thứ nào có giá trị nữa thì Trần Nguyên mới chịu đi ra ngoài. Bước ra ngoài, được hít thở khí trời trong lành thật thoải mái và dễ chịu. Bất đắc dĩ lắm mới phải chui vào hầm mà sống thôi chứ chẳng ai muốn sống mãi trong những căn hầm tối tăm, ẩm thấp và ngột ngạt như thế này cả.
Khắp bốn phía, các chiến sĩ vẫn đang tích cực dọn dẹp, tiêu hủy hết mọi thứ về sự tồn tại của bọn Dạ Lang. Thứ gì cần tiêu hủy thì tiêu hủy, thứ gì cần giữ lại thì giữ lại, tất cả đều được Trần Giang hướng dẫn cho tất cả các binh sĩ làm việc. Ở giữa Dạ Lang thành, giờ phút này một vùng đất rộng lớn ngổn ngang củi gỗ cũng đã được chất lên thành một đống cao.
“Đốt”, Trần Nguyên ra lệnh.
Ngay lập tức, bốn phía binh sĩ xung quanh bắt đầu châm lửa lên. Đam củi gỗ lớn kia nhanh chóng bắt cháy mạnh. Từng cơn gió mạnh cũng ào ạt thổi qua khiến cho đám mùn, bụi cháy bốc lên cao nghi ngút. Từng đám quạ, hiều hâu cùng nhiều loài chim khác cũng bỗng nghiên tụ tập chao lượn xung quanh như muốn tìm bắt lấy những con mồi bị lửa nóng làm cho chúng phải bay lên cao.
Nhìn trước mắt mình cung điện to lớn của Dạ Lang bén lửa bốc cháy, Trần Nguyên cũng thấy cảm khái thay. Một thế lực, một đất nước, thậm chí là một nên văn minh lớn đến thế nào đi nữa, cũng chưa chắc sẽ mãi mãi trường tồn theo thời gian. Thời gian sẽ khiến cho mọi thứ đều thay đổi, kẻ này ngã xuống, kẻ khác lên thay, thịnh suy cứ thế như dòng nước trôi hoài trôi mãi.
Lúc lên cao, lúc xuống thấp, nhưng rồi cuối cùng chúng cũng sẽ đều chảy vào dòng biển lớn của thời gian. Thứ trường tồn còn lại duy nhất có lẽ là danh tiếng của chúng, là những tiếng réo rắc, thánh thót hoặc là ào ạt của chúng đối với thế gian mà thôi. Cũng chẳng khác gì một đời người, đó chính là quy luật, và con người không thể thoát ra được khỏi cái quy luật trời định đấy.
Trần Nguyên không can tâm, hắn muốn thoát ra khỏi cái trói buộc của tự nhiên đấy. Chẳng lẽ trên thế gian này trời là mạnh nhất, trời muốn hắn sống thì hắn sẽ được sống, muốn hắn chết thì hắn phải chết hay sao? Hắn là con người chứ không phải là một con rối, sự sống của hắn phải do chính hắn quyết định, không ai có thể thay hắn quyết định lấy. Kể cả trời.
Trời nếu ngăn cản thì hắn sẽ xé rách trời, phá nát cái cực hạn này của loài người. Hắn không tin rằng không có ai có thể vượt qua được cái giới hạn này. Hắn không tin trên thế gian có thứ gì là tuyệt đối cả, chỉ có thể là do con người không tìm ra, hoặc là đã có người tìm ra được nhưng bị giấu kín đi mà thôi. Kiếp này hắn quyết phải đi tìm, hắn phải phá được cái giới hạn đó. Hắn muốn hắn cùng những người thân yêu của hắn sẽ mãi trường tồn cùng thời gian.
“Rầm… rầm… rầm…”
Bất chợt trong lúc suy nghĩ vẫn vơ, trên bầu trời ba tiếng sét lớn vang lên vô cùng chói tai. Khiến cho cả đám người Trần Nguyên lúc này cũng giật nãy cả mình. Nhìn lên bầu trời, hoàn toàn không có mây đen, không có lấy dấu hiệu có mưa thì lấy đâu ra sấm sét được. Trần Nguyên thấy vậy thì cũng trong lòng run sợ mà tự hỏi lấy, “chẵng lẽ trời thật sự là có tồn tại hay sao? Hắn có thể nghe được những điều mà ta nghĩ”
“Rầm….”
Một tiếng sét nổ rền trời lại vang lên như muốn đáp trả cho câu hỏi kia của Trần Nguyên. Mà lúc này thì Trần Nguyên cũng thấy lạnh run cả người, hắn mà yếu bóng vía một chút nữa thì không khéo hắn tè luôn ra cả quần rồi.
“Bà cụ nó không phải chứ, chơi thế ai chơi lại”
Trần Nguyên run sợ mà nhìn lên bầu trời lẩm bẩm. Đúng là nếu chơi như thế thì không khác gì bật hack thật, chơi với một đối thủ như thế thì sao hắn còn dám chơi nữa chứ. Lúc này Trần Nguyên lại bất chợt, hắn, thật là nhỏ bé biết bao.
Nếu trên thế giới này có một bảng xếp thứ hạng, thì không biết hắn sẽ xếp thứ mấy từ dưới lên đây. Nghĩ như vậy, hắn lại càng quyết tâm tu luyện. Bởi hắn biết chỉ có con đường tu luyện thì mới có thể khiến cho hắn càng ngày càng trở lên mạnh mẽ hơn được.
Vũ khí dù có hiện đại đến mấy đi nữa, có mạnh mẽ đến mấy đi nữa thì cũng không thể đấu lại được với trời, cũng không thể tránh thoát khỏi quy luật của tự nhiên. Muốn đấu được với trời, muốn chống lại được các quy luật của tự nhiên, của trời sắp đặt, thì chỉ có con đường tu luyện mà thôi.
“Cấp báo, thưa Đại đế, bọn kia đã tới gần sát phạm vi chúng ta”, lúc Trần Nguyên đang mãi suy nghĩ thất thần thì bỗng có một tiếng cấp báo làm hắn giật nãy cả mình tỉnh lại.
Nghe lại lời cấp báo, hắn biết được cuối cùng bọn kia cũng đã đến. Cuối cùng hắn cũng đã được trực tiếp gặp mặt lấy bọn kia. Trần Nguyên biết không sớm thì muộn rồi hai bên cũng sẽ gặp nhau mà thôi, cũng có thể là ở trong một hoàn cảnh khác, một hoàn cảnh mà có thể không phải hắn có thể lường trước được. Nhưng lần này, chính là hắn chủ động gặp mặt, hắn muốn là kẻ chủ động trọng cuộc chơi này. Hắn không đi tìm chó, chẵng lẽ đợi chó đánh hơi tìm đến hắn.