Trần Nguyên lúc này dẫn hơn ba trăm chiến sĩ tập trung lại trước cổng thành. Hắn chính thức đón đợi bọn kia đến, bọn mà hắn đợi không ai khác chính là bọn Khựa. Hắn biết được lần gặp mặt này vô cùng quan trọng, mọi thứ xảy ra sau đó có thể quyết định lấy sự tồn vong của bọn hắn sau này.
Vì hắn đã chính thức xuất đầu lộ diện, hắn không còn theo như kế hoạch trước đây là cố gắng tránh né bọn Khựa ra nữa. Một phần là do diễn biến quá nhanh, bọn Da Lang kia khiến hắn không thể không xuất đầu lộ diện. Lần này xuất đầu lộ diện cũng tốt, hắn cũng muốn luôn tiện lần này thăm dò xem thử thái độ của bọn Khựa kia là như thế nào.
Biết địch biết ta thì mới trăm trận trăm thắng được, nếu hắn cứ mãi ở trong rừng sâu này thì hắn sẽ mãi không biết được kẻ thù của hắn là như thế nào. Bọn chúng mạnh mẽ ra sao, bọn chúng có cái gì hơn chúng ta, nếu xảy ra chiến tranh giữa hai bên thì hắn sẽ dành được bao nhiêu phần trăm thắng lợi trong cuộc chiến thắng này….
Rất nhiều vấn đề không phải chỉ lén lút tìm hiểu là có thể hiểu được đối phương. Muốn hiểu rõ được đối phương thì phải trực tiếp trò chuyện, quan sát, thăm dò, dụ dỗ ngược lại bọn hắn… như vậy mới có thể tìm được điểm yếu của bọn hắn.
Cũng như việc muốn hiểu rõ được một người, không phải cứ đứng ở ngoài quan sát cách họ sống, họ đối xử với những người là được. Mà muốn hiểu sâu được họ thì phải đến sống chung với họ.
Như vậy may ra mới có thể hiểu được một phần nào suy nghĩ của họ, biết được họ vì sao chọn đi hướng phải mà không phải là hướng trái, biết được họ vì sao đói thì phải ăn… chẳng hạn.
Nhìn lấy xa xa, Trần Nguyên thấy được khoảng hai mươi tên cưỡi ngựa, phía sau là hơn một trăm binh sĩ đi bộ, tiếp theo là hơn mấy chục chiếc xe ngựa kéo, đi cuối cùng chính là hơn một trăm người phụ nữ, trên người bọn hắn đều mang theo một tay nải chứa đồ cùng khoác lấy trên mình một mảnh vải trùm kín hết người.
Dẫn đầu chính là một tên râu ria bờm xờm, trong tay hắn còn đang xách lấy một cây trường đao. Nhìn thấy mấy chục chiếc xe ngựa này kéo theo những cái khung xe rỗng, Trần Nguyên đoán biết được ý định của chúng lần này đến đây là để làm gì.
“Đứng lại, các ngươi là người của bộ lạc nào? Vì sao lại đến địa bàn của chúng ta”, thấy bọn chúng đang tiến lại gần, Trần Nguyên lúc này quát lớn.
Nghe thấy tiếng quát của Trần Nguyên, đám Khựa kia cũng đều giật mình. Chuyện quái gì đang xảy ra? Đây không phải là bộ lạc Dạ Lang đám kia hay sao? Sao mới có mười mấy ngày lại thành ra địa bàn của tên nào kia nữa rồi?
Tên tướng quân đi đầu râu ria kia lúc này ra hiệu đám người sau lưng hắn nhìn lại, hắn cẩn thẩn quan sát đám người Trần Nguyên cùng lấy mọi thứ xung quanh, hắn không lầm, đây chính là bộ lạc của đám Dạ Lang kia. Hắn quát lớn,
“Chúng ta đến địa bàn của bộ lạc Dạ Lang, các ngươi là đám mọi dân nào dám ra đây cản đường của chúng ta? Bộ lạc Dạ Lang đâu? Tên Độc Cẩu kia ở đâu mau ra đây, ngươi dám cử một đám mọi dân này ra cản đường của Tướng quân ta à?”
“Dạ Lang? Hahaha… đám Dạ Lang kia đã bị chúng ta đánh đuổi, bọn chúng đã ba chân bốn cẳng chạy trốn đi hết cả rồi. Bây giờ nơi đây sẽ chính là địa bàn của chúng ta, mọi thứ ở nơi đây do chúng ta quyết định. Đường này là do bọn ta mở, các ngươi muốn đi qua đây thì phải hỏi ta có đồng ý hay không”, Trần Nguyên lúc này cười ha hả hét lớn.
“Đồng ý? Ý con mẹ mày, Tướng quân, để chúng ta lên giết sạch đám mọi dân này”, lúc này một tên tướng sĩ ở đằng sau tức giận thúc ngựa lên phía trước nói.
“Chờ đã, đám người này đã đánh đuổi đám Dạ Lang kia, cái này khá mệt rồi đây. Bao nhiêu sắp xếp của Tần Đại nhân có lẽ là bị bọn mọi dân này đạp đổ xuống sông xuống biển cả rồi. Chúc đại nhân, ngươi là người của Tần đại nhân, ngươi thấy thế nào?”, Tên tướng quân kia vừa ngăn cản vừa quay sang nói với người được gọi là Chúc đại nhân kia.
Tên Chúc đại nhân kia chính là Chúc Khôn, hắn là người của Tần Trúc đại nhân. Kế hoạch thâu nuôi dưỡng bọn Dạ Lang này để làm bàn đạp thôn tính các bộ lạc khác cũng chính là Tần đại nhân kia nghĩ ra.
Mà Chúc Khôn chính hắn cũng là người chịu trách nhiệm thực thi mệnh lệnh này. Nhưng lần này đến đây, biết được bọn Dạ Lang ngu ngốc kia lại bị đám mọi dân trước mặt này đánh đuổi.
Không biết đám súc vật Dạ Lang kia chạy đi đâu nữa là mới mệt. Hắn không hề quan tâm lấy sự sống chết của bọn Dạ Lang kia, cái hắn quan tâm chính là những khoáng sản ở trog tay của bọn hắn.
Lần này hắn cho mang theo nhiều xe chở hàng tới đây, mục đích là để vận chuyển đống khoáng sản mà trước kia bọn Dạ Lang đã khai thác được quay trở về.
Nhưng đằng này, người cũng chẳng thấy đâu, mà khoáng sản cũng chẳng biết là bọn Dạ Lang kia có để lại ở trong thành kia hay không nữa. Giết bọn mọi dân trước mắt hắn này thực sự là điều quá dễ dàng đối với hắn.
Nhưng nếu giết rồi thì sau này hắn lại tìm ra người đâu để thay thế dám ngu ngốc Dạ Lang kia làm việc cho hắn đây.
Nhìn lấy đám mọi dân cầm lấy trong tay những cái rìu đá ngu ngốc kia, hắn cũng thấy đau cả đầu. Vỗ vỗ lấy trán mình, sau khi chỉnh lý lại suy nghĩ, hắn nhìn lấy đám người Trần Nguyên nói,
“Các ngươi là người của bộ lạc nào?”
“Chúng ta là người bộ lạc Trửa Khạm, các ngươi là người của bộ lạc nào?”, Trần Nguyên xách lấy cây rìu đá trong tay ngông nghênh lớn tiếng quát.
Không riêng gì Trần Nguyên, tất cả mọi người sau lưng hắn lúc này đều cầm lấy rìu đá, có người không có rìu đá còn kiếm lấy mấy khúc cây để cầm. Cái này thực tế là do Trần Nguyên sắp xếp sẵn, hắn muốn để cho bọn Khựa kia nhìn thấy bọn hắn thực chất chỉ mà những man dân chân chính mà thôi. Để bọn Khựa nghĩ rằng bọn hắn không có gì uy hiếp được đến bọn chúng, như thế mới có thể khiến cho bọn Khựa lơ là cảnh giác đối với bọn hắn.
Bọn Khựa kia càng xem thường lấy bọn hắn, thì hắn mới có thể dễ dàng làm việc được. Càng khiến cho kẻ địch khinh thường mình, thì kẻ địch sẽ càng tiến gần đến cái chết. Đây chính là nguyên nhân vì sao lần trước Trần Nguyên phải phạt nặng Trần Giang vì tội khinh địch, và khinh địch cũng được xem là trọng tội trong Quân luật của hắn.
“Các ngươi không cần biết chúng ta là đến từ đâu, bọn Dạ Lang kia chạy theo hướng nào? Bọn chúng có mang theo gì khi bỏ chạy không?”, Chúc Khôn nhìn Trần Nguyên dò hỏi.
“Tại sao ta phải trả lời các ngươi? Nếu ta nói cho các ngươi biết thì các ngươi có cho chúng ta thức ăn hay không? Nếu cho chúng ta thức ăn thì chúng ta mới nói”, Trần Nguyên lúc này vừa xoa bụng vừa nói.
Nhìn thấy Trần Nguyên cảnh này, Chúc Khôn cũng cười nói, “Có, tất nhiên là có, nếu ngươi nói cho chúng ta biết thì chúng ta sẽ cho các ngươi thức ăn ngon”
“Thật? các ngươi sẽ không lừa dối chúng ta chứ?”, Trần Nguyên lúc này vẻ mặt hớn hở nói.
“Đương nhiên là thật, chúng ta chưa lừa dối ai bao giờ”, thấy Trần Nguyên dễ bị dụ, Chúc Khôn nhanh chóng cười đáp.
“Vậy,… vậy ngươi cho ta hai con vật kia đi thì ta sẽ nói”, Trần Nguyên vừa nói vừa chỉ chỉ lấy mấy con ngựa mà bọn Chúc Khôn đang cưỡi.
“Chúc đại nhân, để ta lên bắt hắn lại, đánh cho đến khi hắn chịu khai ra mới thôi, việc gì phải đi nói chuyện với cái đám mọi dân này”, tên tướng sĩ khi nãy nghe Trần Nguyên nói thì nhổ ra một bãi nước bọt.
“Ngươi im lặng cho ta, mọi chuyện ở đây do Chúc đại nhân quyết định”, Vị tướng quân ở một bên nghe tên tướng sĩ kia nói vậy thì lập tức quát mắng, sau đó quay sang Chúc Khôn tỏ ý xin lỗi.
Chúc Khôn lúc này cũng chẳng để ý đến tên tướng sĩ kia mà cười nói với Trần Nguyên,
“Được, người đâu, mang hai con ngựa lên cho bọn hắn”
“Vâng, thưa đại nhân”, mấy tên lính đi phía sau nghe Chúc Khôn nói vậy thì lập tức dắt hai con ngựa đang kéo xe lên phía trước giao cho đám người Trần Nguyên.
“Hahaha… chúng ta có được thức ăn rồi, người đâu, mang thức ăn vào cho ta, tối nay chúng ta sẽ làm một bữa thật no say”, Trần Nguyên hớn hở vỗ lấy hai con người không ngừng cười nói.
“Vâng, thưa tộc trưởng”, mấy tên chiến sĩ ở đằng sau cũng cười tươi như hoa mà nhanh chân chạy lên dắt lấy hai con người vào trong thành.
“Nói đi, bọn Dạ Lang kia chạy theo hướng nào”, Chúc Khôn thấy đám người Trần Nguyên đã dẫn ngựa đi thì liền hỏi.
Trần Nguyên đang cười tươi như hoa nhìn mấy con ngựa từ từ bị dắt vào trong thành, nghe Chúc Khôn nói vậy, hắn liền nhanh chóng ngoảnh đầu lại cười đáp.
“Thực ra bọn ta cũng chẳng biết bọn hắn đã chạy đi từ hướng nào. Bộ lạc của chúng ta lúc trước bị bọn hắn đuổi giết. Giờ chúng ta mới có cơ hội quay trở lại trả thù bọn chúng. Chúng ta đã đánh nhau năm ngày năm đêm, khiến cho người của chúng ta và người của bọn Dạ Lang kia chết vô số.
Sáng nay, chúng ta tính lần đánh giết bọn hắn, nhưng khi đến đây thì chúng ta đã phát hiện bọn chúng đã đi đâu hết sạch rồi. Bọn chúng còn đốt hết sạch tất cả, không để lại cho chúng ta bất kỳ một thứ gì. Không tin thì các ngươi có thể cho người vào trong xem.
Ta cũng không lừa các ngươi để làm gì, dù sao các ngươi cũng đã cho chúng ta thức ăn, ít nhất ta biết được các ngươi tốt hơn bọn súc vật Dạ Lang kia vô số lần”
Chúc Khôn nghe Trần Nguyên nói vậy thì cũng nửa tin nửa ngờ. Hắn liên sai mười tên lính chạy vào bên trong thành để kiểm tra. Trần Nguyên cũng chẳng làm khó bọn hắn mà còn dọn đường cho bọn hắn đi vào bên trong để kiểm tra.
Sau một hồi kiểm tra, bọn lính kia lại cấp tốc chạy ra báo cáo gì đó với Chúc Khôn. Sau khi nghe xong mấy tên lính kia báo cáo thì Chúc Khôn mặt mày giận dữ quát lớn.
“Con bà nó bọn mọi dân Dạ Lang kia, dám lấy đi hết khoáng sản của chúng ta. Nếu để ta bắt được bọn hắn thì ta sẽ băm vằm bọn chúng thành trăm ngàn mảnh”.