Chú ý: "Tất cả tình tiết trong truyện đều là hư cấu, không mang bất cứ mục đích đả kích tôn giáo hay cá nhân nào cả. Nếu như có điểm tương đồng, chỉ là trùng hợp, mong mọi người khi đọc truyện có thể dùng tinh thần lạc quan và thoải mái nhất."
Không ai biết tên gọi của thế giới này, cũng không biết vị trí cụ thể của nó. Chỉ biết trong bao la vũ trụ, nó là nơi duy nhất tồn tại sự sống.
Từ hỗn độn hình thành bốn mảnh đại lục to lớn, chấp nối với nhau tạo thành một tinh cầu nằm bên cạnh thái dương. Từ xa nhìn, tinh cầu này còn lớn hơn thái dương một chút.
Ở Nam Hoang, tương truyền thuở sơ khai, trong hỗn độn xuất hiện một vị thần phụ. Ngài mở mắt, ánh sáng vươn ra vô tận. Ngài thở ra, hơi thở hóa thành thế gian muôn vật. Nhưng những thứ ngài tạo ra chỉ có thể trôi theo vô định, rồi dần dần tan biến vào hỗn độn loạn lưu.
Thần phụ thấy thế, bèn dùng cột sống của mình hóa thành một cây trụ lớn. Cây trụ không ngừng giương rộng, dài ra, cuối cùng ổn định hỗn độn thành hai phần trên dưới. Thần phụ biết sứ mệnh của mình đã kết thúc, thân thể tan vào hỗn độn, cung cấp cho mảnh không gian này năng lượng vận hành. Lúc này hai sinh linh đầu tiên trong vũ trụ mới được khai sinh, phía trên có Thiên Gia, nó tự đặt nơi đó là trời, bao hàm đủ loại huyền diệu. Phía dưới có Địa Mẫu, nó tự đặt nơi đó là đất, bao hàm sự sống vô tận.
Thiên Gia và Địa Mẫu tôn thần phụ là Thần Trụ Trời, cha đẻ vạn vật. Về sau mảnh thế giới mà Thiên Gia cùng Địa Mẫu cai quản hóa thành một mảnh đại lục, người đời gọi là Nam Hoang.
Tương tự Nam Hoang, còn có ba mảnh đại lục khác được hình thành từ hỗn độn lần lượt là Đông Thổ, Tây Thiên và Bắc Mạc.
Sau không biết bao nhiêu năm tháng tồn tại, thế giới này dần đi đến hồi kết, bốn mảnh đại lục chờ đón hạo kiếp chưa từng có, cũng không thể nào tránh khỏi. Ấy vậy mà phần lớn sinh linh vẫn không hề hay biết gì, chỉ có những vị Thánh là cảm nhận được phần nào sự thật, trong lòng cất giấu những suy tính không muốn người biết...
...
Mộc Nhiên mơ mơ màng màng, khó khăn lắm mới tỉnh lại từ trong cơn mê không biết đã kéo dài bao lâu.
Giống như dự đoán, cơ thể không có chút khí lực nào, muốn động đậy một chút cũng không nổi. Càng bết bát hơn là cho dù cố mở mắt ra thế nào, trước mặt vẫn là một mảnh tối đen.
Ký ức ở trong đầu như một đống tơ vò rối ren, thứ duy nhất rõ ràng là hình ảnh đêm đó bản thân bị một chiếc xe bốn bánh đụng bay rất xa, còn ở trên mặt đất lăn lộn hai ba vòng mới dừng lại được, đau không tả nổi.
Mộc Nhiên đánh giá tình hình hiện tại của chính mình, hắn thậm chí còn không thể cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể, muốn động đậy một chút sao mà khó khăn. Loại tình trạng này, e là bản thân đã trở thành người thực vật.
Được rồi, ngày thường chẳng phải chỉ muốn nằm yên một chỗ không động đậy hay sao, vậy bây giờ coi như cũng được sống như ý nguyện rồi.
Mộc Nhiên hiện tại rất mơ hồ, trước mắt một mảnh tăm tối, bốn bề chỉ có tiếng gió lộng và nhịp thở như có như không, nếu không cẩn thận lắng nghe thì hoàn toàn không thể nghe thấy.
"Không biết nhịp thở bên cạnh là ai, người như mình... "
Mộc Nhiên thở dài, từ nhỏ hắn cha mẹ mất sớm, ông bà cũng mất, lớn lên không có bạn bè, càng không nói tới bạn gái. Vốn dĩ ngỡ là tìm được một công việc ổn định, sau đó mọi thứ có thể từ từ thay đổi, không ngờ tất cả hi vọng bị một vụ t·ai n·ạn c·hôn v·ùi rồi.
Nhịp thở đều đều bên cạnh mình nói không chừng chính là của h·ung t·hủ, người gây ra t·ai n·ạn khiến mình thế này... Thằng khốn!
Dường như nghe được tiếng lòng của Mộc Nhiên, nhịp thở hùng hồn kia bỗng chốc ngưng lại.
Giây phút mà Mộc Nhiên còn chưa rõ ràng xảy ra chuyện gì, thì một âm thanh kinh khủng bao trùm hết thảy.
Mộc Nhiên chỉ cảm thấy như có một quả bom tạc ở bên tai, âm thanh vang dội kéo dài thật lâu không dứt...
Nghe kỹ một chút, thứ âm thanh này rõ ràng là một tiếng sói tru dữ tợn!
Mộc Nhiên lập tức liền tuôn ra vô số câu hỏi, bản thân rốt cuộc là ở nơi nào, rồi ở đâu ra loại sói có lá phổi lớn như vậy?
Mà quan trọng nhất là... Chuyện bên cạnh mình có tiếng sói tru quả thật rất không hợp logic. Cũng chẳng biết được sau khi gặp t·ai n·ạn giao thông thì mình còn gặp phải chuyện xui xẻo gì nữa, hiện tại rốt cuộc đang ở chốn quỷ quái nào...
Tiếng sói tru vừa dứt, một giọng nói nhã nhặn mang vài phần cao hứng cũng quanh quẩn trong đầu Mộc Nhiên, làm hắn sững sờ quên luôn sợ hãi.
"Không ngờ ngươi sắp thành tinh rồi. Cũng phải, ở nơi này hấp thu tinh hoa nhật nguyệt không biết bao nhiêu năm, cho dù là một tảng đá thì thành tinh cũng không phải chuyện lạ gì.."
Vỏn vẹn một câu nói lại mang rất nhiều thông tin, Mộc Nhiên trầm mặc, cuối cùng cũng đến phiên hắn thể nghiệm cảm giác xuyên việt của các nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Nhưng tại sao lại là một hòn đá cơ chứ!
"Được rồi, ngươi bầu bạn ta ở nơi này bao nhiêu năm, nay nếu đã mở linh trí rồi vậy thì cứ theo ta lăn lộn đi. Khiếu Nguyệt Yêu Vương ta ở đây tuy không tài giỏi gì nhưng cũng có địa bàn mấy ngàn dặm, dưới trướng ba ngàn yêu chúng, sẽ không để kẻ nào ức h·iếp ngươi."
Nghe được đoạn lời nói có phần "khiêm tốn" này, nội tâm của Mộc Nhiên mới hòa hoãn đôi chút.
Dù không làm người nhưng ít ra thì làm yêu quái được bảo kê như vậy cũng sẽ không quá vất vả.
Lúc này Mộc Nhiên chỉ thắc mắc không biết bao lâu nữa thì mình có thể thành yêu quái, ý là loại yêu quái có thể ra ngoài kia bay nhảy.
Khiếu Nguyệt Yêu Vương giống như có thể nghe thấu tiếng lòng của Mộc Nhiên, sau đó liền nói:
"Ta cũng không chắc bao lâu ngươi mới có thể trở thành yêu quái chân chính, nhanh thì mười ngày nửa tháng, chậm thì năm bảy trăm năm. Nhưng mà không sao đâu, đừng có lo, ta đợi được mà."
Đại ca à, ngươi đợi được nhưng mà ta không có đợi được đâu!
Năm, bảy trăm năm! Sao nói nghe nhẹ nhàng quá. Trước đó Mộc Nhiên chỉ mong mình có thể thọ đến tuổi năm mươi là đã cảm ơn trời phật lắm rồi. Vậy mà bây giờ đợi một cái thì phải đợi lâu như vậy, đợi mấy kiếp người luôn rồi!
"Yên tâm đi, ta truyền cho ngươi một bộ khẩu quyết, chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện thì sẽ sớm ngày thành yêu mà thôi. Bộ khẩu quyết này bắt nguồn từ Tiên Tộc, đặc biệt hữu dụng trong thời điểm yêu quái mới khai mở linh trí."
Sau đó Mộc Nhiên chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, trong đầu có thêm một bộ chú quyết gọi là Thăng Tiên quyết.
Nghe qua tuy là có mùi hàng chợ, nhưng Mộc Nhiên cũng không dám chê. Chú quyết ngắn gọn dễ hiểu, chỉ nhìn hai ba lần là Mộc Nhiên đã biết phải vận dụng như thế nào.
Đơn giản chính là mượn trạng thái tĩnh tâm, linh thức hướng thiên, từ đó khuếch đại khả năng hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.
Giọng Khiếu Nguyệt Yêu Vương có phần đắc ý vang vọng bên tai:
"Không cần gấp gáp, xem không hiểu cũng không sao. Bộ pháp quyết này tuy ngắn gọn nhưng mà thâm thúy sâu xa, ẩn chứa thiên địa chi ý, là đại đạo chi giản.
Cho dù thiên tư trác tuyệt, xuất sắc trong chúng yêu như ta, năm đó cũng phải mất mười bốn tháng mới lĩnh hội thành công."
Khiếu Nguyệt Yêu Vương còn muốn nói nữa, nhưng thấy linh khí thiên địa bên cạnh tảng đá biến hóa thì chợt đơ ra như bị sét đánh, trợn mắt hốc mồm.
"Ông trời của ta ơi! Khá lắm đồ chó con! Ngươi chỉ xem có một chút như vậy mà đã có thể hiểu được, hơn nữa còn có thể lập tức sử dụng.
Cái đầu óc này quả là siêu phàm, là tinh anh bên trong loại đá. Khiếu Nguyệt Yêu Vương ta đi khắp bốn phương, chưa từng thấy tảng đá nào thông minh như ngươi! Không hổ là tiểu đệ tương lai của ta! ha ha ha ha!"
Nghe giọng điệu có thể thấy được nó rất kích động, không giống nói chơi.
Mộc Nhiên nghe xong, không biết Khiếu Nguyệt Yêu Vương có phải đang thật lòng khen mình hay không. Dù sao Mộc Nhiên cảm thấy chuyện thông minh hơn một tảng đá chẳng có gì đáng tự hào, mà thông minh hơn một con chó sói... cũng không có gì đáng để tự hào nốt.
Thoáng cái, mấy năm trôi qua. Mộc Nhiên xem chuyện dùng Thăng Tiên quyết để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt như là ăn cơm uống nước hàng ngày, quen thuộc với nhịp sống chậm rãi của mình, cũng quen thuộc với Khiếu Nguyệt Yêu Vương ở bên cạnh lãi nhãi.
Khiếu Nguyệt Yêu Vương nói rất nhiều, đa phần đều là nói nhảm hoặc khoát lác. Cũng không trách được nó, yêu sinh mấy ngàn năm của nó chỉ gói gọn trong việc đánh nhau, ăn và ngủ, vậy thì có thể nói chuyện lý thú gì.
Thẳng đến một ngày, yêu sinh của Khiếu Nguyệt Yêu Vương bước sang một trang hoàn toàn mới.
Một ngày này, Khiếu Nguyệt rất tức giận. Mộc Nhiên có thể cảm nhận được bên ngoài sấm chớp đinh tai nhức óc, cuồng phong ầm ầm luân chuyển. Cái này không phải là thời tiết tự nhiên, mà là yêu uy dẫn đến thiên địa biến động.
Mộc Nhiên lờ mờ có thể tưởng tượng được bên ngoài đang có hai con đại yêu to lớn, đối diện nhau không ngừng bộc phát yêu uy, khiến cho cả mảnh đất trời xung quanh không ngừng run rẩy.
Khiếu Nguyệt Yêu Vương nói mỗi đại yêu đều có địa bàn riêng, việc tự ý di chuyển sang địa bàn của kẻ khác có thể xem như hành vi khiêu khích, thường sẽ dẫn đến một trận chiến một mất một còn.
Khiếu Nguyệt Yêu Vương rống to, tràn trề tức giận:
"Nghịch Thiên lão yêu, kẻ khác có thể sợ ngươi nhưng Khiếu Nguyệt ta xưa nay chưa từng biết sợ kẻ nào! Dám bước vào yêu giới của ta, ngươi hôm nay đừng hòng trở ra dễ dàng."
Mộc Nhiên nghe giọng điệu này liền biết đối thủ của Khiếu Nguyệt Yêu Vương hôm nay rất lợi hại. Bởi vì bình thường thì làm gì có chuyện nó nói nhăng nói cuội như vậy, chắc chắn là đánh đến khi đối phương thoi thóp rồi mới nói gì thì nói.
"Khiếu Nguyệt, cứ mãi ngốc ở một chỗ thế này không có ý nghĩa, về dưới trướng của ta đi!"
Đối diện truyền đến một giọng nói cao ngạo mà trầm ổn, nghe sơ qua cũng làm Mộc Nhiên trong lòng run sợ.
Đang lúc hắn định khuyên Khiếu Nguyệt nhịn nhục một chút cho qua chuyện thì đã nghe Khiếu Nguyệt cuồng tiếu thét dài:
"Nghé con hóng hách, lúc lão lang này xưng vương xưng bá ngươi còn chưa được sinh ra đâu!
"Ngươi muốn ta theo ngươi, cũng được! Nhưng hôm nay phải xem ngươi có thể sống sót dưới móng vuốt của ta không đã!"
Đối diện dường như cũng nhếch mép cười.
"Tới đây."
Sau đó Mộc Nhiên không nhìn thấy gì, chỉ nghe từng tiếng v·a c·hạm dã man như trống đánh, nghe trong gió có tiếng đất núi đổ sập, cây rừng bung gốc, sấm sét và cuồng phong dường như không có phút giây nào ngơi nghỉ.
Một trận chiến này cứ như vậy mà kéo dài hơn nửa ngày, cuối cùng kết thúc với câu nói của Nghịch Thiên Yêu Vương:
"Không tệ!"
Còn lại là tiếng thở thoi thóp như có như không của Khiếu Nguyệt.