Hôm sau, Mộc Nhiên vẫn còn nghe Khiếu Nguyệt Yêu Vương đau khổ thút thít. Không phải nó đau vì b·ị đ·ánh, mà là đau cho tương lai sau này.
"Cái thằng Nghịch Thiên đó vừa nghe tên đã biết không phải loại tốt lành gì. Mẹ nó, chứa hai cái sừng lớn như vậy chắc chắn đầu óc có vấn đề. Đang yên đang lành không muốn đòi đi khiêu chiến Thất Đại Thánh, lật đổ Thiên Đình, thống nhất yêu giới!"
"Ngươi nghe một chút đi, mấy lời đại nghịch này có thể tùy tiện nói hay sao?"
"Thiên Đình là cái gì? Thiên Đế Hạo Thiên cai quản cõi trời, dưới trướng không biết có bao nhiêu thần quân thần tướng, phía tây giao hảo với phật quốc Đại Lôi Âm Tự, sau lưng còn có Thánh Nhân tương trợ. Cái này làm sao mà đánh!"
"Còn Thất Đại Thánh, chính là bảy tên Thiên Yêu do thiên đình sắc phong, từng người đều là ngoan yêu. Trong đó gần một nửa đều đã đại náo Thiên Đình một lần rồi toàn thân trở ra! Nổi danh nhất chính là Tề Thiên Đại Thánh năm ngàn năm trước đại náo thiên cung, sau này được ban quả vị Đấu Chiến Thắng Phật. Tên Nghịch Thiên đó không biết có đánh lại một nhúm lông của người ta không mà mạnh miệng đòi đè bẹp cả thảy Thất Đại Thánh!"
"Nghịch Thiên, cái con trâu điên đó thật sự là muốn nghịch thiên rồi mà. Ta đi theo hắn không phải là một con đường c·hết hay sao?"
Mộc Nhiên nghe một hồi, cũng cảm thấy Nghịch Thiên Yêu Vương này đang tìm đường c·hết. Lại nói đến con yêu quái này, đều đã mấy ngàn tuổi rồi, vậy mà không yên phận một chút được hay sao?
Mấy năm nay nghe Khiếu Nguyệt lảm nhảm, Mộc Nhiên cũng coi con yêu quái này như bằng hữu, bèn khuyên nhủ: "Bây giờ ngươi mà trốn chắc cũng còn kịp.."
Mộc Nhiên chưa dứt câu, Khiếu Nguyệt Yêu Vương đã phẫn nộ dậm chân, thét lớn: "Lời đã nói ra rồi có lý nào nuốt lại. Ngươi bảo mặt mũi yêu vương ta đặt ở đâu!"
Mộc Nhiên không hiểu: "Lẽ nào mặt mũi còn quan trọng hơn mạng sống hay sao?" Theo Mộc Nhiên thì trên đời này mạng sống là ưu tiên thứ nhất, cho dù chuyện gì thì cũng giữ mạng trước rồi tính sau.
Mà Khiếu Nguyệt Yêu Vương lại không cho là vậy:
"Không có tôn nghiêm thì còn sống làm gì!"
Khiếu Nguyệt Yêu Vương thở dài, giọng buồn rười rượi: "Bản vương sống mấy ngàn năm rồi, cùng lắm là c·hết, chứ sao có thể để chúng yêu xem thường ta được!"
Mộc Nhiên không hiểu thế giới của yêu quái, cũng không hiểu những sinh vật sống mấy ngàn năm này có tâm tư thế nào. Hắn chỉ cảm thấy tâm tình của Khiếu Nguyệt Yêu Vương lúc này khá là phức tạp, dường như dưới lớp lo âu bên ngoài ẩn chứa đâu đó đôi phần kích động không thể hiểu thấu.
Khiếu Nguyệt Yêu Vương chữa thương xong liền xuống núi, nói là lỡ hứa rồi thì cho dù c·hết cũng phải đi, nếu như bản thân không về được thì nơi này để lại cho Mộc Nhiên săn sóc.
Không có Khiếu Nguyệt Yêu Vương bên cạnh nữa, cuộc sống của Mộc Nhiên trở nên vô vị rất nhiều, hàng ngày đều chỉ ngẩn người nhìn ngắm trời mây.
Đâu đó gần bốn năm, Khiếu Nguyệt Yêu Vương trở về. Lần này từ xa xa Mộc Nhiên đã cảm thấy khí chất hung sát toát ra trên người nó.
"Ha ha ha, không ngờ Nghịch Thiên lại có thể sáng tạo ra pháp quyết lợi hại như vậy, ta bây giờ cũng đã đứng hàng Thiên Yêu! Những năm này đánh đông đánh tây quả thật là quá sảng khoái, quá đã, cho dù c·hết trên chiến trường cũng không còn gì hối hận nữa!"
Khiếu Nguyệt Yêu Vương nằm xuống, dựa người vào Mộc Nhiên, dường như đã rất mỏi mệt.
"Xin nghỉ không dễ dàng, lần này trở về, không biết bao giờ mới có thể gặp lại nữa." Khiếu Nguyệt Yêu Vương dùng móng vuốt cào cào lên người Mộc Nhiên, giống như muốn để lại một chút dấu vết, lại trầm giọng nói: "Cũng không biết ta có thể sống đến lúc ngươi trưởng thành hay không, pháp quyết này cho ngươi, nhớ lấy, chỉ có trở thành Thiên Yêu mới có thể sống tốt hơn. Không phải Thiên Yêu thì là hạng tôm tép không đáng nhắc tới."
Trong đầu Mộc Nhiên thêm ra một đoạn pháp quyết tên là Nghịch Thiên Cải Mệnh Vũ Hóa Phi Thăng Duy Ngã Độc Tôn Chân quyết. Không biết thứ này có lợi hại hay không, nhưng mà tên thật là dài. Nghĩ tới công pháp này là do cái tên Nghịch Thiên dở dở ương ương kia sáng tạo ra, vậy thì cũng không có gì kỳ quái nữa.
Khiếu Nguyệt nói: "Ngươi tuyệt đối không được để lộ pháp quyết này với ai, nếu không sẽ mang họa vào thân. Nghịch Thiên không cho phép ta tùy tiện truyền pháp quyết này cho kẻ khác, nhưng ta nói với một tảng đá, cũng không tính là truyền cho kẻ khác chứ, ha ha ha ha!"
Mộc Nhiên đối với thế giới bên ngoài vẫn còn mơ màng, không rõ pháp quyết này quan trọng bao nhiêu, nhưng nhìn thái độ của Khiếu Nguyệt Yêu Vương thì đây hẳn là thứ tốt.
Khiếu Nguyệt Yêu Vương nằm một hồi lâu, tâm tình từ từ lắng lại, sau đó thở dài: "Nghịch Thiên rất mạnh, tâm cũng rất lớn, hắn bây giờ đã thống nhất yêu chúng Nam Hoang. Ta Khiếu Nguyệt hống hách bực nào, nhưng cả đời này cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy. Nghịch Thiên quả thật là điên rồi! Hơn nữa hắn còn thật sự làm được!"
"Nam Hoang đã thống nhất, tiếp theo đó chúng ta đều biết Nghịch Thiên muốn làm gì. Lần này ta đi, không biết ngày tháng năm nào mới có thể trở về."
Khiếu Nguyệt nhìn về bầu trời phương xa, trong mắt dường như đã không còn sợ hãi như trước đó. Mộc Nhiên nhìn nó, cũng có thể cảm nhận được những năm này nó đã thay đổi rất nhiều, càng thêm trầm tĩnh, ổn trọng, khiến người yên tâm.
Khiếu Nguyệt Yêu Vương về thăm nhà vỏn vẹn mấy ngày liền đi. Lúc đi, nó đã chạy đến xa xa trên tầng mây mà vẫn lưu luyến quay đầu nhìn lại. Mộc Nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt của nó, cả hai âm thầm nói với nhau câu bảo trọng, không từ mà biệt.
Cái Nghịch ... gì đấy, tên quá dài dòng, Mộc Nhiên liền thuận miệng gọi là Nghịch Mệnh yêu quyết. Thứ này là loại bí pháp chỉ có thể dùng trong thời điểm đặc biệt, Mộc Nhiên tạm thời chưa có cơ hội dùng tới, chỉ có thể thành thật tu luyện Thăng Tiên quyết.
Nhưng năm này tu luyện, tuy vẫn chưa thể di động được nhưng Mộc Nhiên dần dần có thể giao tiếp, có thể cảm nhận mơ hồ về cảnh vật xung quanh, lâu lâu nhìn xem chim bay, kiến chạy, cuộc sống cũng không đến nổi vô vị như trước. Chỉ là không có Khiếu Nguyệt Yêu Vương ở bên cạnh lảm nhảm, Mộc Nhiên luôn cảm thấy sinh hoạt thiếu thiếu thứ gì.
Tu luyện lâu ngày, Mộc Nhiên cũng phát hiện ra bản thân không phải là một tảng đá, mà là thứ gì đó đang được đản sinh ở bên trong. Tảng đá tựa như lớp vỏ bên ngoài, Mộc Nhiên chỉ cần tích súc đầy đủ lực lượng thì có thể phá đá mà ra. Nhớ tới thế giới này cũng có Tề Thiên Đại Thánh, Mộc Nhiên không khỏi chờ mong xem mình có phải cũng là một con khỉ đá hay không.
Nếu là thành yêu, vậy thì hầu yêu là dễ chấp nhận nhất, dù sao nó cũng tương tự con người. Mộc Nhiên đến giờ vẫn hoài niệm những năm tháng làm người ngắn ngủi kia, tuy chẳng bao lâu, nhưng mà tràn đầy màu sắc.
Khí hậu xung quanh lúc nóng lúc lạnh thất thường, nhiều khi còn có sấm sét rơi xuống như mưa. Mộc Nhiên hoài nghi nếu như mình lúc này không phải là một tảng đá thì có khi nào sẽ bị sét đ·ánh c·hết tươi hay không.
Khiếu Nguyệt Yêu Vương lựa chọn nơi này tu luyện là bởi vì linh khí dồi dào, thời tiết khắc nghiệt thích hợp rèn luyện thể phách. Nhưng mà Mộc Nhiên cũng không có cái nhu cầu này, một tảng đá thì luyện thể cái gì!
Nhắc tới Khiếu Nguyệt, cũng không biết khi nào nó mới có thể trở về.
Tháng năm vội vã, thoáng cái lại qua mười mấy năm. Tính tới tính lui, Mộc Nhiên đã đến thế giới này cũng gần bốn mươi năm rồi, thời khắc phá đá mà ra cũng đã gần kề. Đang lúc Mộc Nhiên vẫn đang mong đợi xem bản thân rốt cuộc là loại yêu quái gì thì phương xa truyền đến yêu uy kinh khủng.
Lúc này Mộc Nhiên cũng có chút bản sự, đã có thể mơ hồ nhìn thấy xung quanh. Chỉ thấy bầu trời vốn đang trong lành bỗng chốc bị mây đen nặng trĩu bao phủ. Mây đen cuồn cuộn như mực giây lát đã bay về phía này, dìm cả mảnh trời vào trong bóng tối.
Mộc Nhiên ngước mắt nhìn lên, thấy được một vầng trăng tròn nhanh như chớp di chuyển ở giữa tầng mây, sau đó bễ nghễ từ từ hạ xuống.
Ánh sáng tan đi, lộ ra một thân thể khổng lồ cao tới tám mét. Khiếu Nguyệt Yêu Vương hiện ra trạng thái bán yêu, thân khoác Tử Kim Ma Giáp, tay cầm Truy Tinh Phá Vân thương, sau lưng lơ lửng Chí bảo Nhật Nguyệt Âm Dương Luân.
Khiếu Nguyệt Yêu Vương bước ra một bước đã đi đến đỉnh Vụ sơn, trang bị trên thân sau một bước đó cũng hóa thành mây khói tiêu tán. Mộc Nhiên lại được nhìn thấy con sói hoang lông xanh cuồng dã ngày nào, lần này là chân thật nhìn thấy mà không phải tưởng tượng trong đầu như trước.
Lần đầu tiên chân chính gặp mặt cũng là hội ngộ sau mười mấy năm xa cách.
Mộc Nhiên nhìn thấy bạn cũ, tâm tình trầm lặng mười mấy năm cũng trở nên nhộn nhạo ít nhiều.
"Ngươi đã về..."
Trước đó Khiếu Nguyệt Yêu Vương luôn yêu thích hiện chân thân, nhưng hôm nay lại cứ hoài trong trạng thái bán yêu, thậm chí còn học được cách ngồi gác chân của con người. Mộc Nhiên không cảm thấy tò mò, nếu Khiếu Nguyệt Yêu Vương thay đổi thì vĩnh viễn chỉ có một nguyên nhân ... Đó là nó cảm thấy như vậy ngầu hơn. Chuyện này Mộc Nhiên đã quá quen thuộc.
Để Mộc Nhiên lo lắng là lần này Khiếu Nguyệt trở về trên mặt lại mang theo tâm sự nặng nề. Nó tuyệt đối không phải loại yêu quái hay lo buồn vô cớ, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?