Khiếu Nguyệt bước tới ngồi dựa lưng bên tảng đá, đưa mắt nhìn trời thật lâu, giống như là đang hoài niệm thứ gì.
"Nhóc con, xem ra ta không thể thực hiện lời hứa trước đó. Nhưng mà ta tin tưởng ngươi thông minh, cho dù không có ta bên cạnh thì cũng có thể sống thật tốt."
Không ngờ sau nhiều năm không gặp mặt lại nghe những lời nói thế này. Mộc Nhiên có phần hoảng hốt: "Ngươi phải đi đâu?"
"Chúng ta ở Đông Thổ đã có căn cơ vững vàng, ít lâu sau liền sẽ khai chiến trực diện cùng Thất Đại Thánh. Trước khi đi theo Nghịch Thiên, không ai trong chúng ta tin tưởng mình có thể đi đến một bước này!"
Mộc Nhiên nhìn thấy Khiếu Nguyệt Yêu Vương lúc nói câu này hai mắt rực lên vẻ cuồng nhiệt, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Thấy Mộc Nhiên im lặng, Khiếu Nguyệt Yêu Vương khóe môi nhếch lên, dường như có thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Nó đứng thẳng người dậy, đối diện với trời xanh cao rộng, để lại cho Mộc Nhiên một bóng lưng to lớn vững trãi như núi.
"Ai rồi cũng sẽ c·hết, cho nên c·hết không đáng sợ. Đáng sợ là khi đối mặt với c·ái c·hết mới nhận ra cả một đời dài như vậy lại không có bao nhiêu khoảnh khắc đáng nhớ, chưa một lần sống thỏa tâm mình!"
"Những năm này ta sống rất sảng khoái, rất tận hứng. Nghịch Thiên nói đám yêu quái Đông Thổ khinh thường chúng ta vậy thì đánh chúng, nếu đám thần tiên kia khi dễ chúng ta vậy thì đánh luôn. Ta cảm thấy cũng là như vậy. Nhẫn nhục ẩn náo thì như thế nào, đến cuối cùng không phải quy phục thì cũng chỉ có c·hết. Ta biết mình không thể nào quỳ gối trước ai, chỉ có một con đường c·hết, đã vậy chi bằng trước khi c·hết làm một ván lớn, thử xem bầu trời trên cao kia có run rẩy hay không!"
"Lần này ta đi, có lẽ sau đó cũng sẽ không còn trở về. Cho nên cố tình đến nói với ngươi một tiếng tạm biệt."
"Ta sinh ra ở Vụ sơn, sau đó ở chỗ này tu luyện hơn ba ngàn năm. Nếu như nói có người bạn nào hay không, thì cũng chỉ có cục đá nhà ngươi nghe ta lảm nhảm nhiều năm như vậy..."
Khiếu Nguyệt Yêu Vương bỗng nhiên cười lớn: "Ngươi biết nhiều chuyện xấu của ta như vậy, nếu mà dám rêu rau ra bên ngoài. Khiếu Nguyệt ta cho dù có thành cô hồn dã quỷ cũng phải tới tìm ngươi tính sổ một trận!"
Mộc Nhiên nhìn nhìn bóng lưng của Khiếu Nguyệt Yêu Vương, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng cuối cùng chỉ thốt ra được hai từ: "Bảo trọng!"
"Bảo Trọng..." Khiếu Nguyệt hít vào một hơi, sau đó nhảy người đạp lên mây đen, thân hóa thành trăng sáng bay v·út lên cao, thoáng cái đã không còn bóng dáng!
Từ đó về sau, Khiếu Nguyệt Yêu Vương thích lảm nhảm kia cũng không bao giờ trở lại nữa. Chỉ còn Mộc Nhiên an tĩnh ở trên đỉnh núi, thi thoảng vẫn ngắm về phương đông xa xa. Hắn dặn với lòng, khi nào trở nên cường đại rồi cũng phải đến đó nhìn xem một lần. Xem xem mảnh đất nơi Khiếu Nguyệt đã từng bước qua rốt cuộc là có dáng vẻ thế nào.
Thất Đại Thánh, Thiên Đình!
Từ trong lời nói của Khiếu Nguyệt, Mộc Nhiên mơ hồ đoán ra một số chuyện, nhưng rồi cũng chẳng thể làm gì. Tất cả đều phải đợi đến lúc hắn trở nên cường đại hơn mới được.
Thế rồi tháng qua tháng, năm lại qua năm, thời gian cứ thế trôi đi.
...
Phía đông Nam Hoang có một vùng rừng rậm liên miên tên là Tịnh Minh, diện tích của nó có thể so với một quốc gia, trong rừng không biết tồn tại bao nhiêu phi cầm tẩu thú, kỳ trân dị bảo, là chốn 'đầm rồng hang hổ' xưa nay hiếm có dấu chân con người.
Trong rừng Tịnh Minh lại có một ngọn núi không biết tồn tại từ thuở nào, cao lớn như muốn đâm xuyên tầng mây. Xung quanh núi này sương mù không dứt lan tràn ra ngoài ngàn dặm, xa không nhìn rõ bóng núi, gần không thấy rõ đường đi, vì lẽ ấy mà núi này được mệnh danh là Vụ sơn.
Lại nói đến trên đỉnh Vụ sơn, nơi đó là một vùng bằng phẳng khoảng ngàn mét. Vùng này do phải chịu khí hậu nóng lạnh thay đổi thất thường, lại nhiều khi bị sấm sét quét qua, cho nên không có nổi một bóng cây ngọn cỏ.
Giữa vùng bằng phẳng có một tảng đá to lớn, tựa như ngón giữa của ai đó chỉ thẳng lên trời trông rất quái đản. Đá này hấp thu tinh hoa nhật nguyệt không biết bao nhiêu năm, trên thân đã mở ra bách khiếu, bên trong thi thoảng vang lên tiếng tim đập như có như không, rõ là kỳ dị.
Hôm đó bầu trời mây đen vần vũ, một cơn bão lớn đi ngang Vụ sơn, sấm chớp như mưa rào đảo qua tảng đá ấy, khiến tảng đá phủ bụi nhiều năm chợt như bừng tỉnh.
Rồi trong t·iếng n·ổ rung trời, tảng đá nứt nẻ nổ ra thành trăm ngàn mảnh vỡ, một tia sáng màu xanh lục từ trong kẽ đá lao ra phóng lên xé hoạt mây mù.
Đợi khi cơn bão đi qua, mây mù tan mất, có thể thấy rõ thứ được nở ra từ hòn đá không phải là gà cũng không phải là khỉ, mà là một thân cây nhỏ nhắn màu xanh ngọc hình dạng trông hệt như trẻ sơ sinh.
Mộc Nhiên gian nan bò dậy từ đám đá vụn vỡ, sau đó nhìn chằm chằm vào tay chân bé xíu của mình, trong lòng dở khóc dở cười.
Thật sự trở thành người thực vật rồi!
Khiếu Nguyệt Yêu Vương có nói yêu quái chia ra tứ đẳng, gồm Phàm, Huyền, Địa, Thiên. Trong đó các loại dã thú phi cầm thường thấy chính là cấp Phàm thấp nhất. Một số loại thú quý hiếm hoặc biến dị có tố chất mạnh hơn giống loài vốn có thì là cấp Huyền. Còn những sinh vật được thiên sinh địa dưỡng, mang theo một chút năng lực thần kỳ thì là cấp Địa. Mộc Nhiên tự nhìn mình rồi nghĩ, không biết bản thân là yêu quái cấp Huyền hay cấp Địa, dù sao cũng không thể nào là yêu quái cấp Thiên được.
Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên.
Mộc Nhiên tuy có bộ dáng giống con người, nhưng trên mặt không có ngũ quan, trong cơ thể cũng không có mạch máu hay gì cả, chỉ có duy nhất một thứ trông giống trái tim nằm ở trong bụng. Mộc Nhiên có thể cảm nhận được một phần nguồn sống của mình đến từ trái tim này, cho nên phải bảo quản nó cho thật kỹ. Đúng thật sự là trở thành yêu quái, ngay cả bộ dáng cũng kỳ quái như vậy rồi...
Đây là lần đầu tiên Mộc Nhiên nhìn rõ được quang cảnh nơi mình sinh sống, trước đó chỉ có thể dùng tinh thần để cảm nhận đương nhiên sẽ không quan sát được rõ rệt giống bây giờ.
Chỉ có thể nói Khiếu Nguyệt Yêu Vương quá biết lựa chỗ. Nơi này giống như bị lưỡi kiếm quét ngang tạo thành một vùng bằng phẳng gần ngàn mét, cao đến mức vượt qua mây trời.
Từ đây nhìn xuống, tất cả mọi thứ đều có vẻ nhỏ bé. Mộc Nhiên nhìn thấy được một mảnh rừng rất lớn rất lớn, gần như bao phủ hết cả tầm mắt, kéo dài cho đến tận đường chân trời phía xa.
Trong rừng còn có những ngọn núi khác, nhưng nếu so với nơi này thì chúng đều nhỏ bé hơn.
Mộc Nhiên vừa nhìn vừa thầm thán thiên nhiên hùng vĩ, từng tán cây xanh nối nhau kéo dài cho đến xa xăm, cho người ta loại cảm giác như đang nhìn vào một mặt biển bao la đầy gợn sóng.
Nghe Khiếu Nguyệt Yêu Vương nói nơi này là Vụ sơn. Trước đó Mộc Nhiên cho là cái tên này chỉ là được đặt một cách tùy tiện, nhưng khi nhìn sương mù trắng xóa bao quanh khắp núi thì hắn cũng đã hiểu tại sao. Đúng là danh xứng với thực.
Trước đó vốn là dự đính đi xung quanh nhìn xem, nhưng sau khi thấy vách núi cao không biết bao nhiêu lại còn bị mây mù che kín đường đi bên dưới thì tâm của Mộc Nhiên cũng lạnh toát rồi, không dám đi nữa. Xem ra chỉ có thể ở lại chỗ này một thời gian, chờ khi nào thần thông quảng đại rồi mới tính tới chuyện xuống núi.
Nơi này không phải không tốt, nếu không Khiếu Nguyệt Yêu Vương cũng chẳng chọn làm chốn dừng chân tu hành. Nhưng mà thi thoảng trên núi lại nổi lên vài trận sét đánh vô cớ, Mộc Nhiên chỉ sợ một ngày đẹp trời mình bị đ·ánh c·hết bất đắc kỳ tử.
Nghĩ tới như vậy, Mộc Nhiên ngồi xuống, rễ con mọc ra bám vào trong đất, trên thân cũng toát ra cành lá. Yêu thân của Mộc Nhiên hiện tại vẫn còn sơ sinh non nớt, cần được hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt cũng cố một phen.
Lúc này trong đầu của hắn cũng xuất hiện một chút tin tức liên quan đến phương pháp tu luyện phù hợp với chủng tộc. Đây được gọi là huyết mạch truyền thừa của yêu tộc, nghe nói chủng tộc càng cao thì có thể thức tỉnh được càng nhiều truyền thừa, còn phi cầm dã quái bình thường thành yêu thì chỉ có thể mù tu luyện. Như vậy tính ra thì phẩm chất của Mộc Nhiên chắc cũng không kém đến độ nào.
Mộc Nhiên không từ bỏ Thăng Tiên quyết mà đem cả hai phương pháp tu luyện này hợp lại cùng nhau, lấy ưu bỏ khuyết. Hắn cảm thấy loại chuyện này cũng khá đơn giản.
Thăng Tiên quyết của Khiếu Nguyệt Yêu Vương là kỳ pháp mô phỏng lại phương thức tu luyện của Tiên tộc, tu luyện lâu ngày có thể ngưng tụ ra một tia Tiên khí.
Mộc Nhiên không rõ ràng Tiên khí là thứ gì, dù sao Khiếu Nguyệt Yêu Vương tu luyện lâu như vậy vẫn chưa luyện ra được tia Tiên khí nào. Chỉ là nghe qua cái tên cũng đủ biết nó không đơn giản, có đương nhiên là tốt hơn không.