Kể từ sau khi sống lại, thời gian dường như đã trở thành một thứ gì đó không quá quan trọng. Mộc Nhiên mỗi ngày đều đang tu luyện, mặc kệ là nắng mưa hay bão giông ngập trời.
Chớp mắt một cái đã qua tám năm, lúc này đạo hạnh của Mộc Nhiên đã lên đến bảy mươi mốt năm, vô cùng dồi dào. Mà thứ phá vỡ giấc ngủ yên tỉnh của hắn chính là một vị khách đến từ bầu trời, không mời mà tới.
Đôi cánh to lớn xé toạc mây mù, một cặp vuốt sắc vững vàng ghim xuống bệ đá.
Mộc Nhiên bị yêu khí cường đại của đối phương làm cho tỉnh giấc. Mơ màng nhìn qua, có thể thấy được một con đại bàng oai vệ cao tới ba mét, sải cảnh vô cùng rộng lớn, dưới chân còn có một cặp vuốt màu bạc sáng bóng như kim loại.
Yêu khí trên người đối phương nồng đậm, chắc chắn cũng đâu đó bảy mươi đến tám mươi năm đạo hạnh chứ không kém.
Mộc Nhiên nhìn đại bàng, đại bàng cũng đang nhìn Mộc Nhiên.
Giữa khoảng trống trải cả ngàn mét, một gốc cây từ đất đá nhô lên, cao tới ba mét, cành lá vô cùng tươi tốt rậm rạp. Yêu khí trên người đối phương mơ hồ, nhưng lại cho đại bàng cảm giác nguy hiểm, khiến nó không dám coi thường.
Nó nheo mắt, giương mặt lên mà nói:
"Nơi này từ bây giờ thuộc về ta. Ngươi có thể cút!"
Lúc nói, yêu khí trên thân đại bàng dâng trào, nó phủi cánh một cái, biến ra một luồng yêu phong mạnh mẽ quất vào người Mộc Nhiên, thổi bay không ít lá cành, thậm chí còn làm cho thân cây lắc lư một chút.
Mộc Nhiên mấy năm nay vẫn tu luyện trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hiện tại vì cơn gió bất ngờ này mà triệt để thanh tỉnh. Chỉ thấy thân cành bắt đầu bò nhúc nhích như rắn, từ từ tách ra, sau đó cả thân cây rút rễ khỏi đất, rất nhanh từ một gốc cây hóa thành hình người.
"Một yêu quái như ngươi cũng dám để mắt đến địa bàn của Khiếu Nguyệt Yêu Vương, lấy gan ở đâu vậy?"
Mộc Nhiên vươn vai một cái, trên người yêu khí ầm ầm bộc phát, hoàn toàn không hề kém cạnh đại bàng.
Yêu khí vô hình giao phong khiến cho khoảng cách trăm mét khí lưu hỗn loạn, cát bay đá chạy không ngừng. Yêu khí của đại bàng nhỉnh hơn một chút, nhưng chỉ chút chênh lệch nhỏ nhoi ấy không thể áp chế yêu khí của Mộc Nhiên được.
Đại bàng lạnh giọng nói:
"Hừ, thế thì đã sao! Một con yêu quái đ·ã c·hết mười mấy năm có gì đáng sợ!"
Dù đã lờ mờ đoán được, nhưng nghe tin tử của Khiếu Nguyệt, Mộc Nhiên vẫn không nhịn được trong lòng bi thương. Dù sao ở thế giới xa lạ này ngần ấy năm, hắn cũng chỉ quen biết một mình nó.
Con sói thích lảm nhảm bên cạnh mình năm đó, thật sự đã không còn trên đời này nữa.
"Mười mấy năm trước Nghịch Thiên dẫn theo chừng trăm yêu tướng, mấy vạn yêu binh tiến công Đông Thổ. Sau cùng bị Thất Đại Thánh liên hợp Thiên Đình tru sát không còn một móng. Khiếu Nguyệt Yêu Vương vốn là một trong số nhưng yêu vương đắc lực bên cạnh Nghịch Thiên, là kẻ chiến tử sớm nhất, bị thiên thần phân thây thành vạn. Xem ra ngươi ở nơi này quá lâu không ra ngoài, chuyện lớn như vậy mà cũng không biết!"
Đại bàng từ từ bước đến, lại nói:
"Có lẽ ngươi và Khiếu Nguyệt Yêu Vương có chút quan hệ, nhưng bây giờ nó đã không còn. Nơi này cũng trở thành chốn vô chủ."
"Hiện tại trong rừng Tịnh Minh này ta là kẻ mạnh nhất, chiếm lấy vị trí tu luyện tốt nhất là chuyện đương nhiên. Nếu như ngươi vẫn muốn giữ lại chỗ này, vậy thì sinh tử một trận đi!"
Chiến đấu giữa hai con yêu quái thường rất khó đoán trước kết quả, chỉ khi v·a c·hạm nhau sống c·hết thì mới biết bên nào càng hơn một bậc. Đạo hạnh chỉ là một loại thước đo cho giai đoạn trưởng thành của yêu quái, nó không thể hoàn toàn đại diện cho chiến lực. Tỷ như một con thỏ trưởng thành và một con hổ con vật lộn với nhau, cho dù là đã trưởng thành thì thỏ cũng không thể nào đánh lại hổ. Đạo hạnh và chủng tộc là hai yếu tố quan trọng. Ngoài ra yêu quái còn có các loại thần thông muôn hình vạn trạng, loài này và loài kia tương khắc, là thiên địch của nhau, vân vân,... Quá nhiều yếu tố để cân nhắc đến thắng bại, mà yêu quái thường thường là vừa gặp đã đánh, nào có thời gian tìm hiểu đối thủ kỹ càng.
Mộc Nhiên không muốn đánh nhau sống c·hết, nhưng nghĩ đến chuyện mình cứ như vậy mà rời khỏi chỗ này, lòng khó mà cam.
"Ta lại sợ gì!"
Dứt lời thì hai yêu không nhân nhượng nữa, nhất là đại bàng. Trong mắt nó hung quang đại thịnh, vỗ cánh bay thẳng lên cao.
Hai vòng gió xoáy theo cánh của nó va đập vào người Mộc Nhiên, nhưng lần này trên yêu thân của hắn toát ra một luồng sáng màu xanh nhạt, vững vàng trong gió mà chẳng lung lay.
Đại bàng thấy vậy chẳng thèm để tâm, lại vung cánh một cái, lần này không còn là gió xoáy nữa mà là một đám điện quang như bầy rắn nhỏ nham hiểm lao xuống. Đại bàng dựa vào một chiêu này mà xưng bá ở rừng Tịnh Minh, không một yêu quái nào dính phải chiêu này mà còn có thể đứng lên.
Phải biết lôi điện là thứ bá đạo, cho dù là yêu quái da dày thịt béo cũng không chịu nổi.
Tiếc là chiêu này không hữu dụng với Mộc Nhiên.
Chỉ thấy đối diện với một mảng lôi điện lít nhít lao đến, Mộc Nhiên hơi hiện ra vẻ kinh ngạc, cũng không hoảng sợ chút nào. Trên người hắn lại toát ra một mảnh thanh quang. Lôi điện rơi vào màn sáng kia như kim chìm đái biển, không còn thấy được bóng dáng.
Nếu như để ý kỹ có thể thấy dưới bàn chân của Mộc Nhiên toát ra lôi điện, đốt mảnh đất bên dưới thành một mảnh cháy khét.
Trên đỉnh Vụ sơn thường xuyên xuất hiện mây đen, sét đánh là chuyện thường ngày. Trong vòng tám năm sinh sống ở đây, Mộc Nhiên đã quá quen thuộc với sấm sét, thậm chí còn nhờ đó mà nghiên cứu ra một môn thần thông lấy lực dẫn lực. Sấm sét đánh vào trên người đều bị hắn dùng yêu lực dẫn thẳng xuống mặt đất.
Bây giờ đại bàng vung sấm sét lên người Mộc Nhiên, uy lực còn lâu mới bằng sấm sét thực tế, hóa giải là chuyện quá dễ dàng.
"Khá lắm, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh!"
Đại bàng bay lên cao hơn, lôi điện nho nhỏ như giun đất từ khắp nơi trong cơ thể lao ra rồi hội tụ ngay trên đỉnh đầu tạo thành một quả cầu sấm càng lúc càng lớn.
Lôi cầu cực kỳ không ổn định, trông như lúc nào cũng có thể nổ tung. Đến khi lôi cầu to bằng lòng bàn tay, đại bàng cũng không điều khiển được nữa mà ném thẳng xuống Mộc Nhiên bên dưới.
lôi cầu đi như ánh sáng, Mộc Nhiên vốn không phải loại yêu quái có thể chạy nhanh, mà cho dù chạy nhanh nữa cũng không thoát được, chỉ có thể toàn lực chống đỡ.
Màn sáng màu xanh biếc lần nữa nổi lên, nhưng lần này lôi cầu vừa v·a c·hạm với màn sáng liền phát ra một t·iếng n·ổ rung trời, ầm ầm bạo phát. Một chiêu này của đại bàng uy lực chẳng khác nào ném boom.
Mộc Nhiên trúng phải một đòn bay ngược ra sau, trước ngực thêm một v·ết t·hương to như miệng bát, khét đen một mảnh.
Tuy đã triệt tiêu đi mấy phần lực lượng, lôi cầu vẫn để Mộc Nhiên ăn thiệt thòi không nhỏ. Lôi cầu là đòn tuyệt sát của đại bàng, chẳng những cuồng bạo và mạnh mẽ hơn sấm sét bình thường mà còn mang lại một loại cảm giác xé nát hết thảy. Lần đầu tiên đón đỡ một đòn như vậy, Mộc Nhiên b·ị t·hương cũng không oan.
Mà vừa phát ra đòn tuyệt sát, tình hình của đại bàng cũng chẳng khá hơn, ở trên bầu trời thở hồng hộc vì thiếu yêu lực.
"Ngươi vậy mà không c·hết?"
Đòn vừa rồi rút hết hơn một phần ba yêu lực trên người đại bàng, yêu quái bình thường dính phải chút dư âm cũng đã không chịu nổi, vậy mà Mộc Nhiên lãnh trọn nguyên đòn vẫn không sao. Cái này để đại bàng cảm giác được phẩm chất của Mộc Nhiên chắc hẳn không kém, có khi còn trên cả nó.
Phải biết nó chính là yêu quái Huyền cấp!
Mộc Nhiên ăn phải đau khổ cũng nổi lên hung tính, từ dưới đất đứng dậy rồi ngửa mặt lên trời mà quát: "Lại tới!"
Biết được Mộc Nhiên không sợ yêu pháp, yêu lực của bản thân cũng không còn nhiều, đại bàng lần này quyết định dùng yêu thân chiến đấu. Nó không tin móng vuốt của mình lại thua một cái cây như thế.
Đại bàng lao xuống như một chiếc máy bay phản lực. Mộc Nhiên không kịp phản ứng, chỉ thấy bản thân b·ị t·ông mạnh một cái xém chút té ngã, mà trước ngực chỗ v·ết t·hương bỗng nhiên đau nhói.
Đại bàng bay đến trên cao rồi đảo lại, một lần nữa lao xuống.
Lần này Mộc Nhiên đưa tay ra toan bắt lấy, thế nhưng vô dụng, chỉ làm trên cánh tay xuất hiện thêm ba đường vết rách.
Lúc này nhược điểm của hắn lộ rõ.
Đại bàng săn mồi vô cùng thành thạo. Mà Mộc Nhiên thì chưa từng chiến đấu lần nào. Hai bên tương phản vừa nhìn đã thấy ngay!
C·hết tiệt, hai tay bắt không được, sáu tay thì sao!
Mộc Nhiên bước tới một bước, hai bên cánh tay đồng loạt tách ra thành sáu nhánh dây leo to khỏe. Khi đại bàng lao đến một lần nữa, Mộc Nhiên buông bỏ phòng ngự để móng vuốt của nó cào thẳng vào ngực mình, còn sáu nhánh cây thì như bạch tuột vội vàng quấy lấy đại bàng.
Đại bàng lao xuống kèm theo quán tính quá mạnh, biết không ổn cũng tránh né không kịp, một bên cổ chân bị Mộc Nhiên bắt lấy.
"Chạy, chạy nữa đi!"
Mộc Nhiên mắt lộ hung ác, thẳng tay quật đại bàng xuống đất như nện một cái chùy thịt. Đại bàng đau đớn, toàn thân phát ra lôi điện. Điện mang màu tím phủ lấy toàn thân Mộc Nhiên, thế mà nhánh cây chẳng những không buông lỏng mà càng thêm siết chặt. Thậm chí có sấm sét từ nhánh cây truyền thẳng vào người đại bàng, để nó một phen giật mình.
"C·hết tiệt, tên lỳ lợm này!"
Đại bàng trở cánh một cái lại bay lên. Tuy là lôi điện không khiến Mộc Nhiên buông tay, nhưng cũng khiến hắn mất sức. Đại bàng nhân cơ hội này nhảy lên người Mộc Nhiên, dùng móng vuốt cào vào phần ngực vốn đã b·ị t·hương của hắn, muốn xé cái thân cây lì lợm này ra thành từng mảnh.