Hai con yêu quái ở dưới đất vật lộn quên trời quên đất. Không con nào chịu thua con nào. Đại bàng lúc này cả cổ và hai cánh đều bị quấn chặt, chỉ có hai chân là không ngừng vươn về phía trước cào cấu. Yêu thân của nó cũng thuộc dạng cứng cáp cường hoành, nếu không sớm đã bị đám nhánh cây kia quấn nát.
Mộc Nhiên lúc này cũng chẳng khá hơn, toàn thân đều là vết sẹo chằng chịt, thương cũ chưa lành thương mới đã đến.
Thấy đánh nhau thêm nữa cũng vô ích, Mộc Nhiên nói: "Chúng ta dừng lại, thương lượng một chút được không?"
Đại bàng trong mắt lóe lên tinh quang, cho rằng Mộc Nhiên đã không chống đỡ nổi nên t·ấn c·ông càng thêm ra sức.
Mộc Nhiên: "..."
Con mẹ nó!
Nửa giờ sau, đại bàng cảm thấy toàn thân cũng sắp rã rời đến nơi, mà Mộc Nhiên trông chẳng xuống sức là bao, nên lòng sinh lo lắng, bèn nói: "Nãy ngươi nói cái gì, dừng một chút hả?"
Trả lời nó là một nhánh cây vừa thô vừa dài.
"Dừng cái đầu ngươi!"
Lại qua một giờ, hai con yêu quái toàn thân không còn chút sức lực nào, riêng phần mình lăn ra một góc nằm thở hổn hển.
Đại bàng nhìn lên bầu trời trong xanh không mây, cảm thấy đây là một ngày dài nhất trong yêu sinh của nó, cũng là một ngày mệt mỏi nhất. Nó nhìn qua Mộc Nhiên, vừa định nói điều gì thì một nhánh cây thô to đã quất vào mặt.
Không đau, nhưng đại bàng rất phiền muộn.
"Ta chịu thua còn không được sao?"
Mộc Nhiên yên lặng ba giây lấy sức, sau đó lại quất thêm một cái.
Đại bàng: "..."
Cả đời làm chim, đã bao giờ trải qua cảnh này.
"Ngươi mấy năm nay ở chỗ này chắc cũng chịu không ít cực khổ chứ. Nghĩ lại thì nơi này mỗi tháng đều có hai ba lần sấm sét đánh xuống, đổi lại là yêu quái khác đã sớm không chịu nổi."
Ngươi ngược lại tốt, còn luyện được một thân bản lĩnh không sợ sấm sét - Đại bàng thầm mắng trong lòng.
Không phải khi không mà Khiếu Nguyệt Yêu Vương c·hết mười mấy năm nơi này vẫn chỉ có một mình Mộc Nhiên chịu ở. Yêu quái trong rừng Tịnh Minh phàm là có chút thực lực đều đã đi theo Khiếu Nguyệt, phần còn lại đều chỉ có mấy chục năm đạo hạnh, đâu có kẻ nào mà chịu nổi sấm sét nơi đây. Chỉ cần nói đến độ cao ở đây thì cũng đã khiến rất nhiều yêu quái bỏ cuộc rồi.
Chỉ có đại bàng vừa vặn có khả năng bay lượn nơi cao lại vừa tu luyện lôi thuật cho nên mới nhắm đến chỗ này. Trước đó nó còn tưởng đây chỉ là một chuyến đi thoải mái, chẳng phải tốn công tranh giành với ai.
Đâu có ngờ...
"Thực lực chúng ta ngang ngang nhau, đánh nữa cũng vô ích. Hay là mỗi người nhường một bước?" Đại bàng nói. Sau khi đánh nhau thì hai yêu đều đang có ý nghĩ này.
"Mỗi người nhường một bước là thế nào nữa?" Mộc Nhiên cũng mệt, chẳng hơi đâu mà đánh nữa. Hắn khuyết thiếu một chiêu thức mang tính sát thương cao để dứt điểm đối thủ, chỉ dùng nhánh cây thì không quấn c·hết con đại bàng yêu xương cứng lông dày này được.
Đại bàng suy nghĩ một hồi, rồi nói:
"Ngươi rời khỏi nơi này. Ta tìm cho ngươi một chỗ khác linh khí dồi dào để tu luyện."
Thấy Mộc Nhiên im lặng, đại bàng lại nói thêm: "Ta biết một chỗ nằm ngay linh mạch rất yên tĩnh, thích hợp với ngươi hơn nơi này nhiều."
Mộc Nhiên: "Hmmm..."
Linh mạch... Là cái gì?
Mộc Nhiên quá khuyết thiếu kiến thức về thế giới này. Những năm này đã chẳng còn ai nói cho hắn nghe, mà hắn cũng không thể rời khỏi Vụ sơn để tìm hiểu thế giới bên ngoài. Có lẽ thật sự đã đến lúc nên rời đi.
"Đi bằng cách nào?"
Nếu như đại bàng nói là phải đi bộ thì Mộc Nhiên cũng chẳng còn quan tâm đến thiên hạ rộng lớn ngoài kia làm gì nữa. Hắn chẳng thà cả đời ở lỳ nơi đây chứ cũng không muốn tự mình lăn lộn xuống núi.
Vụ sơn dốc đứng treo leo, lại có mây mù dày đặc giăng khắp lối, đôi khi nhìn xuống còn không thấy được bàn chân chứ đừng nói đến đường đi. Chỉ cần sơ sẩy một chút, một cơn gió mạnh thổi qua thì hồn cũng đã về tới cõi lạc. Không phải khi không mà Mộc Nhiên kiên trì ở lại nơi đây mấy năm trời dưới thời tiết khắc nghiệt, đâu phải là hắn không muốn đi, mà là đi không được.
Đại bàng nhìn dáng vẻ một lười hai biếng của hắn, cũng hết cách, cảm thấy đã gặp được đối thủ phiền phức nhất trong cả đời chim của mình.
"Ngươi vừa to vừa nặng như vậy, ta xách đi không nổi."
Mộc Nhiên nghe xong thì như quả bóng xì hơi, thoáng cái teo nhỏ lại chỉ còn gần một mét, sau đó còn đắc ý quay sang nói: "Ta biết biến nhỏ mà. Không phải lo."
Đại bàng: "..."
Đại bàng âm thầm ghi vào sổ nhỏ: Thật sự không nên giao lưu nhiều với những sinh vật không biết tự mình bay.
Hôm sau, đại bàng xách Mộc Nhiên bay khỏi vụ sơn. Hai cánh tay như hai con rắn quấn chặt vào chân của đại bàng, Mộc Nhiên yên tâm nhìn về khoảng trời mây không ngừng trôi qua bên dưới. Lại nhìn về phía Vụ sơn càng lúc càng xa, quả nhiên là một ngọn núi cao đến đụng trời. Cho dù giữa đường không xảy ra bất trắc gì thì Mộc Nhiên muốn tự mình đi từ đỉnh núi xuống cũng là chuyện rất mất thời gian, không biết phải đi đến ngày tháng năm nào.
Tâm tư của Mộc Nhiên bay xa, đại bàng cũng vậy. Nó đang tính toán xem có nên ném Mộc Nhiên xuống đất với độ cao này hay không, hay là tùy tiện thả Mộc Nhiên xuống chỗ hoang vắng nào đó rồi mình cao bay xa chạy. Chỉ là khi nhớ tới cái tính thù dai của Mộc Nhiên, đại bàng cũng ngao ngán.
Qua trận chiến vừa rồi đại bàng có thể đoán được phẩm chất của Mộc Nhiên cao hơn nó nhiều, tu luyện chắc chắn nhanh hơn. Bây giờ hai yêu có thể đánh ngang ngửa, cơ mà sau này còn ngang ngửa như vậy hay không thì lại là chuyện rất khó nói.
Mộc Nhiên hiện tại không có thủ đoạn t·ấn c·ông nào mãnh liệt, đạo hạnh cũng kém hơn nó nên nó mới đánh hòa được. Loại đối thủ vừa thù dai vừa có thiên phú thế này, nếu như không có cơ hội giải quyết dứt điểm thì tốt nhất đừng nên trêu vào.
Đại bàng bay nửa ngày, không biết là cố ý hay vô tình mà thả Mộc Nhiên ở một chỗ hạp cốc rất xa Vụ sơn.
"Nơi này chính là linh mạch."
Đại bàng im lặng nhìn một bên chân của mình vẫn bị Mộc Nhiên quấn chặt không buông, trong lòng thở dài phiền muộn.
Mà Mộc Nhiên thì đánh giá xung quanh một phen. Nơi này cây cỏ xanh tốt phi thường, thân cây to như cột đình, mà phải cao đến bảy tám mét là ít. Khắp nơi đều là cây to như vậy, cùng với đủ loại hoa cỏ xum xuê. Quan trọng nhất là cảm giác thư thái phả vào mặt, mật độ linh khí nơi này còn cao hơn trên đỉnh Vụ sơn một chút. Quả nhiên không hổ là linh mạch gì đó.
"Ngươi xem xong chưa, có thể buông chân của ta ra chưa?"
"Ngươi gấp cái gì, đợi ta tu luyện thử một thoáng."
Mộc Nhiên bày ra gương mặt ta rất ngây thơ, rất sợ bị lừa, sau đó cứ như vậy mà bám rễ vào đất tu luyện. Đương nhiên là cánh tay vẫn quấn chặt vào chân của đại bàng không chịu buông ra, thậm chí còn siết chặt thêm.
Đại bàng vốn nghĩ Mộc Nhiên chỉ tu luyện một thoáng, nhưng vạn vạn không thể ngờ tới cái "một thoáng" này chính là nửa ngày.
"Này!"
"Ngươi tu luyện đủ chưa?"
Đại bàng trong tâm mệt mỏi, nhiều lần định giơ móng vuốt lên quất cho Mộc Nhiên một phát đau đớn, lại nghĩ đến ngày hôm qua vật lộn hơn nửa ngày trời. Móng vuốt giơ lên một hồi lại bất đắc dĩ hạ xuống.
Đêm tối qua đi, mặt trời lại đến.
"Ưm, quả nhiên hiệu quả tu luyện cao hơn một chút..."
Đại bàng ở bên cạnh đã thức cả một đêm, mắt cũng sắp hiện lên quần thâm, lúc này cuối cùng cũng đợi được Mộc Nhiên tỉnh lại.
"Ngươi xong chưa, mau thả ta đi."
Mộc Nhiên nhìn qua đại bàng, lần này chia ly không biết bao giờ mới gặp lại, cho nên ánh mắt của hắn rất chân thành: "Đừng để một ngày nào đó ta phát hiện là ngươi lừa ta. Nếu không... Hừ, Hừ!"
Đại bàng nghĩ tới khoảng cách từ đây đến Vụ sơn, lại nghĩ đến tốc độ của Mộc Nhiên, trong lòng liền bình thản rất nhiều. Cho nên trên mặt nó không chút nào sợ hãi: "Ta ở đó chờ ngươi. Chỉ sợ ngươi không dám tới."
Nó nói như kiểu nó lừa mình thiệt vậy...
Mộc Nhiên vừa buông tay ra, đại bàng cũng rút lại cái chân đã tê mỏi đến mức gần như mất cảm giác của mình, phẩy cánh hai cái liền bay v·út lên trời, phảng phất không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
Mộc Nhiên nhìn bóng lưng đại bàng dần dần chỉ còn là một chấm đen nhỏ rồi biến mất trong tầng mây, dáng vẻ khỏe mạnh cũng nhanh chóng trở nên uể oải. Diễn không nổi nữa.
Đánh nhau cả một buổi trời, bản thân không thể gây ra một v·ết t·hương nặng nào cho đối phương. Ngược lại mỗi lần đại bàng xuất ra đại chiêu thì đều gây ra đau thật thương thật. Nếu như nó ở lỳ trên bầu trời cứ cách một khoảng thời gian lại phóng đại chiêu xuống, Mộc Nhiên cũng không có cách nào.
Dáng vẻ "không hề hấn gì" kia là hắn giả ra mà thôi.
Tuy nhận ra phẩm chất của mình phải cao hơn đại bàng một bậc. Nhưng đại bàng là chim săn mồi hiếu sát, bản năng chiến đấu không thể coi thường. Mộc Nhiên lại chỉ là một cái cây biết chút phép phòng thân, đã vậy đạo hạnh còn kém hơn một chút. Có thể ngang tay đã là rất khá.
Qua lần này, Mộc Nhiên sâu sắc cảm nhận được bản thân cần phải học hỏi thêm nhiều kỹ năng tự vệ hơn.