Mộc Nhiên ngủ mơ mơ màng màng, để cơ thể vừa tự động tu luyện vừa chậm rãi phục hồi thương tổn từ sấm sét của đại bàng gây ra. Đang ngủ say như thế, chợt cảm giác nguy hiểm đến gần, Mộc Nhiên vừa định thần nhìn lại thì đã thấy một con heo rừng to lớn húc thẳng vào mình.
Mộc Nhiên vội vàng dùng nhánh cây ngăn trở, nhưng mà vẫn bị hai cặp nanh nhọn như mũi thương kia đâm vào cơ thể.
Chuyện gì nữa!
Bốn nhánh cây xoắn lại tạo thành một cánh tay to lớn, đầu cánh tay cuộn thành một quả đấm to như quả chùy mạnh mẽ nện thẳng vào đầu con heo rừng.
Ầm một tiếng!
Mộc Nhiên cảm thấy cho dù là một chiếc ô tô cũng sẽ bị mình nện bẹp, thế nhưng heo rừng chỉ lắc đầu mấy cái, mắt lộ hung quang, lại càng đâm tới hung hăng hơn nữa.
Điên rồi sao!
Đạo hạnh của con heo rừng này còn lâu mới bằng Mộc Nhiên, chủng tộc còn kém hơn cả đại bàng, xem chừng chỉ là loại yêu quái tầm thường nhất mà thôi.
Chuyện mà một đấm hai đấm không giải quyết được, thì có thể giải quyết bằng rất nhiều đấm.
Hai cánh tay Mộc Nhiên hóa thành hai cái chùy to không ngừng nện xuống, ba bận qua đi, cho dù là heo rừng da dày thịt béo thì cũng bị nện đến đầu óc mơ hồ.
Mộc Nhiên lại dùng một cú đấm móc hạ gục đối thủ, đánh heo rừng ngã ngửa ra sau.
"Nơi này là của ta, cút!"
Heo rừng đứng lên, biết là bản thân đánh không lại Mộc Nhiên, tiếp tục đánh nữa chỉ là tự chuốc đau khổ, thế nên quay đầu liền đi.
Mộc Nhiên nhìn bụng mình nhiều ra thêm hai cái lỗ, âm thầm thở dài. Xem ra muốn ở chỗ này thì không thể thiếu những trận chiến như vậy được. Lũ yêu quái xung quanh thế nào cũng tìm đến tranh địa bàn.
Nếu như đám yêu quái kẻ nào cũng như con heo rừng vừa rồi thì không đáng sợ, sợ là lại gặp một con yêu quái khó nhằn như đại bàng. Vết thương từ chiêu lôi cầu của nó vẫn còn hằng trên ngực Mộc Nhiên, chưa lành.
Sau trận chiến, Mộc Nhiên nhận ra tầm quan trọng của yêu pháp, lại hoặc nói là thần thông. Nhưng mà hắn hiện tại cũng chỉ có thể nhìn ao ước...
Tin vui là cắm rễ trên linh mạch, v·ết t·hương có thể hồi phục nhanh hơn.
Nếu như nói đại địa là thân thể, sông ngòi như mạch máu, vậy thì linh mạch cũng giống như những sợi dây thần kinh tiềm ẩn đóng vai trò vô cùng quan trọng. Hành tinh xoay tròn, vạn vật đều đang di chuyển, mà linh mạch là thứ được ngưng tụ dựa trên dòng chảy của linh khí, ẩn sâu dưới đại địa, cung cấp năng lượng cho cả hành tinh. Linh mạch nằm ở trong đất, có chỗ nông chỗ trũng, khu vực nào linh mạch càng gần với bề mặt mặt đất thì nơi đó linh khí càng dồi dào, nồng đậm. Mà nơi những dòng linh mạch giao nhau sẽ tạo thành một số động thiên phúc địa đặc thù.
Đại bàng nói nơi này có linh mạch đi ngang là thật, linh khí nồng đậm hơn nơi khác cũng là thật. Nhưng không hổ là chim họ nhà điêu, nói chuyện không thể tin mười phần. Dòng linh mạch chảy qua nơi này đã rất yếu ớt, chẳng cần mấy năm nữa thì cũng suy tàn, biến mất. Đến lúc đó nơi đây lại trở thành một chỗ rừng rậm bình thường.
Chuyện này ghi vào sổ nhỏ, tuyệt không thể quên.
Sau con heo rừng thì lại có một con hồ ly, một con báo vàng tìm đến nơi này để tranh địa bàn. Con hồ ly có chiêu mị thuật rất hay, đáng tiếc Mộc Nhiên là một cái cây nên sẽ không có hiện tượng sinh lý gì cả, sau ba đấm thì hồ ly chạy vội, từ đó về sau không còn đến nữa.
Báo vàng rất nhanh, Mộc Nhiên còn tưởng với tốc độ chênh lệch thì mình không thể nào đánh trúng nó, như trong phim vẫn thường thấy vậy. Thế nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, bốn chân không chịu nổi sáu tay. Báo vàng có nhanh cũng không kịp phản ứng được trước những đòn đánh hiểm hóc của Mộc Nhiên, bị hắn đánh đến hoa cả mắt, bủn rủn cả bốn chân. Có lẽ là bị ám ảnh tâm lý sau lần đó, báo vàng cũng không còn dám bén mảng đến nữa.
Chỉ có heo rừng là lỳ lợm chút, thỉnh thoảng vẫn đến gây sự, hay nói đúng hơn là đến ăn no đòn rồi về. Mộc Nhiên liền xem nó như bao cát di động.
...
Một ngày này, linh mạch vốn đã mỏng manh yếu đuối cuối cùng cũng không thể chịu nổi Mộc Nhiên cần mẫn giày vò suốt hai năm mà tan biến không còn một mảnh. Mộc Nhiên tỉnh lại sau giấc ngủ dài, yêu khí như quả bom vô hình bùng phát, dọa cho đám động vật cả ngàn mét quanh đó một phen kinh hoàng.
Sau mười năm tu luyện, đạo hạnh của Mộc Nhiên đã lên đến con số kinh khủng chín mươi hai năm. Lúc này hắn cảm thấy cả người có lực lượng, lòng tin tràn đầy.
Trong khu rừng này, ngoại trừ đại bàng, có lẽ hắn đã là thiên hạ vô địch.
Này xem như một niềm vui nho nhỏ.
Ngoại trừ đạo hạnh tăng lên, Mộc Nhiên còn luyện được một môn thần thông có thể mơ hồ nhìn thấy dòng chảy của linh khí giữa trời đất, từ đó suy ra phương hướng của linh mạch. Đối với việc bản thân ngẩn người hồi lâu thi thoảng sẽ học được một chút thần thông thuật pháp ngổn ngang, Mộc Nhiên đã không có gì lạ. Có lẽ thật sự giống như Khiếu Nguyệt Yêu Vương nói, Mộc Nhiên hắn ở trong đám yêu quái cỏ đá thì cũng là bất thế thiên tài.
Đáng tiếc, những năm này cũng không học được thần thông hay yêu thuật gì có thể dùng để đánh nhau. Nhớ tới cái chiêu ngưng tụ lôi điện trên trời rồi ném xuống như n·ém b·om của đại bàng, Mộc Nhiên ước ao đến đỏ mắt. Không biết bao giờ bản thân mới có một chiêu thức như thế.
Ngoại hình của Mộc Nhiên không có quá nhiều thay đổi, nhìn từ xa trông như một người gỗ cao tầm ba mét. Chỉ là trên gương mặt vốn không có ngũ quan kia nay có thêm một con mắt dọc, hay nói đúng hơn là một đường hoa văn nhỏ màu xanh nhạt. Ngày mà Mộc Nhiên vô tình học được môn thần thông có thể quan sát sự chuyển động của dòng linh khí trong trời đất thì hoa văn này cũng xuất hiện.
Mộc Nhiên lười đặt tên biết bao nhiêu, tùy tiện gọi môn thần thông này là Lục Nhãn. Dù sao nó màu xanh, lại là con mắt...
Mất nửa tháng trời di chuyển, Mộc Nhiên dùng Lục Nhãn càng ngày càng thành thạo, cũng tìm được một chỗ mơ hồ có ba luồng linh mạch giao nhau rất gần mặt đất.
Nhưng kỳ lạ là nơi này quá nỗi bình thường, khung cảnh hoàn toàn không giống nơi linh khí dồi dào. Mộc Nhiên dùng Lục Nhãn nhìn kỹ một lần nữa, nơi này quả thật có dấu hiệu ba dòng linh mạch giao nhau, không thể nào sai được.
Chuyện bất thường tất có yêu...
Mộc Nhiên bước đến nơi trung tâm nhất, cũng chính là chỗ đáng lẽ phải dồi dào linh khí nhất. Đưa mắt nhìn qua chỉ thấy trơ trọi vài ba thân cây, bên dưới cỏ mọc thưa thớt.
Nghĩ hoài không ra nguyên nhân, vậy thì chỉ còn cách đập cho ra nguyên nhân.
Trên người Mộc Nhiên yêu lực cuộn trào, cánh tay cấp tốc dài ra gần sáu mét, chụp thẳng vào một thân cây nhìn qua thường thường không có gì lạ rồi khẽ bóp.
Răng rắc!
Vỏ ngoài nứt toát, lộ ra một gốc cây màu xanh biếc như ngọc thạch ở bên trong. Gốc cây này cao chưa tới một mét, toàn thân như ngọc không một tì vết, tựa như được nghệ nhân tỉ mỉ điêu khắc mà thành.
Mộc Nhiên vừa nhìn, liền biết đây không phải thứ tầm thường. Bởi vì Lục Nhãn của hắn có thể nhìn thấy thân cây không ngừng tản ra từng trận hào quang. Không rõ hào quang có tác dụng gì, nhưng có đặc hiệu thì chắc chắn là đồ tốt.
Ngoài ra Lục Nhãn còn nhìn thấy một hình bóng mơ hồ ẩn núp bên trong thân cây.
Mộc Nhiên thấy vậy liền nói: "Núp cái gì mà núp, tin ta đánh ngươi hồn phi phách tán luôn không!"
Hồn ma nghe thế biết mình bị lộ nên không còn ẩn núp nữa mà từ thân cây bay thẳng ra, hiện rõ nguyên hình là một cô gái xinh xắn tuổi tầm mười chín đôi mươi, mặc một chiếc váy dài màu trắng có thêu họa tiết ngọn lửa tinh mỹ.
"Yêu quái, ngươi muốn gì?" Giọng của ma nữ tuy mềm mại, lại không hiện ra chút yếu đuối nào.
"Ta muốn gì còn phải báo cho ngươi?"
Mộc Nhiên tung chưởng, yêu lực hóa thành một bàn tay đánh thẳng vào người của ma nữ. Công kích vật lý không được thì vẫn còn công kích phép thuật. Chẳng qua là đơn thuần đánh ra yêu pháp như vậy còn lâu mới bằng Mộc Nhiên đấm thường một cái, cho nên bình thường hắn mới không dùng.
Nay đối phó với hồn ma, đánh phép hiệu quả nhất.
Đáng tiếc không thể một chiêu đánh gục đối phương như trong tưởng tượng. Hồn ma nhìn thấy một chưởng bay tới liền bay lùi ra sau, vừa lùi vừa bấm pháp quyết, rất nhanh thì bắn ra một ngọn lửa xanh triệt tiêu yêu thuật của Mộc Nhiên.
Nhìn hồn ma thành thạo điêu luyện như vậy, Mộc Nhiên nhẩm bụng đối phương trước khi c·hết chắc chắn không phải người bình thường, có khi còn là dân tu tiên tu đạo gì đó, cho nên không còn đánh tiếp.
Ngược lại còn cười nói:
"Tại hạ Mộc Nhiên, không biết tôn tính đại danh của cô nương là...?"
Ma nữ từ lúc sinh thời cho đến khi q·ua đ·ời đều chưa từng nhìn thấy kẻ nào vừa vung tay đánh người, sau đó liền nở nụ cười hiền lành bắt chuyện làm quen như thể chưa có chuyện gì xảy ra như vậy. Trong lòng nhất thời cũng đậu đen rau muống một trận.
Lại nghĩ đến đối phương là yêu quái chứ không phải người, đầu óc lệch một chút cũng không có gì lạ.
"Bổn tiểu thư là Lý Lan Anh. Chỗ này là chỗ của ta, ngươi nếu khôn hồn thì mau cút đi."