Nếu lúc này Mộc Nhiên mà có gương mặt thì hẳn là biểu cảm sẽ rất đặc sắc. Ối trời, lại còn "đừng để ta phải nổi giận". Làm như cô nổi giận rồi có thể làm gì được ta không bằng?
Thử nổi giận một chút xem?
Mộc Nhiên từ tốn nói: "Nơi này là phong thủy bảo địa, vừa hợp ý ta. Lại nói nơi hoang dã dùng luật hoang dã, mạnh được yếu thua. Cô nương đã khăng khăng như vậy, chi bằng chúng ta sinh tử một trận!"
Nói đoạn, Mộc Nhiên không giữ lại chút nào mà bộc phát yêu lực, trong vòng trăm mét khí lưu hỗn loạn dấy lên một trận cát bay đá chạy, cây cối lung lay, đến cả hồn thể của Lý Lan Anh cũng bị ảnh hưởng mà run lên từng hồi.
Nàng toát mồ hôi hột, bản thân vậy mà đụng độ với yêu quái gần trăm năm đạo hạnh, hơn nữa phẩm chất lại còn rất cao!
Nhận ra yêu uy có ảnh hưởng tới Lý Lan Anh, Mộc Nhiên lại càng dùng sức vận chuyển yêu uy ép tới phía nàng.
Còn chưa chính thức đánh nhau, Lý Lan Anh đã cảm thấy như có một ngọn núi lớn ép về phía mình, căn bản không dậy nổi tinh thần chiến đấu gì nữa.
Cơ mà lúc này quay đầu chạy thì cũng hèn quá...
Lý Lan Anh cắn răn: "Yêu quái thối, đừng h·iếp người quá đáng. Cùng lắm thì cá c·hết lưới rách, bổn cô nương đây cũng không sợ!"
Mộc Nhiên cười: "Không sợ thì tới đây!"
Nói đoạn, Mộc Nhiên tung chưởng, yêu phong như vòng xoáy khổng lồ càng lúc càng lớn như muốn nuốt chửng Lý Lan Anh. Giây phút sinh tử tồn vong, may là một tấm phù chú kỳ lạ bay ra thay nàng ngăn trở một kích trí mạng.
Nhìn vòng sáng bao phủ thân hình Lý Lan Anh, Mộc Nhiên không đánh nữa mà lạnh giọng nói: "Ta là một trong ngũ yêu tướng dưới trướng Hắc Phong lão yêu, hôm nay theo lệnh tiếp nhận mảnh địa vực này. Cô nương cứ chống đối mãi thì cũng đừng trách ta ra tay độc ác!"
Lý Lan Anh hiển nhiên không tin chút nào, khinh bỉ ra mặt mà mắng:
"Yêu quái thối đừng hòng gạt người. Hai mươi mấy năm trước yêu chúng phàm là có chút thực lực đều đã đi theo Khiếu Nguyệt Yêu Vương tiến đánh Đông Thổ, có đi không về. Huống hồ ta cũng chưa từng nghe qua con đại yêu nào tên Hắc Phong lão yêu."
Mộc Nhiên trên đầu chỉ có một con mắt, cho nên gương mặt có thể nói là ngàn năm không biến sắc. Sau khi bị đối phương vạch trần hắn không hề kinh hoảng, mà chỉ thở dài tiếc nuối.
"Xem ra không thể qua mặt được cô nương."
"Không sai, ta chính là Hắc Phong lão yêu. Hôm nay phải chiếm nơi này làm lãnh địa. Không biết cô nương có muốn trở thành một trong ngũ yêu tướng của ta không?"
"Chức vị này có thể nói dưới một yêu mà trên cả trăm yêu, tiền đồ rộng mở, tương lai sáng lạng như ánh mặt trời, cô nương hãy cân nhắc cho kỹ nha."
Lý Lan Anh cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, tốc độ suy nghĩ cũng không nhanh bằng tốc độ đối phương mở mắt bịa chuyện. Trên đời làm sao có loại yêu quái này!
Nàng thật sự không muốn cùng đối phương có dính dáng gì, càng đừng nói là làm thuộc hạ. Nhưng người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bị yêu uy đè ép đến mức cảm giác sắp không thở nổi, Lý Lan Anh cẩn thận hỏi:
"Nếu như ta không đồng ý thì sao?"
Câu hỏi rất hay!
Mộc Nhiên thân thiện nói, đồng thời còn giơ nấm đấm lên: "Thì ta đánh cô!"
Nói là làm, Mộc Nhiên lại tung ra một chưởng, yêu lực kinh khủng hóa thành vòng xoáy bao quanh màn sáng che trở Lý Lan Anh, không ngừng dùng sức nghiền ép.
Phù chú mở ra mỗi giây mỗi phút đều đang tiêu hao. Mộc Nhiên dừng lại nói một hổi rồi mới đánh tiếp, lúc này năng lượng của phù chú cũng đã tiêu hao gần hết nên sao mà đỡ nổi.
Nhìn màn sáng bảo vệ mình không còn chống đỡ được bao lâu, Lý Lan Anh như mất hết tinh thần mà đưa cờ trắng lên:
"Đại vương đừng đánh nữa, tiểu nữ đầu hàng."
Mộc Nhiên thu tay lại như chưa có chuyện gì xảy ra, còn tán dương nói: "Cô nương làm ma co được dãn được, sau này đi theo ta chắc chắn sẽ tiền đồ rộng mở."
Lý Lan Anh lúc này mới thở phào một hơi, phụ họa nói: "Cảm ơn lời chúc của đại vương. Nhưng mà..."
"Ta thật không muốn làm thủ hạ của ngươi. Hay chúng ta đổi một loại phương thức khác?"
Mộc Nhiên ghét nhất chính là loại người cứng đầu như vậy, song cũng rộng lượng cho đối phương cơ hội mở lời: "Nói thử ta nghe."
Lý Lan Anh nhìn thái độ chảnh chọe của đối phương, trong lòng đậu đen rau muốn, không biết còn tưởng là một yêu vương nào đó đang hất mặt nói chuyện.
Cái này chỉ trách trước đó mấy chục năm bên trong tảng đá Mộc Nhiên đều suốt ngày nghe Khiếu Nguyệt Yêu Vương lảm nhảm, bị nhiễm theo thói nói chuyện của nó từ lúc nào không hay.
Lý Lan Anh ra vẻ thần bí nói:
"Nhìn ngươi chắc cũng chưa đi ra khỏi rừng Tịnh Minh lần nào, đúng không?"
Mộc Nhiên cũng không phủ nhận: "Thì?"
Móa, thái độ này quả thật rất muốn ăn đòn!
Lý Lan Anh trên tinh thần hít vào một hơi thật sâu, tự nhủ yêu quái vốn là khó ưa như vậy, ngăn không cho mình giận quá mất khôn, sau đó mới tiếp tục nói:
"Ta trước đây là tu sĩ, cho nên biết rất nhiều chuyện mà ngươi không biết. Nếu như ngươi đồng ý sống chung hòa thuận, ta có thể từ từ kể cho ngươi nghe hết."
"Chỉ cần ngươi đừng động vào gốc Dưỡng Hồn thụ này, muốn biết cái gì ta đều nói."
Mộc Nhiên nhìn Lý Lan Anh ôm cái cây kia sống c·hết không rời, liền nói: "Chỗ này là của ta, cái cây này cũng là của ta."
Lý Lan Anh: "..."
"Hồn phách của ta cần được uẩn dưỡng, ta cần gần cái cây này."
"Ừm, được, nhưng cái cây này là của ta."
Mộc Nhiên thái độ trước sau như một. Làm ăn là phải giữ gốc, không được vì cái lợi trước mắt mà bỏ xuống cái lợi trong tay, cái này luôn luôn là tiêu chí của hắn.
Lý Lan Anh đôi co không có cách nào thuyết phục, giận nói:
"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết những chuyện về thế giới bên ngoài sao? Ngươi không cho ta cái cây này, ta sẽ không nói cái gì hết!"
Trước lời thẳng thừng tuyên bố cùng dáng vẻ quật cường của Lý Lan Anh, Mộc Nhiên một mặt bình tĩnh giơ nấm đấm lên: "Giờ cô nương suy nghĩ kỹ càng lại một chút, xem là muốn nói trong vui vẻ, hay là vừa nói vừa khóc? Ta thật sự rất không có kiên nhẫn."
Lý Lan Anh: "..."
Sau cũng nàng cũng chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy.
"Được rồi, chỉ cần cho ta tá túc nơi này mấy chục năm. Chuyện gì đều dễ nói."
"Nhưng mà tại sao cô nương biết ta chưa từng rời khỏi rừng Tịnh Minh, có nguyên nhân gì rõ ràng sao?" Mộc Nhiên cuối cùng không nhịn được hỏi. Hắn thắc mắc mình sai sót ở chỗ nào, đến mức người ta vừa nhìn liền đánh giá là kiểu 'yêu quái nhà quê chưa trải sự đời' như vậy.
Lý Lan Anh trợn mắt khinh thường, trong lòng thầm nói: Nếu ngươi ra khỏi rừng Tịnh Minh thì có thể còn mạng trở về đây sao? Đương nhiên những lời như vậy nàng không dám nói thẳng trước mặt con yêu quái sơ hở một chút là đòi động thủ này.
"Ta cũng chỉ là đoán bừa mà thôi."
Đoán bừa mà chuẩn như vậy á? Mộc Nhiên bán tính bán nghi.
Lúc này đến phiên Lý Lan Anh thắc mắc: "Sao ngươi có thể tìm tới chỗ này? Ta đã cất công bày xuống Ẩn Linh trận, đừng nói là yêu quái bình thường, cho dù là tu sĩ tới cũng chưa chắc nhận ra chỗ này khác thường mới phải."
Mộc Nhiên: "Thì dùng mắt nhìn đó."
Lý Lan Anh: "..."
Mộc Nhiên không để ý đến, khoát tay nói: "Ngươi khoan hãy hỏi linh tinh, trước tiên nói cho ta biết Dưỡng Hồn thụ này là thứ gì trước đi. Đương nhiên ngươi biết gì thì nói hết, đừng có mà qua loa cho xong chuyện."
Đứng trước mặt Mộc Nhiên, Lý Lan Anh không dám có nửa câu nói dối. Bởi vì nàng biết ý đồ của mình đều sẽ bị đối phương xem thấu.
"Dưỡng Hồn thụ này là thiên địa kỳ trân, do trời đất dưỡng dục mà thành, là bảo vật mà quỷ quái vong hồn tha thiết ước mơ, được xếp vào hàng Thiên Bảng về độ quý giá. Nó có công dụng dưỡng dục hồn phách, là chủ dược không thể thay thế để luyện chế Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, tu sĩ luyện hóa Dưỡng Hồn thụ có niên đại trên ngàn năm có thể đạt đến cảnh giới linh hồn xuất khiếu, thần du vạn dặm."
Mộc Nhiên nghe xong chớp mắt: "Yêu quái ăn vào thì sao?"
Lý Lan Anh biết trước Mộc Nhiên sẽ hỏi câu này, cho nên bình tĩnh trả lời: "Cái này cũng không nói rõ được. Bởi vì con người chúng ta đều là giống nhau, còn yêu quái thì lại có cả trăm cả ngàn loài, mỗi loài đều có cấu tạo cơ thể khác nhau. Có trường hợp yêu quái ăn vào đạo hạnh đại tăng, có trường hợp yêu quái ăn vào trở thành ngu ngốc hoặc đau bụng một hồi, cũng có trường hợp... không ăn được! Giống như ngươi vậy."
Lý Lan Anh nói một câu để Mộc Nhiên tỉnh ngộ. Hắn bây giờ cũng là một cái cây, nào có đạo lý một cái cây đi ăn một cái cây khác. Thế rồi tiêu hóa kiểu gì.
Nhưng không có nghĩa như vậy mà Dưỡng Hồn thụ đối với Mộc Nhiên không có tác dụng, trái lại còn có tác dụng lớn. Chỉ là phải đợi đến sau này.
"Chúng ta cũng không thể cứ sống chung như thế mà không quen biết, không hiểu rõ lẫn nhau. Ngươi tự giới thiệu về mình một chút đi. Lúc sinh thời sống như thế nào, thân phận gì, rồi tại sao mà bị c·hết."
Lý Lan Anh cảm thấy không công bằng: "Tại sao ngươi không tự giới thiệu trước?"
Mộc Nhiên nghe vậy quay qua nhìn Lý Lan Anh chằm chằm, tựa như đang nhìn đứa ngốc.
"Ngươi cảm thấy ta ngoài việc là một con yêu quái ra thì còn có cái gì để giới thiệu nữa?"