"Ta từ khi sinh ra đã như vậy, đến bây giờ cũng như vậy không khác chút nào. Ngươi bảo ta giới thiệu cái gì bây giờ?"
Lý Lan Anh suy nghĩ kỹ lại thì cảm thấy cũng đúng, đời sống sinh hoạt của yêu quái quả thật là nhàm chán không có gì để nói. Ngoại trừ những con đại yêu đã sống mấy trăm, cả ngàn năm.
Nhìn Mộc Nhiên bấy nhiêu đó đạo hạnh, lại là một cái cây, Lý Lan Anh cảm thấy chắc là nó ngây ngốc ở chỗ nào đó trong rừng mấy chục năm, bây giờ mới bước chân ra ngoài.
Nhìn cái dáng khó ưa kia thì biết.
Nghĩ đến đây nàng lại thở dài.
"Ta trước đây vốn sống trong một Tông môn cỡ trung, hàng ngày đều trôi qua rất yên bình. Nhưng không ngờ bởi vì vướng vào một chút mâu thuẫn không thể hòa giải trong Tông mà bị người ta hại c·hết. May là ta phước lớn mạng lớn, tìm được gốc Dưỡng Hồn thụ này cho nên mới có thể kiên trì cho đến bây giờ."
Mộc Nhiên ngồi nghe, trong lòng luôn có cảm giác Lý Lan Anh nói chuyện úp úp mở mở, dường như không muốn cho mình biết toàn bộ sự thật. Chỉ là hắn cũng không quan tâm lắm đến nhân sinh của Lý Lan Anh làm gì, biết nàng từng là tu sĩ ở Tông môn tầm trung vậy là được rồi.
Lý Lan Anh cũng biết mình không thể qua mắt được Mộc Nhiên, thấy hắn không truy hỏi kỹ càng mới yên tâm một chút.
"Tông môn tầm trung là dạng gì, lớn như thế nào?"
Vấn đề này Lý Lan Anh rất sẵn lòng trả lời: "Nam Hoang chúng ta ngoại trừ Tam Thánh Địa là Thánh Hỏa Tông, Diêu Quang Cung và Tản Viên Sơn ra thì mọi tông phái khác đều không đáng nhắc đến. Phân chia tầm trung, tầm thấp đều là do những tông phái chúng ta dựa vào quy mô của nhau mà sắp xếp cho dễ phân biệt thôi. Tông môn của ta trước đây cai quản một quốc gia, xem như trung lưu giữa đám tông phái Nam Hoang."
Coi quản một quốc gia chỉ là trung lưu, vậy thượng lưu lại như thế nào, ba đại tông phái đứng trên hết thảy kia lại như thế nào? Mộc Nhiên không dám tưởng tượng.
Xem ra tu tiên ở thế giới này rất thịnh hành nha!
"Ta nghe nói phía trên còn có Thiên Đình. Tông môn đều do Thiên Đình quản lý hay sao?"
"Ta không biết. Bởi vì Nam Hoang thì không có Thiên Đình. Thiên Đình mà ngươi nhắc đến là thế lực phát triển lâu đời ở Đông Thổ, cách Nam Hoang chúng ta rất xa rất xa."
Thiên Đình không ở Nam Hoang, đối với Mộc Nhiên có lẽ là một tin tốt. Sau tất cả những gì đã trải qua, Mộc Nhiên tạm thời không muốn tiếp xúc với Thiên Đình cũng như con người, nếu có thể hắn chỉ muốn yên ổn tiếp tục trải qua những tháng ngày nhàm chán ở rừng Tịnh Minh mà không bị ai làm phiền.
"Vậy rừng Tịnh Minh bây giờ do ai quản lý vậy?"
"Rừng Tịnh Minh trước đó có Khiếu Nguyệt Yêu Vương, nó rất mạnh, cho nên các tông phái khác không dám tùy tiện bước vào. Mà sau này Khiếu Nguyệt Yêu Vương đi cũng dẫn theo cả đám yêu quái lợi hại đi, thành ra nơi này chỉ còn lại toàn là tiểu yêu, các tông phái cũng không thèm quản. Nhưng mà sau này thì rất khó nói..."
Mộc Nhiên nghe nghe, luôn có cảm giác như yêu quái giống như một đám động vật nuôi thả đợi ngày bị làm thịt, mà bản thân thì là một trong số những con béo tốt nhất. Đây không phải loại cảm giác dễ chịu gì.
Mộc Nhiên biết mình phải nhanh chóng mạnh lên, càng nhanh càng tốt!
"Này, ngươi là tu sĩ vậy thì chắc biết nhiều phép thuật lợi hại lắm. Chúng ta giờ là người đứng trên một chiếc thuyền, theo lý phải hỗ trợ đùm bọc nhau. Hay là ngươi dạy ta vài chiêu, ta luyện thuần thục rồi sau đó sẽ càng có năng lực để bảo vệ ngươi hơn."
Lý Lan Anh nhìn Mộc Nhiên nói đến mức kích động giơ nắm đấm lên, cũng không biết là muốn bảo vệ ai hay là đang muốn đánh người đây nữa. Dù sao chuyện này cũng không có kết quả.
"Pháp thuật của con người sao yêu quái luyện được."
"Sao không?"
"Ngươi thấy một con chim biết thêu thùa may vá bao giờ chưa? Yêu quái và con người ngay từ cấu tạo đã khác nhau rồi. Bảo ta dạy người pháp thuật, vậy còn khó hơn dạy một con lợn biết nhảy dây."
Mộc Nhiên nghe hiểu, nhưng rất không đồng ý: "Đừng có hết đem ta so với chim rồi lại đem so với lợn được không? Ngươi không cần ví dụ thì ta cũng có thể hiểu được mà."
"Nhưng mà cứ thử dạy cho ta đi. Ta thông minh lắm, biết đâu học được."
Lý Lan Anh: "..."
Đây là vấn đề mà trí thông minh có thể giải quyết sao?
"Được rồi, ta dạy, nhưng mà ngươi có tu luyện tẩu hỏa nhập ma cũng đừng có trách là ta không nói trước nha." Lý Lan Anh bảy phần cam chịu ba phần bất lực nói.
"Thuật pháp của tông môn không thể tùy tiện truyền ra ngoài, nhưng mà may mắn cho ngươi là lúc nhỏ ta rơi xuống núi vô tình thu được một môn thuật pháp vô cùng lợi hại, dạy cho ngươi thứ này thì không sao."
"Nghe cho kỹ nha, chiêu này tên là Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, nghe nói nó là tuyệt học của Thanh Vân tông, một nhánh của Thục Sơn kiếm phái nổi tiếng ở Đông Thổ, uy lực vô cùng khủng kh·iếp."
Mộc Nhiên kinh ngạc nhìn Lý Lan Anh, không ngờ nàng này lúc nhỏ còn có một đoạn kịch bản nhân vật chính như vậy, đáng tiếc bây giờ cũng chỉ còn là một hồn ma mà thôi.
Mà... Cái tên Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết cũng thật quen thuộc.
"Cửu thiên huyền sát, hóa vi thần lôi, huy hoàng thiên uy, lấy kiếm dẫn chi... Đại khái chính là như vậy đó."
"Chỉ cần niệm khẩu quyết, sau đó vận công như vậy, múa múa như vậy, rồi chỉ chỉ như vậy, là xong rồi đó."
"Đại khái chính là một chiêu mượn lôi đánh người, tiêu hao lớn một chút, nhưng mà uy lực rất khả quan."
Mộc Nhiên nghe một hồi, cảm thấy vẫn còn có chút mơ hồ: "Hay ngươi làm thử cho ta nhìn một cái đi?"
Lý Lan Anh chém đinh chặt sắt nói: "Không được."
"Mắc gì mà không được?"
"Ta nói không được là không được, ngươi cứ luyện thử đi đừng hỏi nhiều."
Mộc Nhiên nhìn Lý Lan Anh, ánh mắt khinh bỉ không che giấu chút nào. "Đừng nói là ngươi cũng chưa luyện được nha."
Lý Lan Anh cứng mặt quay sang chỗ khác: "Ừm, thì tại cái pháp quyết này có chút khó luyện. Không phải dùng chân khí hóa lôi mà là mượn thần lôi từ cửu thiên hạ xuống, ta còn phải luyện công pháp bổn môn, đâu có thời gian rảnh mà đi nghiên cứu chứ..."
Dù sao cũng không thể nào là do bổn cô nương không được!
Mộc Nhiên không quan tâm lý do là gì, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười: "Pháp quyết mà ngay cả ngươi cũng không luyện được, ngươi lại đưa cho ta luyện. Muốn chơi ta hay gì."
Thấy Mộc Nhiên nói vậy, sợ hắn nóng tính lại quay sang đấm mình, Lý Lan Anh chỉ có thể nhẹ giọng tìm từ giải thích: "Chủ yếu là công pháp mà ta biết đều cần vận chuyển chân khí qua kinh mạch, mà ngươi là một gốc cây thì làm gì có kinh mạch mà luyện. Cho dù ngươi có là heo, có kinh mạch, thì cũng không giống với kinh mạch của con người, cũng không thể luyện được."
"Cái Ngự Kiếm Dẫn Lôi Chân Quyết này tuy là huyền diệu khó hiểu, nhưng coi như là thích hợp nhất với ngươi rồi."
Mộc Nhiên: "Sao ngươi cứ thích đem ta ra so với heo ấy nhở?"
Yêu pháp của yêu quái và phép thuật của con người quả thật là hai thứ khác nhau từ căn bản. Đối với yêu pháp, yêu quái chỉ cần đạt đến đạo hạnh nhất định thì sẽ tự nhiên ngộ ra, là một phần đến từ bản năng không cần học tập.
Còn với pháp thuật, con người cần phải có thời gian dài học tập và mài dũa thì mới thành thạo được, đôi khi còn cần kết hợp với dụng cụ đặc biệt mới có thể sử dụng.
Mộc Nhiên cảm thấy sở dĩ trước giờ không có yêu quái nào học được pháp thuật của nhân loại, nguyên nhân thứ nhất có lẽ thật sự là vì những pháp thuật đó không được tạo ra cho yêu quái sử dụng, không có tính phù hợp. Mà nguyên nhân thứ hai, đơn giản là chả có con yêu quái nào đi học pháp thuật con người cả.
Có ai từng thấy một con chim ngự kiếm phi hành sao? Lại hoặc là thấy một con rồng cần mẫn nghiên c·ứu h·ỏa cầu thuật? Yêu quái chỉ cần thuận lợi trưởng thành thôi thì đã rất lợi hại rồi, cho nên việc học tập bắt chước con người là việc xem ra có phần dư thừa.
Mộc Nhiên thì khác, hắn đã gần trăm năm đạo hạnh nhưng vẫn chưa thức tỉnh được một chút bản lĩnh gì, thần thông yêu pháp đều là do lĩnh ngộ mà có. Trong đó lại còn không có một chiêu nào có thể xem như đòn sát thủ.
Rảnh rỗi nghiên cứu pháp thuật của con người một chút, cho dù không học được thì cũng có thể tăng trưởng tri thức mà.
Mộc Nhiên cắm rễ bên cạnh Dưỡng Hồn thụ, lại bắt đầu quá trình nhắm mắt tu luyện của mình. Nơi này có ba dòng linh mạch giao nhau, tất cả linh khí đều tập trung đổ về vị trí của Dưỡng Hồn thụ.
Biết thứ này quý giá, Mộc Nhiên cũng không chiếm chỗ của nó. Dù sao chỉ cần ở bên cạnh yên lặng cắm rễ cũng đã được thơm lây rồi.
Lý Lan Anh coi như cũng dốc hết tâm huyết bồi dưỡng gốc Dưỡng Hồn thụ này, chẳng những bên ngoài bày một cái Ẩn Linh trận để che giấu mật độ linh lực khác thường, còn bài thêm hai vòng huyễn trận để người ta vô thức không để ý đến nơi này. Sau đó ở giữa ba vòng trận pháp bảo hộ này nàng lại bày thêm cho Dưỡng Hồn thụ một cái Tụ Linh trận để nó có thể sinh trưởng nhanh chóng.
Mộc Nhiên cắm rễ ở bên cạnh Dưỡng Hồn thụ, có cảm giác như được ở nhờ nhà phú hộ vậy.