Chương 9: Lấy Thân Ngự Lôi Chân Quyết? Lại gặp đại bàng!
Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh bỗng nhiên mây đen vần vũ, một tia sét kinh khủng từ trên bầu trời giáng xuống đại địa, giống như trời phạt.
Tiếp sau đó là hai tiếng hét thảm thiết...
Mộc Nhiên cũng không biết mình đã luyện thành công hay đã luyện thành cong rồi. Yêu quái có cấu tạo khác với con người, mấy đoạn pháp quyết nào đó không thể thực hiện thì Mộc Nhiên bỏ qua, mấy chỗ không phù hợp thì hắn sửa lại, cuối cùng Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết bị hắn luyện thành Lấy Thân Gọi Lôi Chân Quyết.
Tin vui là uy lực so với Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết thì còn lớn hơn vài phần.
Tin buồn là chiêu này một khi thi triển thì không thể gián đoạn, mà mục tiêu của nó chính là bổ lên đầu người thi triển. Nếu không cũng đâu cần gọi là Lấy Thân Gọi Lôi Chân Quyết.
Mộc Nhiên cảm thấy cái chiêu này giống như là ngoắc taxi vậy, hơn nữa còn là chiếc 'taxi' đưa mình qua thẳng thế giới bên kia.
Cũng may từ khi khai sinh đến giờ Mộc Nhiên bị trời đánh cũng nhiều, cũng có được chút kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm, không đến nỗi bị sấm sét của mình gọi ra đ·ánh c·hết.
Lý Lan Anh tuy không b·ị đ·ánh trúng, nhưng quỷ hồn như nàng sợ nhất là sấm sét loại này, bị dọa kém chút hồn phi phách tán.
Nàng nhìn Mộc Nhiên, thật lâu không nói nên lời. Đại khái chắc là muốn nói: Con mẹ nó.
"Yêu quái đại nhân à, hay là ngươi đừng có luyện nữa. Ta cảm thấy cái mạng của hai chúng ta cộng lại cũng không đủ cho ngươi chơi." Lý Lan Anh nhìn Mộc Nhiên bị sét đánh đến sống dở c·hết dở nằm trên mặt đất, vô cùng chân thành mà khuyên nhủ.
Mộc Nhiên cũng coi như là sợ rồi. "Không luyện, không luyện."
Cuối cùng Mộc Nhiên cũng nghiên cứu ra một chiêu lôi pháp mạnh hơn của đại bàng rồi, luận uy lực mà nói quả thật là kinh thiên địa kh·iếp quỷ thần, ngay cả chính mình cũng sợ hãi.
Quả thật chính là tuyệt kỹ áp đáy hòm!
Lý Lan Anh cũng coi như có thêm kiến thức mới, hóa ra cho yêu quái đi luyện pháp thuật của nhân loại thì sẽ cho ra kết quả như vậy.
"Ngươi ở đây canh chừng, ta phải tranh thủ ngủ một giấc, tranh thủ mà dưỡng thương." Mộc Nhiên hữu khí vô lực, uể oải nói. Lần này xem như hắn bị chính mình hại thảm.
Lý Lan Anh không nói gì, chỉ trở lại trên Dưỡng Hồn thụ lẳng lặng tu luyện. Theo nàng ta thấy, nơi này nhân tố nguy hiểm nhất chính là Mộc Nhiên, hắn đi ngủ rồi thì nơi này cũng không còn chuyện gì nữa.
Yên lặng nửa tháng, một ngày này yêu uy đáng sợ từ trên bầu trời đổ xuống. Mây trắng bị đôi cánh gạt ra, đại bàng thân thể to lớn thoáng cái rơi xuống. Yêu phong từ đôi cánh lớn làm sập cả một khoảng rừng cây xanh tốt, Đại bàng đậu trên một tảng đá cách đó không xa, đưa mắt nhìn xuống Mộc Nhiên.
Có thể cảm nhận yêu quái trước mắt đạo hạnh đã vô cùng gần cái ngưỡng trăm năm, e là chẳng cần bao lâu là có thể độ kiếp hóa hình.
Lý Lan Anh biết mình không thể lẫn trốn dưới cặp yêu nhãn sắc bén đó, trận địa sẵn sàng lao ra như lâm đại địch. Mà Mộc Nhiên cũng từ từ mở mắt.
Thương thế vừa lành, thù cũ đã đến.
Nhưng hôm nay Mộc Nhiên không muốn đánh nhau, đại bàng cũng thế.
"Chim thối, tìm ta có chuyện gì?"
Mộc Nhiên không thắc mắc tại sao đại bàng có thể tìm thấy vị trí của mình, những năm này thi thoảng hắn vẫn có thể cảm nhận được đại bàng từ xa trên bầu trời quan sát mình.
Đại bàng so với trước đó có nhiều đổi khác, bộ lông càng thêm đậm sắc, vẻ ngoài cũng cứng cáp hơn nhiều.
Nó nhìn Mộc Nhiên, sau đó ném xuống một con chuột yêu.
Chuột yêu to lớn như heo nái, lông màu nâu nhạt, ở một số nơi mọc lên vảy như vảy cá, trên đầu còn có hai sừng. Là một con yêu quái kỳ lạ, đạo hạnh trên cả trăm năm, nhưng khí tức trên người không thể so sánh với đại bàng được.
Mộc Nhiên nhìn trên bụng nó khét đen một mảnh, toàn thân lại lít nha lít nhít vết cào, cảm thấy sao mà quen thuộc. Con yêu quái này tám phần là đã bị đại bàng đánh cho thoi thóp, lúc này chỉ còn một hơi, thậm chí ngay cả sức lực nói chuyện cũng không còn.
Mộc Nhiên nhìn chuột, lại nhìn đại bàng, không hiểu chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ con chim thối kia đánh phải một con chuột có hậu trường cứng rắn, sau đó đến đây bắt ta đổ vỏ.
Đại bàng nói: "Con chuột này là sứ giả của Nghịch Thiên minh."
Mộc Nhiên chớp chớp mắt. Con mẹ nó, chẳng lẽ thật sự muốn bắt ta đổ vỏ.
Chuột yêu biết mình đại nạn khó thoát, dùng sức cả buổi cũng nén ra được một câu oán độc: "Các ngươi chế..."
Đáng tiếc, chưa nói dứt câu thì Mộc Nhiên đã quất cho một roi vào mặt. Chuột yêu ăn phải một roi vừa thô vừa dài của Mộc Nhiên, rùng mình một cái rồi yểu xìu xuống, xem ra là đã xỉu.
Mộc Nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà yên lặng thu tay lại. Sáng sớm gặp con chim thối đã đủ phiền muộn, hắn không muốn lại nghe một con chuột thối trù ẻo.
"Nãy ngươi mới nói cái gì cơ?"
Đại bàng: "..."
"Con chuột yêu này là sứ giả của Nghịch Thiên minh."
Nghịch Thiên minh? Bọn yêu quái này không thể đặt tên an phận một chút hay sao, hết Nghịch Thiên Yêu Vương rồi đến Nghịch Thiên minh... Ừm, hai cái này có dính dáng gì với nhau không vậy?
Mộc Nhiên cảm thấy không phải trùng hợp, hắn không tin trên đời có hai con yêu quái ngớ ngẩn giống hệt nhau như vậy.
Đại bàng dường như đọc được suy nghĩ của Mộc Nhiên, nói: "Không sai, thủ lĩnh hiện tại của Nghịch Thiên minh chính là con trai của Nghịch Thiên Yêu Đế. Nó tự xưng Thái Tử, muốn một lần nữa tụ tập yêu chúng Nam Hoang."
Mộc Nhiên đậu đen rau muống: "Mấy chuyện này không phải nên làm trong âm thầm sao?"
"Trong rừng này cũng chỉ còn có ta biết, ngươi biết." Đại bàng nói.
Lý Lan Anh yên lặng lùi về sau nhiều bước, nép ở phía sau Dưỡng Hồn thụ không dám thở mạnh. Đúng đúng, Ta không biết gì hết, không nghe được gì hết. Các ngươi cứ xem ta như không khí là được.
Mộc Nhiên và cả đại bàng đều không để ý đến nàng. Mộc Nhiên thì vô tư, còn đại bàng thì tưởng nàng là 'thú cưng' mà Mộc Nhiên nuôi. Dù sao đại thụ dưỡng trành không phải chuyện hiếm lạ gì nữa.
Mộc Nhiên đại khái đoán được chuyện gì xảy ra: "Nó đến mời ngươi nhập bọn?"
Đại bàng gật đầu. Mà Mộc Nhiên thì phiền muộn.
"Ngươi không đồng ý thì thôi, tại sao phải đánh nó thảm đến cỡ này. Đánh nó thì thôi, tại sao còn lôi đến chỗ của ta! Chim thối, ngươi muốn chơi ta hay gì!?"
Đại bàng khinh thường liếc mắt: "Thương thế vừa lành, lại muốn sinh tử một trận sao?"
Nửa tháng trước Mộc Nhiên tu luyện pháp thuật ăn phải sấm sét, đại bàng vừa lúc cũng ở gần đó. Chuyện này Mộc Nhiên biết, cho nên hắn mới cố tình giả vờ b·ị t·hương nặng nằm một chỗ. Dù sao đại bàng như âm hồn bất tán, thi thoảng lại đến nhìn lén một hồi, Mộc Nhiên cũng phải xác định xem nó là địch hay bạn.
Đáng tiếc là đại bàng cũng không có xuống.
"Nếu hôm đó ngươi dám bay xuống, ta thế nào cũng đánh cho ngươi no đòn." Mộc Nhiên hung hăng ngang ngược nói.
Đại bàng liếc mắt khinh thường: "Đại bàng ta há lại đánh kẻ đang yếu thế!"
Hai lão âm hiểm nhìn nhau, trong mắt dường như có điện quang lập lòe, yêu uy không kiêng nể chút nào như hai con sóng lớn không ngừng v·a c·hạm.
Hai năm trước hai yêu tu vi không chênh lệch nhiều, sau hai năm khoảng cách này lại càng rút ngắn. Nhưng mà nếu thật sự đánh một trận ngươi sống ta c·hết, có thể hòa nhau như xưa hay không vẫn còn là một ẩn số.
Yêu uy v·a c·hạm một hồi, cả hai yêu đều ăn ý lui lại một bước.
Mộc Nhiên nói:
"Nói đi, cuối cùng thì ngươi muốn gì?"
Đại bàng cũng không quanh co lòng vòng: "Ta muốn ngươi sưu hồn nó, lấy ra một thứ tên là Nghịch Thiên Cải Mệnh... gì gì đó."
Cái tên kia cũng quá dài, đầu óc của đại bàng cũng nhớ không nổi.
Mộc Nhiên vừa nghe liền lắc đầu: "Sưu hồn gì đó, quá ác độc, không có đạo đức. Huống hồ ta cũng không biết chiêu này, ta không làm."
Hóa ra đại bàng cũng muốn Nghịch Thiên Cải Mệnh Vũ Hóa Phi Thăng Duy Ngã Độc Tôn Đại Pháp.
Hay lắm chim thối, thèm công pháp của người ta nhưng lại không muốn đi theo người ta làm việc! Không phải không làm mà đòi có ăn, mơ đẹp lắm.
Đại bàng như có đoán trước, bình tĩnh nói: "Chuyện này cho dù thành công hay không thì đại bàng ta cũng thiếu ngươi một cái ân tình."
Mộc Nhiên trên đầu chỉ có một con mắt, mặc không đổi sắc nói: "Nhưng mà ta không biết chiêu đó thật."
Bản thân nuôi trành, lại nói không biết thủ đoạn sưu hồn đoạt phách. Cái cây yêu này đúng là nói dối không ngại miệng.
Đại bàng: "..."
"Được rồi, ngoài việc thiếu một cái ân tình, ta còn nói cho ngươi một bí mật to lớn trong rừng Tịnh Minh này."
"Bí mật gì?"
"Nói ra thì còn gì bí mật, nhưng ta có thể cho ngươi biết chuyện này có liên quan đến Vụ sơn."
Nghe đến Vụ sơn, Mộc Nhiên liền đổi thái độ:
"Tuy ta không biết thuật sưu hồn gì đó. Nhưng thật may cho ngươi là nhà ta có một con quỷ vô cùng uyên bác, chắn chắn là nó biết."
"Có đúng không, Lan Anh thân ái?"
Lý Lan Anh đang yên đang lành bị Mộc Nhiên nắm đầu lôi ra, một mặt mộng bức.
Ta... Ta không biết cái gì cả!
Đừng lôi ta vào, ta chỉ muốn lẳng lặng làm một hồn ma lương thiện.