Lý Lan Anh rất muốn nói như vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ "ân cần" đến mức bất thường của Mộc Nhiên, so với dính vào phiền phức, nàng càng sợ bản thân bây giờ bị đ·ánh c·hết tại chỗ.
"Ta ... có biết một chút."
Chỉ một chút xíu...
"Biết là tốt rồi. Mau dạy cho ta."
Lý Lan Anh còn tưởng phải tự mình làm, nghe Mộc Nhiên nói như vậy nhất thời cảm động muốn rớt nước mắt. Chưa bao giờ cảm thấy hắn hiền lành như vậy.
Nghịch Thiên minh, nàng không muốn liên quan. Mà hai con yêu quái chỉ chưa tới trăm năm đạo hạnh mà muốn chọc tới Nghịch Thiên minh này nàng cũng không muốn liên quan. Đường nào cũng tràn ngập nguy cơ như thế mà, ngu lắm mới vướng vào.
Lý Lan Anh cứ như vậy dạy một bộ khẩu quyết sưu hồn đoạt phách cho Mộc Nhiên trước mặt đại bàng. Nàng cũng không cần biết hắn có hiểu hay không, dù sao chuyện này thất bại hay thành công cũng không liên quan gì đến nàng.
Chỉ cần hai con yêu quái này không đánh nhau là nàng ổn.
Mộc Nhiên nghe xong, hiểu đại khái. Sau đó hắn chỉ vào chuột yêu, nói:
"Ngươi g·iết nó đi."
Đại bàng không nói gì, phẩy cánh một cái, một tia sét đánh thẳng vào đầu chuột yêu, triệt để chấm dứt sinh mệnh của nó.
Mộc Nhiên: "..."
Tại sao cứ phải đánh vào đầu!
Ngươi đánh hỏng đầu óc của nó thì ta còn sưu cái gì!
"Có chuyện gì sao?" Thấy Mộc Nhiên chậm chạp chưa hành động, đại bàng hỏi.
"Không có!"
Mộc Nhiên đậu đen rau muống trong lòng, nhưng cũng không muốn cải thiện độ thông minh của đại bàng làm gì. Chỉ thấy hắn dựa theo khẩu quyết vận chuyển yêu lực, rút ra một bóng trắng mơ hồ từ trong thân thể của chuột yêu, cũng chính là hồn phách của nó.
Lúc mà Lục Nhiên ngỡ là mình sắp thất bại thì Lục Nhãn sáng lên, đưa Mộc Nhiên vào trong một mảnh không gian bao la.
Mộc Nhiên ngước mắt nhìn lên, khắp nơi là từng đoạn hình ảnh giống như thướt phim không ngừng chạy qua chạy lại. Nơi này tám phần mười là ở trong tiềm thức của chuột yêu.
Muốn tìm Nghịch Thiên Cải Mệnh Vũ Hóa Phi Thăng Duy Ngã Độc Tôn Đại Pháp ở giữa đống ký ức bao la này cũng như mò kim đáy biến.
Trong lúc chán nản, Mộc Nhiên lại thấy một mảnh ký ức ở trước mặt mình dần dần tiêu tan giống như mảnh giấy cháy rụi. Hắn biết thời gian của mình không nhiều.
Dòng đời của một con yêu quái quá dài. Con chuột yêu này chỉ thuộc dạng yêu quái bình thường nhất, tu luyện đến hơn trăm năm đạo hạnh thì cũng đã mất tám, chín chục năm thọ nguyên. Đã vậy nó còn đánh không lại đại bàng đạo hạnh chưa tới trăm năm. Mộc Nhiên lại càng nhận thức rõ tầm quan trọng của sự chênh lệch chủng tộc giữa yêu quái.
Con chuột yêu này sống hơn tám mươi năm, có quá nửa ký ức đều là sinh hoạt vô nghĩa. Mộc Nhiên để mặc cho những phần ký ức này tàn lụi, chỉ giữ lại những phần ký ức quan trọng.
Lúc này Mộc Nhiên cũng hiểu tại sao sau khi sưu hồn thì n·ạn n·hân đa phần đều trở nên ngơ ngác, điên loạn. Bởi vì so với việc lật qua lật lại đống ký ức tạp nham thì việc để những phần không liên quan biến mất sẽ dễ dàng hơn.
Ký ức của chuột yêu tan biến hơn phân nửa, Mộc Nhiên cũng tìm được Nghịch Thiên Cải Mệnh Vũ Hóa Phi Thăng Duy Ngã Độc Tôn Đại Pháp, nhưng có vẻ nó chỉ là phiên bản sau khi được đơn giản hóa. Khi trở về hiện thực, Mộc Nhiên bất ngờ choáng váng một trận, phải mất mấy giây mới định thần lại được.
Sưu hồn chẳng những ảnh hưởng đến n·ạn n·hân mà cũng ảnh hưởng đến người thi triển, ở trong tiềm thức của người khác quá lâu không thể tránh khỏi tinh thần bản thân bị hao tổn. Chỉ mất chưa tới nửa phút sưu hồn, Mộc Nhiên cảm thấy tinh thần của mình phải vài tháng mới khôi phục về nguyên trạng được.
Một phần vì kỹ thuật sưu hồn của hắn vẫn còn quá kém, phần vì linh hồn của hắn cũng không đủ mạnh.
"Thế nào rồi?"
Câu hỏi của đại bàng kéo Mộc Nhiên trở về hiện thực. Hắn nhìn lại thì mới thấy Lý Lan Anh đứng cứng đơ ở giữa không trung như bị dính định thân thuật, còn đại bàng thì một mặt lạnh lùng nhìn mình.
Mộc Nhiên vung tay, đánh bật lại yêu uy của đại bàng. Lúc này Lý Lan Anh mới có thể hoạt động bình thường, như về từ cõi c·hết.
Đại bàng sở trường là chơi sấm sét, mà thứ này lại áp chế quỷ hồn gắt gao.
"Hay lắm chim thối, ta giúp ngươi làm việc, ngươi lại thừa cơ khi dễ người của ta. Muốn đánh nhau lắm có đúng không?"
Đại bàng không ngờ Mộc Nhiên sẽ quan tâm một con trành quỷ như vậy, nhưng vẫn thản nhiên: "Ta chỉ không muốn ai ảnh hưởng đến ngươi."
Lý Lan Anh thấy Mộc Nhiên đứng ra bảo vệ mình cũng rất cảm động, trên mặt mang theo vẻ áy náy giải thích: "Lúc nãy ta thấy ngươi đứng im bất động, còn tưởng là xảy ra vấn đề gì nên mới bay đến xem thử..."
"Được rồi, không cần giải thích."
Mộc Nhiên cắt ngang nàng, quay qua nói với đại bàng: "Chim thối, vì lý do gì thì lần sau không cho phép ngươi khi dễ người của ta nữa. Nếu không đừng trách ta trở mặt."
Đại bàng nhún vai.
"Kết quả thế nào."
"Ta đã ra tay, đương nhiên chỉ có thành công."
Mộc Nhiên không khó đoán ra tầm quan trọng của Nghịch Thiên Cải Mệnh Vũ Hóa Phi Thăng Duy Ngã Độc Tôn Đại Pháp đối với đại bàng. Bất kỳ con yêu quái nào đều khao khát tăng phẩm chất của mình lên. Đó là một bước nhảy vọt thay đổi cả cuộc đời của yêu quái.
"Giờ ngươi nói cái bí mật có liên quan đến Vụ sơn ra trước đi. Nếu như cái bí mật này đủ làm ta hài lòng thì ta giao yêu pháp cho ngươi."
Đại bàng nghe vậy cũng không dây dưa dài dòng:
"Thật ra sương mù quanh đỉnh Vụ sơn là thân thể của một Tiên tộc. Nó phạm phải tội lớn, bị Thiên Gia đánh tan thần trí, đã mơ hồ ở nơi này mấy vạn năm. Nếu như có được một giọt máu của nó, Thăng Tiên quyết của ngươi có thể lập tức ngưng tụ ra Tiên khí."
Tin tức này vượt ngoài tưởng tượng và kiến thức của Mộc Nhiên, đủ để hắn suy ngẫm một hồi lâu. Thế nhưng có một chuyện Mộc Nhiên không nhịn được mà phải hỏi ngay:
"Sao ngươi biết ta có luyện Thăng Tiên quyết?"
Đại bàng yên lặng nhìn Mộc Nhiên một lúc, sau đó lại thần bí nói: "Tất cả yêu vương trong rừng Tịnh Minh đều từng mơ hồ nhận được một môn công pháp kỳ diệu như vậy. Ngươi rất thân với Khiếu Nguyệt Yêu Vương, không lý nào lại không có."
"Nhưng làm sao lấy được tiên huyết của nó?"
Mộc Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, căn bản không nghĩ ra được cách gì có thể lấy được máu của một đám sương mù. Cái này không khoa học!
Đại bàng lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Nó lại nói: "Sao rồi, tin tức này có đủ làm ngươi hài lòng chưa."
Nhìn ánh mắt mỏng bỏng của đại bàng, Mộc Nhiên cảm thấy nếu hôm nay mình không đưa Nghịch Thiên Cải Mệnh Vũ Hóa Phi Thăng Duy Ngã Độc Tôn Đại Pháp ra thì không thể nào tránh khỏi một trận đại chiến sinh tử với nó.
Bạn bè thân thiết có thể vì một tờ vé số độc đắc mà trở mặt. Môn công pháp này đối với yêu tộc còn quý giá hơn một tờ vé số nhiều lắm, đủ để liều mạng.
Mộc Nhiên không nói lời thừa, bắn một luồng sáng xanh vào đầu của đại bàng. Chiêu truyền pháp này là loại tiểu yêu pháp đơn giản hầu như tất cả yêu quái đều biết.
Đại bàng sau khi có được thứ mình cần thì liền phẩy cánh bay đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng của đại bàng ở trên bầu trời nữa, Mộc Nhiên mới quay qua nói với Lý Lan Anh:
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cho dù cô hiện tại nghiêm chỉnh mà nói đã không còn là con người nữa, nhưng ít gì cũng từng là con gái, cũng từng là phụ nữ. Làm ơn sống dịu dàng thùy mị lại một chút có được hay không? Giả bộ trước mặt người ngoài thôi cũng được mà!"
"Bây giờ đến cả một con chim cũng cảm thấy cô là phần tử nguy hiểm cần phải cảnh giác. Thật là đẹp mặt."
Một chút cảm động trong lòng Lý Lan Anh vừa chớm nở thì bị cái miệng tiện của Mộc Nhiên dập tắt. Lúc này nàng chỉ hận không thể sắn tay áo lên mà nện cho hắn một trận.
Mộc Nhiên có thể cảm nhận được Lý Lan Anh trong lòng hùng hùng hổ hổ, lại chỉ có thể cúi đầu siết chặt nắm đấm nhỏ mà không biết dùng lời lẽ gì để phản bác, dáng vẻ quả thật có chút buồn cười.
"Này, ngoại trừ bày trận và dựa vào mấy tấm bùa chú thì ngươi không còn chiêu nào khác nữa hay sao? Dù gì ngươi cũng là tu sĩ hàng thật giá thật có tông phái hẳn hoi, được học hành bài bản cơ mà, đáng lẽ phải thủ đoạn tầng tầng lớp lớp mới đúng chứ."
Nhắc tới chuyện này, Lý Lan Anh khắp khuôn mặt trải đầy phiền muộn: "Thật ra tông môn của ta chuyên về... luyện thể."
Mộc Nhiên nhìn nhìn, hiếm thấy một lần đánh giá Lý Lan Anh từ trên xuống dưới thật kỹ. Ma nữ này dáng người thon thả, để tóc đen dài, gương mặt vừa có nét thanh thuần lại vừa có nét thành thục, giống như một đóa hoa lan mới vừa nở rộ, mang lại cho người ta cảm giác dễ chịu. Nếu không phải đôi lúc cô nàng này sắn tay áo lên hung hăng càn quấy, thật không nhìn ra chỗ nào giống một thể tu.
Mộc Nhiên càng nhìn kỹ một chút, nhất thời thất thần...
Trong ánh mắt toát lên vẻ ranh mảnh, anh khí bừng bừng. Hai hàng lông mày mảnh mai mà không mang lại cảm giác yếu đuối, sóng mũi nhỏ nhắn v·út cao, đôi môi đỏ xinh đẹp khe khẽ cong lên... Là đang cười đểu ta à?
"Ta xinh đẹp không?" Phát hiện Mộc Nhiên nhìn mình đắm đuối, Lý Lan Anh cũng rất phối hợp để cho hắn nhìn.
Mộc Nhiên chân thành khen: "Kiếp này ta chưa từng thấy người nào xinh đẹp như ngươi."