Chương 11: Ngươi không phải nam nhân, ngươi không hiểu!
Lý Lan Anh còn đang kinh ngạc vì không hiểu sao hôm nay Mộc Nhiên nói chuyện dễ nghe như vậy, thì chợt nhớ tới bản thân có lẽ là con người duy nhất mà hắn từng gặp trong kiếp này, cũng không biết sau khi nghe xong có nên cao hứng hay không.
Mộc Nhiên lườm mắt nhìn nàng: "Mới nhìn ngươi một cái đã khiến ngươi kiêu ngạo, bề ngoài có thể mài ra ăn sao?"
Lý Lan Anh nhìn Mộc Nhiên, bĩu môi: "Ngươi không phải nam nhân, ngươi không hiểu."
Mộc Nhiên: "..."
Mộc Nhiên cảm thấy trái tim mình có mấy trăm thanh phi kiếm lao qua, tổn thương vô cũng nghiêm trọng.
Người khác không nhìn nữ sắc thì được một đám nữ chính mến mộ, tại sao đến lượt ta không nhìn nữ sắc thì không phải là nam nhân rồi hả?
Được, không nói lại ngươi, ta nhịn còn không được sao!
"Ngươi nói tông môn của ngươi chuyên về luyện thể, vậy hẳn là có rất nhiều pháp môn đoán luyện rất lợi hại nhỉ?"
Nhắc tới cái này, trên mặt Lý Lan Anh hiện lên tự hào, vỗ ngực nói: "Đương nhiên, Thanh Ngọc Thể của Thanh Liên giáo ta vang danh bát phương, không sợ đao kiếm, không e thủy hỏa, một quyền có thể khai sơn, một cái dặm chân có thể đi xa ngàn mét. Đánh nhau cùng cảnh giới hiếm có địch thủ, cũng chỉ thua Sơn Thể của Tản Viên sơn một chút mà thôi."
Mộc Nhiên xoa xoa bàn tay, chớp chớp con mắt: "Có thể dạy cho ta không?"
"Không!" Lý Lan Anh quay qua lườm Mộc Nhiên: "Đã nói pháp không thể ngoại truyền."
"Lý do gì không thể ngoại truyền?" Mộc Nhiên nhăn mặt nói, dường như rất không phục.
Lý Lan Anh từ cao cao nhìn xuống, cảm thấy phải giảng giải cho Mộc Nhiên hiểu một chút tri thức giữa người với người.
"Ta hỏi ngươi. Nếu như ở bên ngoài tùy tiện có thể học được Thanh Ngọc Thể thì có ai còn muốn gian nan gia nhập Thanh Liên giáo nữa. Thanh Ngọc Thể là vinh quang của giáo ta, là tuyệt học trấn phái, mất nó thì Thanh Liên giáo không còn là Thanh Liên giáo nữa."
Lý Lan Anh bắt đầu giảng giải cho Mộc Nhiên hiểu về tầm quan trọng của việc độc quyền truyền pháp. Một tông phái dựng lên, ngoại trừ nhân tài và tài nguyên thì không thể thiếu được những tuyệt học độc môn.
Theo Mộc Nhiên hiểu thì tông phái không có tuyệt học độc môn cũng giống như ca sĩ hoạt động nhiều năm trong nghề mà không có nổi một bản hit vậy.
"Ngươi đã hiểu chưa." Lý Lan Anh cũng dốc hết lời lẽ, cạn cả tâm huyết trong việc này. Nàng cảm thấy cho dù có là một con bò thì sau khi nghe xong những lời nói ngọc ngà này cũng phải thông minh lên một chút.
Mộc Nhiên trầm mặt.
"Nhưng tông phái của ngươi muốn nhận yêu quái làm đệ tử không?"
"Không."
"Vậy có nhu cầu nhận một cái cây làm đệ tử không?"
"Cũng không." Lý Lan Anh nghi hoặc, không hiểu sao tự nhiên hắn lại hỏi mấy lời vô nghĩa này. Chẳng lẽ là muốn gia nhập Thanh Liên giáo rồi?
Trước sự nghi hoặc của nàng, Mộc Nhiên một bộ nhẹ nhõm nhún vai: "Đã các người không muốn nhắm đến yêu quái, thì truyền pháp cho ta có ảnh hưởng gì đâu. Ta học được Thanh Ngọc Thể gì đó cũng đâu ảnh hưởng đến việc người khác muốn tới Thanh Liên giáo học tập. Tính ra thì ta còn có thể quảng cáo cho tông môn các ngươi một thoáng, người bị ta đánh đều sẽ biết Thanh Ngọc Thể của Thanh Liên giáo lợi hại."
Lý Lan Anh: "..."
"Ngươi thử tưởng tượng một chút nếu tuyệt học trấn tông của chúng ta bị một con yêu quái học được rồi còn dùng để gây rối khắp nơi bên ngoài, thì mặt mũi của Thanh Liên giáo phải để ở đâu trước toàn thể danh môn chính phái Nam Hoang, làm sao có mặt mũi để đối diện với khai tông tổ sư ở trên trời!"
"Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao? Ngoại trừ Thanh Ngọc Thể ra, ngươi cũng có thể dạy cho ta một chút thể thuật khác mà."
"Đã có pháp môn luyện thể lợi hại như vậy, ta còn học cái khác làm gì. Trong Thanh Liên giáo quả thật có pháp môn luyện thể khác, cũng không kém, nhưng mà ta đâu có rảnh học."
Mộc Nhiên trầm mặc, nhớ lại Lý Lan Anh rõ ràng là thể tu mà lại học phù chú, học trận pháp, học cả pháp môn quỷ tu bàng môn tả đạo, dùng hết thời gian vào việc linh tinh rồi thì làm sao mà còn rảnh được.
Nhưng cũng nhờ như vậy mà nàng có thể còn sống sót đến hiện tại.
Nhìn bộ dạng thở dài tiếc nuối của Mộc Nhiên, Lý Lan Anh không khỏi bĩu môi: "Dù sao ta có dạy ngươi thì ngươi cũng đâu có luyện được. Nửa tháng trước bị sét đánh sống dở c·hết dở mà vẫn chưa làm cho ngươi tỉnh táo hay sao?"
Linh quang ở trong đầu Mộc Nhiên lóe sáng, hắn quay sang kích động nói: "Đúng rồi, nếu đưa Thanh Ngọc Thể cho ta, sau khi luyện thành thì cũng đâu còn là Thanh Ngọc Thể nghiêm chỉnh nữa, đâu sợ người khác nhận ra đâu."
Nghe công pháp nhà mình sau khi đưa cho Mộc Nhiên luyện sẽ không còn là công pháp nghiêm chỉnh, Lý Lan Anh đầu đầy hắc tuyến.
"Nhưng ta đã thề độc trước tượng của tổ sư rồi, nếu như tùy tiện truyền pháp ra ngoài thì sẽ c·hết không toàn thây."
Lý Lan Anh nói xong lời này, bốn phía yên tĩnh.
Mộc Nhiên đắn đo nửa ngày trời, cuối cùng cũng kiềm lòng không được, ngại ngùng nói: "Bằng hữu à, chẳng phải bây giờ ngươi cũng đ·ã c·hết không toàn thây rồi hay sao?"
Còn sợ gì nữa!
Lý Lan Anh: "..."
"Được rồi, ta dạy là được chứ gì."
"Nhưng ngươi phải hứa là sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng không được làm tổn hại đến Thanh Liên giáo."
Mộc Nhiên cảm thấy không có vấn đề gì: "Khi không ta lại đi gây chuyện với Thanh Liên giáo làm gì, ngươi cứ yên tâm."
Nghe Mộc Nhiên nói như vậy, Lý Lan Anh gật đầu, xem như an lòng: "Ta hôm nay tự ý dạy cho ngươi Thanh Ngọc Thể, coi như là đã làm trái với giáo huấn của tổ sư, phản bội sư môn. Sau này cũng không có mặt mũi nào quay trở về Thanh Liên giáo nữa. Nhưng ngươi nói cũng đúng, tình trạng bây giờ không cho phép ta lo lắng nhiều như vậy, quan trọng nhất vẫn là tiếp tục sống sót."
"Yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể làm hại đến ngươi."
Lý Lan Anh cứ như vậy truyền lại phương pháp tu luyện Thanh Ngọc Thể cho Mộc Nhiên. Đây là một bộ luyện thể thuật tên Thanh Liên Đoán Thể Quyết, luyện đến cuối cùng mới có thể sinh ra thần thông.
Thần thông này tên Thanh Ngọc Thể, sau khi sử dụng có thể biến toàn thân thành chất ngọc màu xanh biếc, đau thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, quan trọng là tố chất thân thể sẽ trong thời gian ngắn tăng lên mấy phần.
Tương ứng với các cấp độ luyện thể của nhân loại là Ngân Bì, Ngọc Cốt, Kim Thân, Thanh Ngọc Thể cũng chia ra các giai đoạn như Thanh Bì, Thanh Cốt, Khai Diệp.
Thanh Liên Đoán Thể Quyết chú trọng việc tích lũy năng lượng tự nhiên từ đó dần dần cường hóa thân thể. Mộc Nhiên cảm thấy pháp quyết này vô cùng phù hợp với mình, thậm chí nhân loại có khi còn không phù hợp với pháp quyết này bằng hắn.
Nhân loại dù sao cũng là thân thể máu thịt, tích lũy năng lượng tự nhiên chẳng những cần trình tự phức tạp, hơn nữa cũng không nhanh chóng. Còn Mộc Nhiên là một cái cây, tích lũy năng lượng tự nhiên quả thật là chuyện quá dễ dàng.
Nghe xong Thanh Liên Đoán Thể Quyết này, Mộc Nhiên cảm thấy mình chỉ cần sửa lại hai phần ba nội dung ở trong đó thì đã có thể sử dụng. Nhưng mà lần này hắn có đầy đủ tự tin, ít nhất cũng không luyện ra môn pháp thuật tà tính như Lấy Thân Gọi Lôi Chân Quyết nữa.
Mộc Nhiên bắt đầu nhắm mắt, bế quan tu luyện, không còn quan tâm đến chuyện bên ngoài nữa.
Lý Lan Anh ở bên cạnh ánh mắt phức tạp, cũng không biết quyết định hôm nay của mình là đúng hay sai.
...
Những bước chân hối hả cùng tiếng thở dốc phá tan cái yên tĩnh của màn đêm. Lão thợ săn già chẳng nhìn thấy gì ở phía trước, cũng không thể dựa vào thói quen mà di chuyển, bởi vì đây đã không phải con đường mà lão quen thuộc.
Mượn ánh trăng lờ mờ có thể nhìn thấy những tàng cây lớn nhỏ ở hai bên không ngừng vụt qua. Thân hình gầy gò của lão chen chút giữa những lùm cây, chân đạp lên sỏi đá khấp khểnh, đôi lúc lại xui xẻo cắm vào bùn sâu. Đường rừng khó đi, thậm chí bị cây cối hai bên đường vạch ra vô số v·ết t·hương lớn nhỏ, thế những lão thợ săn già không dám dừng lại trì hoãn dù chỉ một giây.
Lão đang chạy trốn khỏi tử thần.
Phía sau lưng không ngừng vang lên tiếng cây cối bị vật gì to lớn tông vào mà đổ sập, từng bước chân nặng nề của nó vang lên như hồi trống báo tử. Lão thợ săn trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại tiếng gầm gừ kinh khủng càng lúc càng gần.
Lão thợ săn già dựa vào tay nghề săn bắt thú rừng mà sống qua ngày, đáng tiếc là hôm nay lão gặp phải thứ mà trước đó chỉ nghe qua trong truyền thuyết - yêu quái.
Chạy đến một mảnh cây cối rậm rạp, lão kiệt lực ngã xuống, đã không còn chạy nổi nữa. Chẳng ai có thể chạy nổi một con yêu quái, lão thợ săn già cũng không ngoại lệ.
Cơ thể run rẩy, lòng ngực đau nhói, lão cố gắng dùng tầm mắt mơ hồ nhìn về phía sau, nhìn thấy một cặp mắt đỏ rực càng lúc càng gần. Yêu quái từ từ bước đến gần lão, thân thể cao hơn hai mét, hơi thở nặng nề, cùng bộ hàm có thể dễ dàng xé lão làm đôi.
Trong thời khắc ngỡ như cuối cùng của sinh mệnh này, từng màn hồi ức trôi qua trong mắt lão thợ săn. Đối diện với con quái vật không thể đánh bại, lão loạng choạng đứng lên, siết thật chặt con dao nơi lòng ngực. Không chút hy vọng nào để chiến thắng một con quái vật to lớn như vậy. Lão chỉ mong trước khi c·hết có thể để lại cho nó một vài v·ết t·hương, để cho nó biết ăn lão không phải là việc dễ dàng như vậy. Đây có lẽ là kiên trì cuối cùng của người thợ săn già.
Đổi lại là người bình thường thì sớm đã run rẩy chờ c·hết.
Đáng tiếc, lão thợ săn vừa góp nhặt được một chút dũng khí thì chuyện còn đáng sợ hơn cũng xảy ra.