Con quái vật bất chợt dừng lại. Dưới ánh sáng màu xanh lục chiếu rọi, lão thợ săn có thể nhìn rõ trước mặt mình lúc này hóa ra là một con heo rừng to lớn, cũng nhìn được sợ hãi từ trong mắt nó.
Con heo rừng lùi lại một bước, hai bước, rồi sau đó quay đầu chạy thật nhanh về rừng rậm phía sau, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Thứ đe dọa tính mạng mình đã rời đi, nhưng lão thợ săn không có chút nhẹ nhõm nào, bàn tay cầm dao hay nói đúng hơn là cả thân thể thoáng chốc thì bị sợ hãi bao phủ, không còn chút sức lực. Cảm giác lạnh giá chạy dọc theo sống lưng rồi lên thẳng tới đỉnh đầu, để lão không thể suy nghĩ gì thêm.
Trong khu rừng này, thứ có thể làm cho con quái vật sợ hãi như vậy, chỉ có thể là một con quái vật càng đáng sợ hơn. Lão làm thợ săn bao nhiêu năm, đương nhiên nhận ra ánh mắt sợ sệt của con heo rừng lúc nãy chẳng khác nào thỏ con khi nhìn thấy bầy sói.
Ánh sáng màu xanh lục chiếu sáng cả một khu vực này đã đủ làm lão lạnh hết cả tay chân. Thế mà gan của lão lớn lắm, cho dù biết mình rất có thể sẽ c·hết cũng phải ngoái đầu lại nhìn xem phía sau rốt cuộc là thứ gì.
Trong giây phút đó lão nhìn thấy một thân cây khổng lồ với chằng chịt dây leo xung quanh, giữa thân cây lộ ra một con mắt dọc sống động như thật, thứ ánh sáng xanh kia chính là toát ra từ con mắt đó.
Cây lớn đưa mắt nhìn lão, không có miệng mà vẫn phát ra âm thanh khủng kh·iếp: "Cút!"
"Ahhhhh! Có Quỷyyyyyyyy!"
Lão thợ săn trước đây luôn tự cho là mình đã thấy đủ việc đời, lúc nào cũng trầm lắng ổn trọng lúc này cũng không nhịn được kinh hãi mà thét lên. Lão chẳng nghĩ được đến cái gì nữa, vứt dao trong tay như thể làm vậy sẽ nhẹ hơn một chút rồi chạy vèo một mạch vào bóng tối, cũng không biết là lấy khí lực từ đâu.
Mộc Nhiên và heo rừng đã rất lâu không gặp, kể từ ngày hắn buộc nó vào nhánh cây rồi ném qua ném lại xem như trò chơi tiêu khiển lúc rảnh rỗi. Không ngờ sẽ gặp lại trong tình cảnh thế này, cũng không ngờ nó vừa gặp mình đã chạy. Chuyện này để Mộc Nhiên cảm thấy nhân duyên của mình trong rừng không tốt, dường như yêu quái nào gặp hắn đều sinh ra ám ảnh tâm lý, chỉ muốn tránh xa.
Lý Lan Anh nhìn Mộc Nhiên dùng huyễn thuật dọa sợ lão thợ săn, trong lòng không khỏi hiếu kỳ: "Ngươi không g·iết lão sao?"
Mộc Nhiên trợn mắt nhìn nàng: "Giết làm chi, đâu có ích lợi gì cho ta."
"Chuyện gì không có lợi ích thì ta không làm."
Hắn không thể nói bản thân cũng từng là con người, trong lòng còn có lương tâm, còn có thương cảm, làm sao cũng không nỡ ra tay với một người già.
"Ta còn tưởng yêu quái các ngươi rất thích ăn thịt người."
"Ta thì ăn bằng mắt à?"
Nếu không phải nể tình đối phương đã dạy cho mình không ít pháp thuật, Mộc Nhiên hiện tại đã đè Lý Lan Anh xuống đất ma sát vài quyền cho hả. Cô nàng này càng lúc càng láo, hình như đã quên sự lợi hại của Hắc Phong lão yêu này.
Nhìn dáng vẻ ai oán của Mộc Nhiên, Lý Lan Anh trong mắt toàn là ý cười, cảm giác như trong nhà có thêm một đứa em trai bướng bỉnh.
"Thanh Liên Đoán Thể Quyết ngươi luyện thế nào rồi?"
Mộc Nhiên ngủ một phát là hai tháng liền, nếu hôm nay không phải có yêu quái chạy vào địa bàn của hắn thì hắn cũng không có ý định tỉnh lại. Lý Lan Anh rất thắc mắc tiến trình tu luyện của Mộc Nhiên thế nào, bởi lần trước mới hai ngày đã cho ra kết quả, lần này là tận hai tháng, không biết kết quả còn kinh khủng cỡ nào.
"Không khả quan lắm. Ta có thể tích trữ năng lượng tự nhiên, lại không biết nên dùng cách gì để đạt đến cảnh giới Thanh Bì."
Công pháp nhân loại và phương pháp tu hành của yêu tộc chung quy là khác nhau ngay từ những thứ cơ bản nhất, muốn học không phải chuyện dễ dàng gì, cho dù ngộ tính của Mộc Nhiên có cao nữa cũng không đáng kể.
Lấy Thân Ngự Lôi Chân Quyết cho dù có khó cũng chỉ là một chiêu thức, chỉ cần học xong là có thể sử dụng. Thực lực bản thân càng cao, tạo nghệ càng sâu thì đánh ra uy lực càng mạnh.
Còn Thanh Liên Đoán Thể Quyết lại là công pháp tu luyện, không thể nào gấp gáp luyện thành trong một sớm một chiều. Bởi vì công pháp thường gắn liền với tu vi, cảnh giới Khai Diệp tương ứng với cảnh giới Kim Thân, quyền có thể đánh Chân Tiên. Nếu luyện Thanh Liên Đoán Thể Quyết đại thành, Thanh Ngọc Thể lên tới cảnh giới Bát Diệp, vậy thì thân thể cũng tương đương với Đại La Kim Tiên. Mà Mộc Nhiên muốn tu luyện tới trình độ có thể ở trước mặt Đại La Kim Tiên lắc lư, không có đạo hạnh vạn năm là không được.
Mộc Nhiên lúc này mới hiểu vì sao nhân loại có thể làm bá chủ đại lục, ép yêu quái không ngóc đầu lên nổi. Bởi vì so về tốc độ tu luyện thì chỉ có yêu quái Thiên Bảng mới mới có thể miễn cưỡng theo kịp thiên tài nhân loại. Nhân loại nhiều biết bao nhiêu, đời nào cũng không thiếu thiên tài. Mà yêu quái Thiên Bảng, theo như lời của Lý Lan Anh nói thì đã càng ngày càng hiếm.
"Không sao. Đừng nản lòng, ngươi là con yêu quái duy nhất mà ta biết có thể tu luyện được công pháp nhân loại." Lý Lan Anh vỗ vỗ vai Mộc Nhiên, an ủi hắn, dù cho hắn toàn đem công pháp của nàng đi luyện lệch sang hướng khác.
"Bởi vì chuyện này quá khó, căn bản sẽ không có yêu quái nào tình nguyện đi làm." Mộc Nhiên thở dài, trong mắt lại càng thêm quyết tâm.
Bởi vì hắn biết mình không có lựa chọn nào.
...
Lại nói về phía lão thợ săn.
Lão không biết mình đã chạy về nhà như thế nào, từ lúc tỉnh lại vẫn ngồi thẩn thờ ở bên mép giường, mặc cho người vợ già ở bên cạnh không ngừng lải nhải.
"Nhà đã sắp không có gạo ăn, vậy mà lão đi săn cả ngày cả đêm lại không mang được cái gì về. Mấy lần trước tệ lắm cũng có thỏ có gà... Lão già, lần này lão nói tìm được con mồi lớn cơ mà. Thế nó đâu, sao lúc trở về lão thảm thế này? Không phải là lại lén lấy tiền riêng đi đ·ánh b·ạc rồi chứ!"
"Từ lúc về cứ ngồi thừ ra một chỗ ở đấy như người mất hồn, cơm chẳng ăn, nước chẳng uống, có phải bị trúng tà rồi hay không?"
"Này, nhà này còn có mỗi ta với lão, lão có chuyện chi thì cũng phải nói, đừng làm ta sợ."
"Ta nghe nói trong thành có tiên nhân treo bảng hàng yêu, nói ai biết tin tức của yêu quái mà đến báo thì sẽ thưởng vàng cho. Ta liền biết ngay trong rừng có thứ không sạch sẽ, có phải lão gặp nó rồi hay không?"
Không biết qua bao lâu, lão thợ săn cuối cùng tỉnh táo lại sau chuyện đáng sợ ngày hôm qua. Lúc định thần lại, lão chỉ thấy mình đang ngồi trên căn nhà tranh rách nát, bên cạnh là bà vợ già gầy tong teo đã ngủ quên từ lúc nào không hay. Lão nhìn vợ mình sắc mặt nhợt nhạt, nhớ lại mấy chục năm trước bà cũng từng là thiếu nữ xinh đẹp đến nhường nào. Tất cả cũng chỉ tại cái thân già này vô dụng, có phúc cưới được nàng, lại không có cái bản lĩnh lo cho nàng ăn no mặc ấm.
Lão càng lúc càng yếu, biết mình cũng chẳng sống được bao lâu.
Nhìn người vợ đã tần tảo bên mình nhiều năm cũng càng lúc càng già yếu, ánh mắt của lão thợ săn dần trở nên kiên quyết, muốn đánh cược một lần cuối cùng.
Cùng ngày, Phiêu Diệp thành.
Trong một phòng riêng xa hoa nhất của tửu lâu, một trung niên mặc đạo bào thong thả hưởng dụng thịt rượu. Bên cạnh là mấy ả kỳ nữ lớn mật khoát lên sa y lụa mỏng hầu hạ, người thì rót rượu, kẻ thì nắn vai, hai bên đung đưa quạt mát, ai nấy đều rất nhiệt tình lấy lòng. Có thể thấy địa vị của người này cực cao.
Bởi vì y là tiên nhân. Ít ra trong mắt đám phàm phu thì là như thế.
Người này lưng hùm vai gấu, mặc áo hở hết cả ngực bụng. Mặt như mặt hổ, râu ria xồm xoàm, tóc đen rối tung tùy ý xõa trên vai. Đặt biệt trên mặt hắn có đôi hàng chân mày dài đến quá vành tai, màu đỏ rực như lửa, cũng bởi vì thế nên người trong giang hồ đều gọi hắn là Xích Mi.
Xích Mi ngồi đó vừa hưởng dụng thịt cá, vừa thông qua cửa sổ nhìn xuống đám người như con kiến nhỏ qua lại bên dưới tầng lầu, trong nội tâm có loại cảm giác bản thân cao cao tại thượng, thoải mái vô cùng.
Lúc này có người gõ cửa, Xích Mi mất hứng, quát: "Là ai hả!"
Cửa mở ra, một người trung niên ăn mặc chỉnh tề, nôm có vẻ là quản lý của tửu lâu ló cái đầu vào, khắp gương mặt là e sợ. Lão ta cúi người, cung kính nói với Xích Mi:
"Dạ thưa đạo trưởng, bên ngoài có người xin được gặp ạ, nói là liên quan đến chuyện tìm yêu."
Nghe đến có liên quan đến việc tìm yêu, Xích Mi lập tức nói ngay: "Còn lề mề ở đó làm gì, mau dẫn người vào!"
Quản lý đi rồi, lập tức hai ả kỷ nữ bên cạnh nhào tới vuốt ve lòng ngực to khỏe của Xích Mi, ngọt ngào nói: "Đạo trưởng bớt giận, đạo trưởng bớt giận. Để tỷ muội chúng ta giúp ngài hạ hỏa nha."
Xích Mi hài lòng vô cùng, nhưng mà nghĩ tới một chút phải bàn chuyện chính sự không muốn bị làm phiền cho nên liền đưa tay đánh vào mông đám kỷ nữ, bảo bọn họ tạm lui ra một chút.
Đám nữ nhân này đương nhiên là không tình nguyện, nhưng cũng không dám cãi lời Xích Mi, một bộ luyến tiếc rời đi.
Sau khi một đám nữ nhân đầm vàng váy đỏ lần lượt rời khỏi, căn phòng yên tĩnh lại, Xích Mi ngồi ở đó tự nhiên có một phen khí độ cao nhân.
Cửa mở, quản lý dẫn theo một ông lão ăn mặc bần hàn bước vào. Người này tuy đã cao tuổi nhưng vóc dáng rất khá, tay chân hiện đầy vết chai, xem ra lúc tuổi trẻ cũng có tập luyện một chút võ nghệ.
Quản lý dẫn người vào sau đó liền không dám đợi lâu. Một mình lão già bước vào, đối diện với Xích Mi, lão thậm chí còn không dám đứng cao hơn Xích Mi đang ngồi, biểu hiện ra rất kiêng sợ.
Nếu Mộc Nhiên có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra ông lão này không phải ai khác mà chính là lão thợ săn già mình mới cứu hôm qua.