Đại Yêu Quái

Chương 13: Người và Yêu



Chương 13: Người và Yêu

Xích Mi không môn không phái, chẳng qua là một tán tu lang bạt giang hồ. Mà tán tu như hắn vừa không có địa vị lại không có tài nguyên, tất cả đều phải dựa vào chính mình tự tay kiếm lấy.

Một tán tu muốn kiếm tiền thì có những cách nào?

Luyện đan, chế phù, sửa chửa trận pháp?

Không tồn tại!

Những thứ này không phải loại tán tu bình thường có thể dây vào. Cho dù bất cứ loại hình nghề nghiệp nào cũng cần có lượng lớn thời gian học tập, mài mò và thử nghiệm thực tế thì mới có thể nâng cao trình độ, quá trình này căn bản chính là đang không ngừng đốt tiền.

Tán tu chân chính muốn kiếm được tiền thì chỉ còn cách đi làm thuê như nhận nhiệm vụ từ các đại gia tộc, làm những chuyện thầm kín hoặc độ nguy hiểm cao như bảo tiêu tạm thời hoặc sát thủ. Ngoài ra thì còn có thể dựa vào săn yêu.

Yêu quái toàn thân là bảo, bắt được một con yêu quái chả khác nào bắt được một túi vàng vào tay. Xích Mi chính là dựa vào bắt yêu mà sống qua ngày, trên giang hồ cũng đã có chút danh tiếng.

Nhưng mà muốn bắt yêu cũng không thể mù bắt, thường thường người bắt yêu phải tìm hiểu kỹ càng mục tiêu là loại yêu quái như thế nào, có đáng giá ra tay hay không, và quan trọng là mình có đủ sức ra tay hay không. Chứ cứ đâm đầu đi khắp nơi bắt yêu, không biết chừng ngày nào đó xui xẻo đi lạc vào địa bàn của loại yêu quái mình không trêu chọc nổi, đến lúc đó được không bù mất, khéo không còn cả mạng để mà mang về.

Cho nên Xích Mi rất để ý vấn đề tin tức, đi đến đâu cũng nghe ngóng khắp nơi, thậm chí còn dán cà bảng thông báo để mua tin tức.

Trở lại chuyện chính.

Lão thợ săn lúc này trông rất rụt rè, bờ môi mấp mấy mấy lần những đều không thể thành lời, không biết làm sao bắt chuyện với tiên nhân.

Xích Mi thấy lão câu nệ thế cũng không lạ gì, liền nói:

"Ngươi nói có tung tích của yêu quái, này là sự thật?"



Lão thợ săn vội vã cúi đầu: "Dạ trăm phần là thật, có cho thêm mười lá gan thì lão già này cũng không dám nói láo ở trước mặt ngài."

Xích Mi lại hỏi: "Thế tin tức này từ đâu, ngươi tận mắt thấy, hay nghe ai đồn?"

Lão thợ săn cung kính trả lời: "Là lão tận mắt nhìn thấy ạ."

"Hửm."

Xích Mi giương mắt nhìn lão, chậm rãi mà nghiêm giọng nói: "Lão tự mình nhìn thấy?"

Nghe được tiên nhân tự nhiên đổi giọng, lão thợ săn không đoán được là vấn đề ở đâu, trong lòng lại càng hoang mang hơn. Chỉ là lão bỗng nghĩ mình cũng không phải là người khôn khéo, nói qua nói lại chẳng bằng nói ngay, quyết định có sao nói vậy.

"Chuyện là như vầy..."

Lão thợ săn cứ thế kể hết chuyện hôm qua cho Xích Mi nghe, vừa kể vừa hồi tưởng quả thật là gợn cả người, thầm cảm thấy may mắn vì mình có thể chạy thoát.

"Theo như lời lão nói thì kia cũng là một con yêu quái khó lường đấy."

"Lão hãy báo vị trí cụ thể của nó cho ta, nếu chuyện này là thật ta sẽ thưởng cho hậu hĩnh."

Lão thợ săn nghe vậy vừa mừng vừa lo, ấp úng nói: "Dạ, lúc đó hoảng sợ quá, trời lại tối, cho nên lão cũng không biết được vị trí chính xác của nó ở đâu, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm lâu năm đi săn trong rừng mà đoán đại khái là nằm ở khu vực sâu trong cánh rừng phía tây thôn Hòa Bình khoảng ba trăm dặm."

Xích Mi bước đến bên cạnh. "Ồ, lão không nhớ rõ cũng không sao." Nói đoạn, hắn đặt một tay lên đầu lão thợ săn già, ánh mắt lạnh nhạt thi triển thuật sưu hồn.



Từng màn từng màn ký ức chạy qua trong mắt Xích Mi, chuyện chỉ vừa mới hôm qua cho nên sưu hồn để tìm chẳng cần tốn nhiều công sức. Xích Mi giống như đưa thân vào trong ký ức lão thợ săn, nhìn thấy heo rừng, cũng nhìn thấy Mộc Nhiên, nhìn một cái liền đoán được Mộc Nhiên chẳng qua là dùng huyễn thuật để hù dọa kẻ khác, không gì đáng ngại.

Xích Mi buông tay, lão thợ săn vô lực ngã xuống đất, ánh mắt trắng dã, đã không còn hơi thở. Xích Mi chẳng những không thương sót mà còn một chân đá t·hi t·hể lão thợ săn bay đến bên cửa, giận quát: "Có thể tận mắt nhìn thấy hai con yêu quái mà còn sống trở về, lại còn không biết rõ vị trí. Ngươi thật sự xem Xích Mi ta là người hiền lành sao, cũng dám lừa gạt!"

"Bây đâu mau tới, ném tên l·ừa đ·ảo này ra ngoài cho ta!"

Lão thợ săn có lẽ ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới mình cả đời tránh thoát được móng vuốt của biết bao sài lang hổ báo, cuối cùng lại phải nằm xuống dưới tay con người.

...

Mộc Nhiên ở bên này vẫn còn mãi đang nghiên cứu Thanh Liên Đoán Thể Quyết, thử đem nó xác nhập vào phương pháp tu luyện vốn có của mình. Nếu đã không thể cùng lúc tu luyện hai ba loại công pháp, cách tốt nhất chính là gộp chúng lại cùng nhau mà vẫn có thể giữ nguyên hiệu quả. Chuyện này đối với người khác đơn thuần là người si nói mộng, nhưng với Mộc Nhiên thì không phải không có khả năng. Chỉ cần công pháp không tương nghịch, cắt chỗ này bù chỗ kia, sớm muộn cũng có thể dung hợp cùng nhau. Mộc Nhiên cảm thấy mình rất có năng khiếu trong chuyện này.

Người ta nói cái gì? đại đạo trăm sông đổ về một biển. Đại khái chính là như vậy.

Lúc này về đêm, trăng sáng sao thưa, đáng lẽ là một đêm bình thường như mọi đêm khác. Thế nhưng một thanh kiếm đột ngột xuất hiện đã làm xáo trộn tất cả.

Thanh kiếm v·út ra từ bụi rậm, lao nhanh về hướng Mộc Nhiên hệt như một vệt sao băng chói lóa, mang theo sát cơ kh·iếp người.

Mộc Nhiên tuy là tu luyện nhập tâm, nhưng trực giác vô cùng nhạy bén, trong vòng ba trăm mét có gió thổi cỏ lay gì đó đều không thể thoát được mắt hắn, huống hồ là có người đã động sát cơ.

Lưỡi kiếm vừa xuất ra, Mộc Nhiên cũng bừng tĩnh, huy động mấy nhánh dây leo bắn ra như đám mãng xà vồ lấy ánh kiếm.

Tiếng xoèn xoẹt vang lên, bao nhiêu dây leo quấn tới đều bị cắt đứt trong chớp mắt, lưỡi kiếm thế không hề giảm lao thẳng về phía Mộc Nhiên, chỉ là không hiểu vì sao nó bỗng nhiên quay đầu bay ngược trở về trong bóng tối.

Cảm nhận được mình bị đùa bỡn, Mộc Nhiên lạnh quát: "Là ai, còn không mau bước ra đây!"

Mộc Nhiên nắm lấy một hòn đá to tướng ném thẳng vào trong bóng tối, trong bóng tối cũng bắn ra một vệt kim quang làm hòn đá chia năm xẻ bảy rơi xuống.



Lục Nhãn nhìn vật không quản ngày đêm. Trước mặt Mộc Nhiên khoảng bốn trăm mét là một người đàn ông cao lớn khoát trang phục đạo sĩ màu xanh nhạt, bên eo có túi lớn túi nhỏ, trên lưng vác ba thanh kiếm, hai hàng chân mày màu đỏ cùng mái tóc rối ren không gió tự lay, một đôi mắt sáng rực như mắt hổ gắt gao nhìn về phía này.

Xích Mi bước ra từ trong bóng tối, nhếch miệng lộ ra nụ cười ngã ngớn.

Nếu như không phải trước đó đã từng nhìn thấy nơi này từ trong ký ức của lão thợ săn, Xích Mi làm sao cũng không ngờ tới nơi này lại có một con yêu quái như vậy.

Hôm nay Xích Mi vốn định vào rừng để săn trư yêu, nó là loại yêu quái da dày thịt béo, bán cũng được một mớ tiền. Tiếc là lục tung cả một khoảng rừng vẫn không tài nào tìm thấy một chút tung tích nào của nó, Xích Mi vì không muốn lãng phí thời gian nữa nên mới ghé qua chỗ này định tiện tay thu phục thụ yêu.

So với các loại yêu quái khác, thụ yêu trên thị trường giao dịch không được chào đón. Bởi vì trên thân thụ yêu chả có thứ gì đáng giá, mà nó thì thường mang theo đủ loại âm binh tà vật, đem về nhà cũng là điềm xui xẻo.

Bắt thụ yêu là việc tốn công mà khó kiếm tiền lời. Chẳng qua Xích Mi bản thân vốn là chuyên tu hỏa đạo, thỉnh thoảng cũng hay tìm kiếm thụ yêu bên ngoài để mà luyện tay, cho nên mới cố tình ghé qua một chút.

Chỉ là lần này hắn gặp phải một con thụ yêu vô cùng đặc biệt.

Chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy. Vừa bước chân đến nói này, Xích Mi liền nhận ra dấu tích của trận pháp. Không phải chỉ đơn thuần một cái mà là ba, bốn cái huyễn trận bổ trợ lẫn nhau, để nơi này trông qua như trốn hoang sơ bình thường.

Ngay thời khắc bước vào trận pháp, Xích Mi biết mình đã bị phát hiện, cho nên mới tiên hạ thủ vi cường mà tế ra phi kiếm để thăm dò thực lực đối phương.

Một kiếm đi qua không một trở ngại, thực lực của hai bên ai hơn ai kém rõ ràng ngay ở trước mắt, để Xích Mi một lần nữa lấy lại tự tin. Cho dù đối phương có nhiều thủ đoạn hơn nữa, thực lực không đủ cũng không thể làm nên chuyện gì. Xích Mi từng đơn thân độc mã g·iết c·hết một con thụ yêu hơn ba trăm năm đạo hạnh mà không hề gì, há lại sợ một con thụ yêu đạo hạnh còn chưa tới trăm năm.

Mộc Nhiên không biết Xích Mi bên kia nội tâm phong phú như vậy, chỉ biết lần này mình gặp phiền phức không nhẹ rồi. Kim khắc mộc, thụ yêu sợ nhất chính là kiếm tu, Mộc Nhiên cũng không ngoại lệ.

Bề ngoại hùng hổ với kẻ thù, Mộc Nhiên lại âm thầm nói nhỏ với Lý Lan Anh:

"Ma nữ, mau chạy cho nhanh, ta không phải đối thủ của tên đạo sĩ thối kia."

Lúc này hai đánh một tuy sẽ gia tăng một chút phần thắng, nhưng Mộc Nhiên đã từng hứa sẽ bảo vệ con ma nữ này, hắn vẫn chưa có quên đâu. Trong lúc liều mạng sinh tử, đương nhiên là không có thời gian che chở cho ai được.