Đại Yêu Quái

Chương 14: Kịch chiến! Sơ lộ thân phận!



Chương 14: Kịch chiến! Sơ lộ thân phận!

Lý Lan Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc vừa ngủ một giấc, mở mắt ra chính là nguy cơ sinh tử như vậy.

So với Mộc Nhiên, là người từng làm tu sĩ nên nàng càng rõ ràng hơn về chênh lệch thực lực của cả hai bên. Kiếm tu và thụ yêu cũng giống như đồ tể và con lợn, cho dù thụ yêu có đạo hạnh cao hơn kiếm tu thì cũng chẳng có bao nhiêu phần thắng.

Nàng không nghĩ được cái gì, nhoáng cái liền chạy mất về phía bóng tối. Thậm chí ngay cả một câu chào từ biệt cũng không kịp nói.

Mà lúc này Mộc Nhiên cùng với Xích Mi đã có lần v·a c·hạm thứ hai.

Chỉ thấy Mộc Nhiên căng bụng thổi ra một ngụm yêu phong màu xanh lá, tựa như vòi rồng quét thẳng về phía Xích Mi. Cái chiêu này là hắn nhìn đại bàng đánh mấy lần rồi ghi nhớ, sau này rảnh rỗi mày mò thì cũng học lõm thành công. Chỉ là so về uy lực thì còn lâu mới bằng đại bàng được.

Trước đây yêu phong của đại bàng chẳng thể làm gì Mộc Nhiên là vì thân thể Mộc Nhiên cứng rắn. Nhưng thân thể nhân loại thì không được như vậy, ăn phải một chiêu này cũng không dễ chịu.

Ngay từ đầu, Mộc Nhiên đã rõ ràng yếu thế của mình, nếu như để Xích Mi có không gian từ xa dùng phi kiếm cấu rỉa thì mạng hắn coi như xong rồi.

Yêu phong quét tới cường hoành vô cùng, thế nhưng Xích Mi mặt không đổi sắc mà vỗ vào túi. Một màn sáng màu xanh nhạt dâng lên che trở cho hắn đứng trước yêu phong mà chẳng lung lay.

Bùa hộ mệnh, vật dụng phòng thân không thể thiếu của bất cứ tu sĩ nào.

Xích Mi bấm quyết, một trong hai thanh kiếm trên lưng bay ra đâm thẳng về phía Mộc Nhiên. Thanh kiếm này xét về cả kích thước và độ dài đều nhỏ hơn loại kiếm bình thường một chút, lưỡi kiếm màu bạc trắng, chuôi kiếm màu xanh như ngọc đúc, tên gọi là Thanh Lân, chuyên phá tà túy.

Đứng trước lưỡi kiếm, Mộc Nhiên không có phù chú hộ thể, chỉ có yêu thân cường hoành. Ba bốn nhánh dây leo quấn lại thành một cánh tay bắt lấy phi kiếm.

"Định tay không bắt kiếm của ta, đúng là ngu ngốc." Xích Mi cười lạnh, ấn quyết chợt đổi, Thanh Lân lóe lên ánh bạc gia tốc đâm vào cánh tay vừa mới hình thành kia.



Tình cảnh dây leo bị xé nát trong tưởng tượng cũng không tồn tại, chỉ thấy cánh tay kia lóe lên ánh hào quang màu xanh biếc, thế mà vững vàng bắt được phi kiếm. Mộc Nhiên tu luyện Thanh Liên Đoán Thể Quyết chưa đến cảnh giới Thanh Bì, nhưng cũng đã vô cùng tiếp cận, có thể mô phỏng thần thông Thanh Ngọc Thể để sử dụng tạm thời.

Thanh Ngọc Thể vừa ra, Mộc Nhiên chẳng khác nào khoát lên bảo giáp, khí thế tăng mạnh.

"Lão đạo sĩ, ta và ngươi không oán không thù, hôm nay ngươi vì đâu mà đến!" Mộc Nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra mà vừa gặp đã phải rút kiếm vả vào mặt nhau thế này. Trước khi lâm trận thì cũng phải có cái gì đó gọi là màn dạo đầu, tâm sự mỏng một tí mới ổn chứ, kịch bản phim truyền hình không phải đều viết như thế sao?

Cái thằng đạo sĩ này sao không theo kịch bản ra bài!

Xích Mi lạnh lùng nhìn Mộc Nhiên, chỉ nói hai chữ:

"Trừ yêu!"

Nói đoạn, hắn lại bấm pháp quyết, thanh kiếm còn lại ở sau lưng cũng bay ra khỏi võ. Kiếm này toàn thân hỏa hồng, như ngọc mà cũng như gỗ, tên là Xích Diễm, chuyên về sát phạt.

Ngón tay Xích Mi vuốt qua lưỡi kiếm, Xích Diễm bùng lên ánh lửa ngập trời, sau đó phóng thẳng về phía Mộc Nhiên.

Mộc Nhiên nhìn ánh lửa trước mặt, nội tâm không ngừng gào thét. Đã chơi kiếm lại còn chơi lửa, có còn để cho yêu quái sống hay không vậy?

Lần đầu tiên đấu pháp cùng nhân loại thì gặp ngay song trọng khắc chế???

Xích Diễm kéo theo đuôi lửa thật dài giống như một quả đạn đạo, lại dùng tốc độ cực nhanh đâm vào thân thể Mộc Nhiên, sau đó tựa như quả boom bạo tạc, ánh lửa nuốt chửng mọi vật trong phạm vi mười mét. Xích Diễm vốn là pháp bảo thượng phẩm, lại cộng thêm bốn lá bùa nổ, trước giờ chưa có con yêu quái nào thoát được đòn tuyệt sát này.

Xích Mi bấm quyết triệu hồi hai thanh phi kiếm trở về, vốn định yên lặng chờ xem chiến quả, không ngờ tới một quả đấm bất ngờ xé tan ánh lửa mà lao thẳng đến trước mặt. Vòng phòng hộ của bùa hộ mệnh tan vỡ, nấm đấm va thẳng vào một tấm thiết bạc trước ngực Xích Mi, đấm hắn bay ra xa tận trăm mét, dọc đường làm đổ ngã không ít cây cối.

Mộc Nhiên đã trở về hình dáng nguyên bản là một mộc nhân thân cao ba mét, khí thế hùng hồn mà lao đến truy kích. Phía sau hắn là Lý Lan Anh không biết đã quay lại từ lúc nào.



"Sao lại trở về?" Mộc Nhiên không hiểu.

"Tiếc của." Lý Lan Anh cũng rất bất đắc dĩ. Mất chỗ ở không sao, mất Mộc Nhiên không sao, nhưng mà mất Dưỡng Hồn thụ thì sau này cuộc sống của nàng sẽ rất khó khăn. Kỳ trân Thiên Bảng đó, sao mà nỡ lòng buông bỏ được chứ. Cho nên dù đã chạy xa ra ngoài trăm dặm, Lý Lan Anh cuối cùng cũng không nhịn được mà quay về liều mạng.

Bên này Xích Mi đứng lên, nhìn pháp bảo hộ thân của mình linh quang ảm đạm xuống mấy phần, trong mắt lóe lên lửa giận.

"Yêu quái, ngươi tìm c·hết!"

"Con mẹ nó, ngươi còn dám nói!" Mộc Nhiên lao tới, không lưu tình chút nào tung ra một đấm vào mặt Xích Mi. May mà lão nhanh tay vỗ vào túi, bốn tấm bùa hộ mệnh đồng loạt sáng lên mới ngăn trở được một kích này, dẫu vậy lão vẫn bị đấm bay ra xa.

Được thế không tha người, Mộc Nhiên biết đây có lẽ là cơ hội hiếm hoi để mình chiến thắng nên lao tới t·ấn c·ông không ngừng. Khó mà có được cơ hội cận thân như vậy, phải tận dụng cho thật tốt.

Mộc Nhiên sau khi sử dụng Thanh Ngọc Thể thì vô cùng hung tàn, tựa như quái thú hình người, từng quyền đều nặng đến mấy trăm cân. Đừng nói là thân xác con người, cho dù là đất đá cũng không chịu nổi.

Một thoáng sơ sẩy mà ăn phải mấy quyền liên tiếp, lại nhìn thấy bùa hộ mệnh quý giá từng chút tiêu hao, Xích Mi giận đến tím mặt.

Lúc này Mộc Nhiên lại là một đấm vung tới, chỉ thấy Xích Mi nghiến răng, vỗ nhẹ vào một cái túi màu đỏ được treo cẩn thận ở bên hông. Ánh đỏ lóe lên, trên tay Xích Mi thêm ra một con thằn lằn quái dị.

Con thằn lằn này to bằng cánh tay, toàn thân xích hồng như than đỏ, trên da nhiều chỗ có hoa văn nho nhỏ như ngọn lửa.

Huyền phổ có ghi: Có yêu sinh ra từ dung nham, toàn thân xích hồng, trưởng thành cao đến trăm trượng, hơi thở có thể gây h·ạn h·án, nội hỏa có thể thiêu trời nấu biển, là Thiên Yêu, danh Hỏa Diễm Tích.



Xích Mi một tay nắm cổ Hỏa Diễm Tích nhắm ngay Mộc Nhiên, một tay nắm đuôi nó kéo ra một cái thật mạnh. Hỏa Diễm Tích bị kéo đuôi đau đến ứa ra nước mắt, miệng mở lớn, phóng ra hỏa diễm ngập trời.

Mộc Nhiên nhìn súng phun lửa phiên bản n·gược đ·ãi yêu quái trong tay Xích Mi, trong lòng chỉ muốn chửi mẹ.

Ta đây tay không vật lộn, ngươi thì móc ra hàng nóng hết món này đến món khác, đánh nhau như vậy không cảm thấy thẹn sao?

Trước ánh lửa kinh khủng, Mộc Nhiên chỉ có thể lui bước, cũng may có kinh nghiệm chịu đựng thiên lôi nên một chút lửa này cũng không làm khó được hắn. Ánh sáng xanh hiện lên xen lẫn cùng ánh sáng của Thanh Ngọc Thể, rất nhanh đã chuyển dời hơi nóng về phía mặt đất.

Lúc này cảm thấy khó ăn, Mộc Nhiên mới lựa lời mà nói: "Lão đạo sĩ, ta tuy là yêu quái nhưng chưa từng làm hại đến một nhân loại nào. Ngươi ta ở đây chiến đấu cũng là đôi bên chịu thiệt, chi bằng mỗi người lui lại một bước, thế nào?"

Xích Mi một tay cầm đuôi của Hỏa Diễm Tích, một tay bấm quyết triệu ra Xích Diễm cùng Thanh Lân, nhìn chằm chằm vào Mộc Nhiên hồi lâu, sau đó bỗng nhiên cười lớn.

"Ta đang khó hiểu làm sao một gốc thụ yêu đạo hạnh chưa tròn trăm năm mà lại lợi hại như vậy. Hóa ra ngươi chính là Thông Tâm Thụ tiếng tăm lừng lẫy."

Mộc Nhiên đối với chuyện này mù tịt, quay qua hỏi Lý Lan Anh. Cô nàng này ngoại trừ ở bên cạnh ném bùa thì hoàn toàn không có khả năng chiến đấu gì đặc biệt, lại nhát như thỏ, nãy giờ chỉ nép ở sau lưng Mộc Nhiên.

Nghe Mộc Nhiên hỏi, Lý Lan Anh cũng chớp mắt kinh ngạc: "Ngươi không biết?"

"Huyền phổ có ghi: Có thụ được đất trời dưỡng dục, sinh ra hình dáng như người, giữa ngực có một viên mộc tâm làm gốc rễ sinh mệnh. Loài này hiểu thiên ý, biết âm dương, thấu nhân tâm, phân thật giả, thông minh vô cùng, gọi là Thông Tâm Thụ."

Mộc Nhiên nghe qua, cũng không cảm thấy mình có gì lợi hại, nhưng cũng trừng mắt nói với Xích Mi: "Lão đạo sĩ, nếu như biết sợ thì còn không mau cút đi!"

Xích Mi lắc đầu: "Trong hàng linh dược, mộc tâm của ngươi giá trị phi thường, ăn vào ngộ tính tăng lên đâu chỉ gấp bội, có thể xếp vào Thiên Bảng. Nhưng nếu xét trong hàng yêu quái, do xuất thân kỳ trân, chiến lực của ngươi chỉ miễn cưỡng sánh với Huyền Bảng, Địa Bảng. Ngươi nói ta phải đi đâu để tìm món hời như vậy, thấy rồi làm sao có thể bỏ qua."

"Thụ yêu, mau nộp mạng!"

Xích Mi bấm quyết, Xích Diễm cùng Thanh Lân đồng loạt tề xuất, một thanh hóa thành bạch quang đâm về Lý Lan Anh, một thanh hóa thành hỏa diễm nhắm về Mộc Nhiên.

Mộc Nhiên đứng ra che ở trước người Lý Lan Anh, nấm đấm mang theo lửa giận không chút do dự nào vung tới.

"Nộp con mẹ ngươi!"