Nắm đấm vung ra, yêu phong từ đó như lốc xoáy cuốn ngược đẩy văng hai thanh phi kiếm. Mộc Nhiên toàn lực thi triển Thanh Ngọc Thể, dặm chân một cái đã vượt qua khoảng cách mười mấy mét, chỉ mất nửa hơi đã đến trước người Xích Mi, dây leo hóa thành nấm đấm to lớn như một con bò tót hung hăng nện tới.
Xích Mi b·óp c·ổ Hỏa Diễm Tích, lại là ánh lửa ngập trời tuôn ra mong có thể dọa lui Mộc Nhiên. Thế nhưng phía sau Mộc Nhiên sớm đã được Lý Lan Anh dán lên sáu tấm bùa hộ mệnh nên chẳng e ngại gì.
Yêu khí tung hoành, Mộc Nhiên xông thẳng vào đám lửa, nấm đấm mang theo khí thế lôi đình nện thẳng vào người Xích Mi, đánh lão văng xa mấy mét.
Hỏa Diễm Tích này không hổ danh là xếp hàng Hạ Thiên Yêu, chỉ mấy hơi thở lao vào ngọn lửa mà Mộc Nhiên đã hao hết hai tấm bùa hộ mệnh. Phải biết Hỏa Diễm Tích lúc này cao lắm cũng chỉ có ba, bốn mươi năm đạo hạnh.
Quyền đầu đâm vào thứ gì đó cứng rắn, Mộc Nhiên biết mình lại đấm vào miếng bạc phòng thân của Xích Mi, chỉ là không biết món pháp bảo này lại có thể chịu thêm mấy đấm nữa đây?
"Sao, còn bản lĩnh gì cứ tung ra hết đi! Rồi ta cũng sẽ tiễn ngươi lên đường!"
"Yêu quái, đừng đắc chí!"
Xích Mi thấy tình hình không ổn, bấm quyết muốn triệu hồi hanh thanh phi kiếm nhưng không thành, nhìn kỹ lại thì mới phát hiện chúng đã rơi vào trong trận pháp của Lý Lan Anh, bị nàng ta khống chế lại.
Lý Lan Anh truyền âm nói với Mộc Nhiên: "Nhanh đi, ta sắp chịu không nổi rồi."
Nghe vậy Mộc Nhiên cũng mặc kệ ánh lửa như sóng lớn phả vào người, thúc giục toàn bộ yêu lực mà lao đến, quyền rơi như mưa phùn, mỗi quyền đều nặng mấy trăm cân. Xích Mi khư khư dùng tấm thiết bạc chống đỡ, thế nhưng ánh sáng trên đó càng lúc càng ảm đạm, vết nứt mỗi lúc một nhiều, cuối cùng cũng không chịu nổi bị một quyền của Mộc Nhiên đánh vỡ.
Phòng ngự đã mất, Xích Mi nắm đuôi Hỏa Diễm Tích không ngừng kéo mạnh, ngọn lửa phun ra không ngừng nghỉ trong miệng nó lúc này là tấm bùa bảo mạng cuối cùng của hắn. Xích Mi nhiều năm lang bạt, dựa vào một con Hỏa Diễm Tích mà có được thành tựu như hiện tại, hắn tin hôm nay Hỏa Diễm Tích lại có thể giúp hắn sáng tạo ra tân kỳ tích.
Mấy tấm bùa hộ mệnh sớm đã thành tro tàn dưới ánh lửa, toàn thân Mộc Nhiên bị nung đỏ bừng, trước ngực hơi nóng tụ lại như một q·uả c·ầu l·ửa không tan, cho dù song trọng thần thông bảo hộ cũng không tài nào dập tắt ngay được.
Thiên Yêu quả không tầm thường.
Xích Mi nhìn như nỏ mạnh hết đà, nhưng Mộc Nhiên biết nếu mình cố gắng lao tới muốn g·iết đối phương thì cũng phải đối mặt với nguy cơ sinh tử.
Chỉ là nếu lui bước lúc này, sau đó tình cảnh sẽ là thập tử vô sinh. Mộc Nhiên có thể ép Xích Mi đến mức hiện tại, đều là may mắn nhân lúc sơ hở mà chiếm được tiên cơ. Nếu như để Xích Mi giữ được khoảng cách, lại triệu hồi về Thanh Lân và Xích Diễm, hậu quả khó mà tưởng tượng.
Mộc Nhiên rống giận như muốn rách cả mí mắt, yêu lực hóa thành cuồng phong từ lòng bàn tay phải lao ra tạm thời phá tan thế lửa. Cánh tay phải quấn lại nhọn hoắc như mũi khoan đâm thẳng vào lòng ngực Xích Mi.
Giữa lúc sinh tử, ánh mắt v·a c·hạm, thời gian như ngừng trôi. Trong mắt Mộc Nhiên hiện lên quyết tâm tất sát, mà trong mắt Xích Mi thì lại toát lên vẻ giảo hoạt, khóe miệng khẽ nhếch.
Không xong, có trá!
Ánh bạc lóe lên, máu tươi tung tóe.
Phút cuối, Xích Mi buông bỏ Hỏa Diễm Tích, một tay lấy ra xác một con gấu lớn từ trong túi linh thú thay mình đón đỡ một kích trí mạng. Một tay khác thì bấm quyết, một thanh kiếm bạc từ trong miệng bắn ra lao thẳng về phía Mộc Nhiên.
Xích Mi quá nhanh, đến mức Mộc Nhiên không kịp phản ứng.
Ánh bạc lướt qua, đầu của Mộc Nhiên theo đó rơi xuống, chỉ còn thân thể lung lay dường như sắp đổ.
Bị chém đầu là cảm giác như thế nào?
Mộc Nhiên cảm thấy linh hồn mình giờ phút đó như bị tách thành hai nửa, một nửa còn ở trong thân thể hoang mang, một nửa theo phần đầu rơi xuống. Thân thể rất nặng rất nặng, muốn nhúc nhích cũng khó khăn, mà đầu thì càng lúc càng nhẹ, đã không thể điều khiển. Nói chung là lần đầu tiên b·ị c·hém đầu cho nên Mộc Nhiên có chút không thích ứng.
Một cái cây b·ị c·hém đầu đương nhiên không c·hết được, cho dù Mộc Nhiên là Thông Tâm Thụ mang hình dáng con người thì cũng không đến mức phải c·hết.
Chỉ là b·ị c·hém đầu như trong tình cảnh hiện tại, có chút nguy hiểm.
Mộc Nhiên không dám lơ là, vận dụng thần thông chuyển dời nhiệt lượng càn quấy trong cơ thể, để mình không đến mức bị thiêu thành một cái cây khô. Nhiệt lượng hóa thành từng dòng như gân mạch từ giữa ngực lan ra khắp cánh tay, cuối cùng hội tụ lại ở giữa lòng bàn tay phải.
Kiếm bạc đảo một vòng trên không, một lần nữa quay lại đã gọn gàng rơi vào bàn tay của Xích Mi.
Xích Mi vung kiếm, một phát ghim thẳng vào giữa ngực Mộc Nhiên, chân khí theo lưỡi kiếm ầm ầm nổ vang, ở trong cơ thể hắn tàn phá bừa bãi.
"Nghiệt súc, kiếm của ta thế nào?"
Mộc Nhiên nâng lên cánh tay phải, giữa lòng bàn tay bất ngờ là một mảnh hỏa hồng nóng rực.
"Lão cũng thử mùi vị của ngọn lửa này đi."
Cảm nhận được hơi nóng hừng hực phả vào mặt, Xích Mi lại chẳng chút bận tâm, mặc cho Mộc Nhiên hung hăng cầm hỏa cầu nện thẳng vào ngực mình. Hỏa cầu v·a c·hạm với Xích Mi phát ra t·iếng n·ổ rung trời, ánh lửa nhoáng cái bao phủ cả hai.
Lý Lan Anh bên này sức cùng lực cạn ngã xuống bên cạnh Dưỡng Hồn thụ, may là hai thanh Xích Diễm và Thanh Lân không còn ai điều khiển nên cũng rơi rụng trên đất. Nàng gương mặt trắng nhợt, hồn thể mơ hồ, thần sắc khẩn trương mà nhìn về phương xa. Nơi đó ánh lửa dần tắt, có hai thân ảnh mơ hồ đứng đối diện nhau, nhưng xa quá không thể nhìn rõ ai là kẻ sống n·gười c·hết, thành bại thế nào.
Ngọn lửa của Hỏa Diễm Tích bị nén lại rồi nổ tung, uy lực kinh khủng, mà lại không hề phân biệt địch ta. Mộc Nhiên cả cánh tay phải đều bị t·hiêu r·ụi tiêu tan, mất cả một bên ngực phải. Xích Mi cũng râu tóc tán loạn, quần áo mất hết, chỉ còn lại một mảnh giáp ở trước ngực.
Giáp ngực v·a c·hạm trực diện với v·ụ n·ổ, cho dù có là pháp bảo cũng không chịu nổi, dần dần nứt toát rồi rơi xuống.
Mà Xích Mi không biết từ lúc nào đã dùng kiếm vạch phá một đường ngay ngực Mộc Nhiên, cũng đã đưa bàn tay vào bắt được thứ gì đó bên trong.
"Cảm giác tính mạng rơi vào bàn tay kẻ khác thế nào hả, không dễ chịu đúng không?"
Mộc tâm gắn liền với phần lớn tu vi và sức sống của Mộc Nhiên, mất nó trong tình trạng cơ thể thế này thì hẳn phải c·hết không thể nghi ngờ. Mộc tâm bị người khác nắm chặt, Mộc Nhiên chỉ cảm thấy vô cùng ngột ngạt, bất an như dòng lũ từ dưới đáy lòng dâng lên.
Nhưng ánh mắt Mộc Nhiên lại dần lắng xuống, bình tĩnh.
"Giờ chắc lão cũng không còn thủ đoạn bảo mạng nào nữa phải không?"
Cánh tay trái xuyên qua thân thể gấu lớn, nay hóa thành dây leo quấn chặt lấy cánh tay của Xích Mi.
"Đạo sĩ thối, lão có từng nghe nói rằng thường xuyên n·gược đ·ãi động vật sẽ bị trời đánh hay chưa. Báo ứng trước sau gì rồi cũng sẽ tới, mà ta, nói không chừng chính là báo ứng của lão!"
Bốn phía gió động, cây cành nghiêng ngã, khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng l·ên đ·ỉnh đầu Xích Mi. Để bao nhiêu vui sương trong lòng hắn tức thì bị thổi đi không còn một mảnh, chỉ còn lại run sợ nguyên thủy nhất. Loại cảm giác tính mạng khó bảo toàn kia, đã bao lâu Xích Mi chưa từng nếm trãi?
Bầu trời mây đen vần vũ, sấm lớn nổ vang như long xà không ngừng du tẩu. Xích Mi kinh hoàng ngửa mặt lên, chỉ thấy thiên uy hạo đãng từ bát phương tám hướng kéo tới, dường như sắp phải thanh trừ tà ma nào đó đại nghịch bất đạo, thiên địa bất dung.
Cho dù không biết Mộc Nhiên sắp dở ra thủ đoạn gì, nhưng Xích Mi cũng đã có thể tưởng tượng ra được mức độ nguy hiểm của nó. Có thể dẫn động được cả thiên uy, lý nào lại là chiêu thức bình phàm.
Có thể dùng ra một chiêu thế này, thụ yêu kia tất nhiên cũng phải bỏ ra đại giá lớn lao, có khi kết cục cuối cùng là đồng quy vu tận.
Trước mặt tương lai tươi sáng, tiền đồ rộng mở, Xích Mi đương nhiên không muốn cùng ai liều c·hết. Chỉ là việc đã đi đến nước này, có hối hận mấy cũng quá muộn màng.
"Thụ yêu, ngươi điên rồi!"
Lý Lan Anh chạy đến xem tình hình thế nào, đâu ngờ mới bay được vài bước đã thấy cảnh tượng thế này, hồn vía cũng xém bị dọa cho tiêu tán, vội vàng dùng tốc độ còn nhanh hơn chạy về phương hướng ngược lại. Cái chiêu kia kinh khủng, đến tận bây giờ nàng vẫn còn cảm giác được hồn thân run rẩy, nếu mà không may dính phải một tia trong tình trạng thế này thì mấy mạng cũng không đủ c·hết.
Giờ phút này Mộc Nhiên nhắm mắt nhập thần, như không còn nghe cũng không còn thấy được điều gì, mà một mảnh thiên địa lại hiện ra trong lòng rõ ràng đến mức trước đây chưa từng có.
Trong phút chốc sinh tử, Mộc Nhiên dường như đã ngộ ra điều gì.