Sấm sét đánh xuống, như trời giáng trảm đao, thiên địa mịt mờ, bát phương thất sắc.
Sấm sét đánh thẳng vào thân Mộc Nhiên, tám phần uy lực đều bị hắn chuyển dời đến thân thể Xích Mi. Con người thể phách vốn yếu đuối, cho dù là kẻ tu đạo cũng chẳng khá hơn là bao. Xích Mi ăn phải đòn này, toàn thân chân khí tan tác không còn, thân thể bị sấm sét oanh thành một đống thịt khô.
Mộc Nhiên buông tay.
Xích Mi nôn máu, ánh mắt không cam lòng oán hận gắt gao nhìn Mộc Nhiên rồi từ từ gục xuống. Đến lúc hắn c·hết, bàn tay vẫn nắm chặt mộc tâm không buông.
Muốn rút mộc tâm ra không phải chuyện dễ như vậy. Nếu như ban nãy Xích Mi dứt khoát tự đoạn một tay chạy trốn, có lẽ còn có thể thoát qua một kiếp, thế nhưng chung quy hắn vẫn không thắng được tham niệm trong lòng mình, cuối cùng lại c·hết trong tay loại yêu quái mà trước kia hắn xem thường nhất.
Đáng tiếc là Xích Mi bị thiên lôi đánh, thần hồn tan tác, Mộc Nhiên có muốn sưu hồn cũng không còn hồn để mà sưu nữa.
"Ngươi không sao chứ?"
Lý Lan Anh thấy sấm sét đánh xong mới dám quay lại, quan tâm hỏi.
Mộc Nhiên nhặt cái đầu của mình lên, lại nhìn về phía cánh tay và bờ vai sớm đã trống rỗng, thầm than một tiếng. Lần này chơi lớn rồi, lần sau tuyệt đối không được tùy hứng như vậy nữa.
Xích Mi c·hết để lại rất nhiều di sản. Trong đó không thể không kể đến Xích Diễm, Thanh Lân, cùng với thanh kiếm thần bí mà Xích Mi cất giấu trong miệng đến phút chót cho Mộc Nhiên một đòn trở tay không kịp kia. Kiếm này toàn thân màu bạc, có thể biến nhỏ như ngón tay, tên là Cẩn Ngôn, vô cùng sắc bén.
"Ngươi có nhìn ra lai lịch của gã này không?"
Mộc Nhiên nhìn t·hi t·hể của Xích Mi, hồi tưởng lại quá trình chiến đấu ban nãy, không khỏi cảm khái tên này có thật nhiều đồ tốt.
Lý Lan Anh bay đến, đồng dạng là thổn thức không thôi.
"Tên này mặc dù có nhiều pháp bảo phòng thân, nhưng không thành thể hệ, lại không có thuật pháp chuyên dụng nên không phát huy ra được tối đa uy lực của những pháp bảo này, tám phần chắc chắn chỉ là tán tu bình thường. Không biết sao trên người hắn có nhiều pháp bảo như vậy. Và cả..." Nói đoạn, Lý Lan Anh đưa mắt nhìn về Hỏa Diễm Tích nằm trên mặt đất, chấn kinh vô cùng.
Đây là Thiên Yêu hàng thật giá thật!
Thiên yêu ở trong yêu loại là đại diện cho vương giả, bọn chúng ngay từ khi sinh ra đã có sẵn chiến lực mạnh mẽ cùng bản mệnh thần thông, cùng cảnh giới khó có đối thủ, sau khi trưởng thành thì tiên nhân bình thường cũng không dám đối đầu.
Yêu quái Thiên Bảng được lập ra để chỉ những loại yêu quái hiếm hoi có thể giao phong cùng Thiên Yêu, trong đó bao gồm long, phượng, kỳ lân các đại tộc. Bên dưới Thiên Bảng, tất cả yêu quái đều không thể đối kháng Thiên Yêu.
Bằng chứng chính là Hỏa Diễm Tích chỉ có ba mươi năm đạo hạnh cũng có thể áp chế Mộc Nhiên đạo hạnh tới gần trăm năm. Thiên yêu cũng phân thượng - hạ, Hỏa Diễm Tích chỉ là hạ thiên yêu mà đã lợi hại như thế.
Hỏa Diễm Tích lúc này uể oải lắc rơi bụi đất trên thân, giữa trán nó có một cái ấn ký màu đen chậm rãi biến mất. Thứ này chính là Khống Hồn chú mà Xích Mi dùng để điều khiển nó, phàm là dính chú này thì không thể chống cự được mệnh lệnh của chủ nhân, nếu không hồn phách sẽ phải chịu thương tổn.
Bây giờ Xích Mi vừa c·hết, hồn chú bị cưỡng ép hóa giải gây ra cho nó tổn thương cực lớn.
Nhận phải tổn thương linh hồn như vậy, Hỏa Diễm Tích lúc bấy giờ đang rất yếu ớt.
Mộc Nhiên đang suy nghĩ xem có nên nhất cử tiêu diệt nó cho ngừa tai họa hay không, hay là nên nể tình đều là yêu quái mà tha cho nó một mạng. Dẫu gì trước giờ hắn vẫn luôn sống rất hiền lành, chưa từng có tiền lệ s·át h·ại yêu quái.
Lý Lan Anh bên cạnh hai mắt sáng lên, nói với Mộc Nhiên: "Bây giờ nó đang vô cùng yếu ớt, là cơ hội tốt để thu phục. Ta dạy cho ngươi một môn pháp quyết khống hồn, cam đoan có thể chế ngự được nó. Có thiên yêu bên cạnh giúp sức, sau này an toàn của chúng ta sẽ càng thêm đảm bảo."
Hỏa Diễm Tích đang đau vì hồn phách thương tổn, nghe vậy thì lập tức kinh hoàng mà dùng tất cả khí lực còn sót lại để quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng nó làm sao chạy thoát khỏi bàn tay của Mộc Nhiên, chạy chưa được trăm bước đã bị một nhánh dây leo kéo về.
Mộc Nhiên nhìn bộ dạng nó nửa c·hết nửa sống mà vẫn quật cường, có chút không đành lòng mà hỏi Lý Lan Anh: "Tình trạng nó như thế này, liệu có chịu nổi không?"
"Nó dù gì cũng là hạ thiên yêu, cái loại chú pháp ba xu kia làm sao có thể hại được nó. Chẳng qua là đạo hạnh nó thấp nên mới bị tên Xích Mi khống chế mà thôi. Ngươi lo thân mình chưa xong, còn có thời gian lo cho nó à."
Hỏa Diễm Tích nghe vậy nhớ lại những tháng ngày bị đè ép dưới tay của Xích Mi, quả là ngột ngạt khó chịu, không ngờ vừa thoát khỏi tay sói lại vào tay cọp, vô cùng tức giận, nộ nhãn trừng trừng mà quát:
"Các ngươi có giỏi thì g·iết ta! Để ta còn sống sớm muộn gì cũng có ngày ta báo thù rửa hận, để các ngươi c·hết không toàn thây như tên tu sĩ kia!"
Mộc Nhiên biết mình là Thông Tâm thụ, hiển nhiên cũng biết trực giác của mình là một loại bản mệnh thần thông. Nghe Hỏa Diễm Tích nói những lời này nộ khí bừng bừng, ác ý tràn ngập không như nói giỡn, vậy cũng rõ ràng đây là nội tâm chân thật của nó.
Nghe xong, liền cảm thấy nó không còn đáng yêu nữa.
Mộc Nhiên bỏ cái đầu của mình xuống rồi dùng bàn tay bắt lấy cổ của Hỏa Diễm Tích, cốt là đề phòng nó bỗng nhiên phun lửa, sau đó lại quay qua nói với Lý Lan Anh: "Ta cảm thấy con yêu quái này nói có đạo lý, hay là chúng ta g·iết nó luôn đi cho đỡ việc."
Gió lạnh thổi qua, Hỏa Diễm Tích và Lý Lan Anh đều sửng sốt một chút.
Cái này... Trở mặt cũng quá nhanh chứ!
Lý Lan Anh dở khóc dở cười, mình mới vừa khuyên một con yêu quái đừng quá thiện tâm, tin được không?
Hỏa Diễm Tích cũng im lặng không dám nói nên lời, một giây trước còn cảm thấy con yêu quái này hiền lành dễ nói chuyện, một giây sau mới nhận ra con yêu quái này thật con mẹ nó quá dễ nói chuyện.
Ta chỉ tùy tiện nói một chút, ngươi làm thiệt?
Lý Lan Anh nhìn Hỏa Diễm Tích dẫu gì cũng là Thiên Yêu, g·iết đi thì tiếc, thế nên lựa lời khuyên giải: "Thiên Yêu vô cùng hiếm hoi, đi khắp Nam Hoang cũng chưa chắc tìm được mấy con, huống chi là loại còn ấu niên kỳ như vậy. Ngươi hôm nay thu phục con Thiên Yêu này thì ngày sau ắt có đại dụng, so với việc bây giờ g·iết nó chẳng được ích lợi gì."
Mộc Nhiên nhìn Hỏa Diễm Tích, luôn cảm thấy một cái cây như mình mang theo một con hàng chuyên phun lửa như vậy bên cạnh không có gì hay ho, nhưng nghe Lý Lan Anh nói đạo lý đàng hoàng thì cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Dù sao tệ nhất thì cũng học được một chiêu khống hồn thuật.
Thấy Mộc Nhiên gật đầu, Hỏa Diễm Tích trong lòng thở phào một hơi, mặt ngoài lại tỏ ra vô cùng không cam lòng và tức giận. Lý Lan Anh thì vui vẻ truyền cho hắn một môn pháp quyết chuyên dụng để khế ước linh thú, tên là Đồng Sinh Chú.
Nói là Đồng Sinh Chú chứ thật ra cũng không phải là chiêu thức hoạn nạn có nhau gì, chỉ là lấy cả một phần bản nguyên hồn phách và sinh mạng của Hỏa Diễm Tích làm một phần khế ước, sau này mà Mộc Nhiên có c·hết thì Hỏa Diễm Tích cũng 'bay màu' trong khi khế ước hiệu lực thì Hỏa Diễm Tích không thể kháng lại mệnh lệnh của Mộc Nhiên, khi bị trừng phạt sẽ nhận đau đớn gấp đôi.
Mà đổi lại, Mộc Nhiên không thể tùy tiện g·iết Hỏa Diễm Tích được.
Đọc qua nội dung khế ước, Mộc Nhiên cảm thấy mình thua lỗ lớn. Không thể tùy tiện s·át h·ại đối phương thế này chẳng phải là tự mua dây về trói chân mình hay sao?
Mộc Nhiên nhìn qua Lý Lan Anh, cảm thấy cô nàng này rõ ràng là đang tính toán mình.
Mặc kệ, trước thu con Thiên Yêu này rồi hãy nói.
Mộc Nhiên đưa tay bắt ấn quyết, một chùm sáng nhạt bay thẳng vào đầu Hỏa Diễm Tích, đi thẳng vào bản nguyên sinh mệnh của nó, rồi giống như một cái cây bám rễ vào hồn phách. Đến đây thì Đồng Sinh Chú coi như hoàn thành, cả Mộc Nhiên và Hỏa Diễm Tích đều cảm thấy được mối liên kết vô hình giữa cả hai đã được thiết lập.
Nghĩ tới mình đường đường là Thiên Yêu, còn chưa kịp vang danh thiên hạ thì đã hết làm linh sủng cho người này đến làm nô bộc cho yêu khác, Hỏa Diễm Tích thâm tâm mệt mỏi, ủy khuất ngập tràn.
"Cho dù ngươi có được thân thể của ta, cũng đừng hòng có được linh hồn của ta. Cái cây thối kia, nói cho ngươi biết, bản yêu cả đời này cho dù sống dở c·hết dở cũng không tình nguyện làm nô!"
Mộc Nhiên im lặng nhìn Hỏa Diễm Tích, cũng mặc kệ nó có tình nguyện hay không tình nguyện.
Lúc này một trận yêu phong mạnh mẽ quét qua, đại bàng bay đến đậu ở trên mõm đá cao, đưa mắt nhìn xuống Mộc Nhiên, toàn thân phát ra khí thế dọa người.