Đại Yêu Quái

Chương 17: Dư Âm



Chương 17: Dư Âm

"Đại bàng, ngươi lại muốn cái gì đây!" Mộc Nhiên cầm cái đầu của mình lên, không khách khí nói.

Đại bàng thản nhiên từ trên cao nhìn xuống, yêu uy dọa cho cả Lý Lan Anh và Hỏa Diễm Tích run rẩy không thôi. Yêu quái gần trăm năm đạo hạnh, thiện lôi pháp, lại là chim nữa. Có thể nói đại bàng đứng trước đội hình hiện tại của Mộc Nhiên, đối với ai đều có chút ít khắc chế.

Chỉ thấy nó quét mắt nhìn Mộc Nhiên thật sâu, sau đó nói: "Ngươi bây giờ b·ị t·hương không nhẹ, có muốn dùng một lần ân tình kia để đổi mạng hay không?"

Nó không quên mình vẫn thiếu Mộc Nhiên một lần ân tình sau vụ Vũ Hóa Phi Thăng quyết, không nhân lúc này đến làm cho xong thì còn đợi đến khi nào?

Thế nhưng Mộc Nhiên tỏ ra khinh thường lắm:

"Thôi khỏi, cảm ơn."

"Nhìn ta hiện tại tàn tàn vậy thôi chứ cũng chưa đến mức cần ai bảo vệ. Đại bàng ngươi cũng sắp độ kiếp trăm năm, có rảnh rỗi thì về Vụ sơn mà chuẩn bị đi, không cần phải lo cho ta làm gì!"

Đại bàng không ngờ Mộc Nhiên từ chối thẳng thừng như thế, trong mắt hiện lên vẻ quái dị.

"Chả lẽ ngươi không sợ ta à?"

"Chẳng phải ngươi từng nói cái gì mà đại bàng ta há lại đi đánh kẻ đang yếu thế hay sao, ngươi bây giờ mà đánh ta thì đâu còn gì mặt mũi."

Đại bàng nhìn Mộc Nhiên, mặt nghiêm túc nói: "Nhưng ta mà g·iết hết các ngươi, thì có ai biết nữa đâu mà sợ."

Mộc Nhiên ném cái đầu của mình xuống đất, chống nạnh nói: "Được lắm chim thối, nếu mà ngươi ngứa người thì cứ tấp xuống đây, thử xem ta có dễ ăn hay không. Có câu nói ba đánh một không chột cũng què, ngươi chưa từng nghe nói sao?"

Nói đoạn, hai thanh Xích Diễm và Thanh Lân như sống lại bay đến trước người Mộc Nhiên, Hỏa Diễm Tích cũng ăn ý căng bụng phồng má như lúc nào cũng có thể phun lửa đến nơi. Còn Lý Lan Anh thì lẳng lặng móc ra mười mấy tấm bùa bày ở trước mặt.

Đại bàng: "..."

"Ta mà muốn đánh thì cả ba cùng lên cũng chẳng địch nổi, đừng có làm trò phí công."



"Nếu như ngươi đã không muốn sử dụng ân tình thì cứ tự mà lo liệu đi." Nói xong, đại bàng vỗ cánh bay về trời.

"Con chim này không dám đánh mà còn cứng miệng, thử xuống đây xem ta có vặt trụi lông nó không, hừ."

Lý Lan Anh thu lại bùa chú, cũng ngưng truyền pháp lực vào hai thanh phi kiếm, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Mà Hỏa Diễm Tích sau khi nén một hồi cũng không nhịn được nữa mà phun ra một ngụm... khói.

Mộc Nhiên thấy cảnh này, cũng im lặng. May mà đại bàng đi sớm, nếu không sau khi để nó nhìn thấy trò hề này thì hình tượng của hắn cũng không giữ được nữa. Hôm nay đúng là quá mất mặt.

Lý Lan Anh mệt rã rời, quay về bên cạnh Dưỡng Hồn thụ hồi sức, cũng không quên nói: "Ngươi ban nãy định đấu với đại bàng thật à, sao không sử dụng ân tình kia cho xong đi. Dù sao sau này chắc gì đã có chuyện cần nhờ vã nó."

Hỏa Diễm Tích cũng lắng tai nghe.

Mộc Nhiên than thở nói: "Nếu như ban nãy mà đại bàng dám xuống thật, thì rừng Tịnh Minh này hôm nay phải thiếu một con yêu quái rồi." Cũng không biết là hắn nói ai.

...

Ngày hôm đó sau khi đại bàng đi, heo rừng lại tới, sau đó bị Mộc Nhiên đánh bầm dập một trận rồi thả rời đi. Hắn biết thừa là đại bàng xua con yêu quái ngốc này tới để thăm dò thực hư, lại chẳng thèm để tâm. Con chim thối kia vốn chính là loại tò mò như vậy.

Mấy ngày sau con hồ ly trước kia từng gặp một lần cũng tới, cũng dùng mị thuật nhưng là phiên bản cải tiến để t·ấn c·ông Mộc Nhiên. Đáng tiếc, Mộc Nhiên ngay cả cái đầu của mình cũng ném ở một bên, há lại có thể bị một con hồ ly mê hoặc. Hắn quất nó mấy roi rồi cũng để nó rời đi.

Sau đó... Sau đó cũng không còn con yêu quái nào đến cho Mộc Nhiên tiêu khiển nữa.

Mộc Nhiên nhìn như tàn tạ sau trận chiến, thế nhưng mộc tâm quan trọng nhất không có hư hao, nghỉ ngơi một thời gian là có thể phục hồi. Hỏa Diễm Tích và Lý Lan Anh đều bị tổn thương về mặt thần hồn, là loại thương thế khó trị nhất, nhưng cũng không chịu được ở bên cạnh có sẵn loại kỳ trân chuyên bổ dưỡng hồn phách xếp hàng Thiên Bảng như Dưỡng Hồn thụ, hai tên này còn phục hồi nhanh hơn Mộc Nhiên.

Sau nửa tháng, Mộc Nhiên đã phục hồi lại đủ tay chân, song vẫn chưa ghép đầu lại. Hắn cảm thấy mình đã tiến vào một loại trạng thái kỳ lạ, hồn phách như bị tách ra, có thể cùng lúc điều khiển cả đầu lẫn phần thân thể tách rời. Hắn quyết định nghiên cứu chuyện này thật kỹ một phen.

Lúc này cả Hỏa Diễm Tích và Lý Lan Anh đều đã chữa lành thương thế, hắn mới kêu cả hai lại mà nói:

"Chúng ta lần này bình an vô sự, nhưng cũng không thể lơ là cảnh giác. Chuyện này suy cho cùng cũng là do chỗ này quá gần phía ngoài, dễ dàng rơi vào tầm mắt nhân loại. Chúng ta phải chọn một nơi khác an toàn hơn để mà định cư."



Hỏa Diễm Tích không có ý kiến gì, nó ở nơi này căn bản là không có yêu quyền, có nói cũng không ai nghe.

Lý Lan Anh thì phản đối ra mặt: "Không được, nơi đây là chỗ linh khí dồi dào hiếm thấy, lại có Dưỡng Hồn thụ. Đi đâu mà tìm chỗ khác tốt hơn nữa chứ."

"Thì xách Dưỡng Hồn thụ theo là được mà, tìm chỗ nào linh khí dồi dào cắm nó vào là được chứ gì."

"Dưỡng Hồn thụ là kỳ trân Thiên Bảng, đâu thể tùy tiện dày vò như vậy. Ta thấy nó đã sinh trưởng ở đây thì nên để nguyên nó ở đây là tốt nhất."

"Thôi đi cô nương, cô đang dạy một cái cây cách trông cây hay sao? Ở đây có ai hiểu được một món kỳ trân Thiên Bảng bằng một món kỳ trân Thiên Bảng như ta. Chuyện này ta quyết định rồi, không cần nói nhiều."

Mộc Nhiên lý lẽ đàng hoàng. cho dù có cảm thấy ở đâu đó sai sai nhưng Lý Lan Anh nhất thời cũng không tìm được câu nào phản bác.

"Nhưng chúng ta đi đâu tìm chỗ linh khí dồi dào như vậy, lại còn phải ở sâu trong rừng?"

Mộc Nhiên ném cái đầu mình qua cho Lý Lan Anh, dõng dạc nói: "Ta có một môn thần thông có thể quan sát dòng chảy của linh mạch, ngươi cầm theo cái đầu của ta đi tìm trước sau gì cũng tìm được chỗ thích hợp. Mọi chuyện còn lại cứ để ta lo."

Lý Lan Anh nhìn trong tay cái đầu khô quắt chỉ còn duy nhất một con mắt màu xanh lục là thi thoảng phát sáng, lại nhìn Mộc Nhiên thân thể không đầu đang dõng dạc nói chuyện, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác quái dị. Không ngờ đến cả khi làm ma rồi mà vẫn có cảm giác sợ ma như vậy.

Thân ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Mộc Nhiên đã quyết thì Lý Lan Anh cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể cố gắng làm theo. Ngay ngày hôm sau nàng liền ôm theo cái đầu của Mộc Nhiên mà lên đường.

Mộc Nhiên đào Dưỡng Hồn thụ để tạm vào túi linh thú của Xích Mi, sau đó biến nhỏ thân thể, lại tùy tiện mặc một bộ y phục nhân loại vào, rất nhanh đã trông như một người bình thường không có đầu.

Hỏa Diễm Tích nghi hoặc nhìn hắn: "Ngươi định làm gì, ôm của bỏ trốn à?"

Chân trước vừa lừa Lý Lan Anh ra cửa, chân sau đã vội vàng dọn đồ rời đi, Hỏa Diễm Tích thật không nghĩ ra nguyên do nào khác.

Bởi vậy sau đó Mộc Nhiên gõ đầu nó một cái cũng không oan.

"Cái đầu còn nằm trong tay người ta, trốn là trốn thế nào được hả con tắc kè ngốc." Nói đoạn Mộc Nhiên tùy tiện biến ra một cái đầu, lại che kín mặt rồi đội mũ rộng vành lên.



"Vậy ngươi định đi đâu?" Hỏa Diễm Tích b·ị đ·ánh mãi thành quen, nhìn bộ dạng không phải trộm thì cũng là c·ướp c·ủa Mộc Nhiên, không nhịn được hiếu kỳ mà hỏi.

Mộc Nhiên lại gõ đầu nó một cái. Hắn phát hiện con hàng này có bệnh, cụ thể là thích bị n·gược đ·ãi, dân gian hay nói là máu M gì đó. Thật khó có thể tưởng tượng một con tắc kè vậy mà có thể mắc loại bệnh này.

Mỗi lần Mộc Nhiên đánh nó, đều phát hiện trong mớ cảm xúc u uất, giận dữ và oán hận của nó xen lẫn một chút kích thích sung sướng, quá biến thái.

"Đương nhiên là ân đền oán trả, có thù phải báo."

Mộc Nhiên qua lời khai của Hỏa Diễm Tích thì cũng biết được sở dĩ Xích Mi tìm đến mình là do có một lão thợ săn đến mách, tâm phần mười chính là lão già mà hôm trước hắn tốt bụng thả đi, cái dạng lấy oán báo ân như vậy đương nhiên là không thể cứ thế bỏ qua.

Mình cứu người không được đền đáp đã đành, đã thế còn quay lại đâm mình một đao, vậy cũng quá uất ức.

Mộc Nhiên tự nhận mình cái gì cũng tốt, hòa nhã bát ái, thế nhưng lại cực kỳ thù dai. Chuyện cũ cứ để trong lòng mà không giải quyết thì luôn cảm thấy khó chịu, ăn ngủ không yên. Cho nên sau khi thương thế lành lại, Mộc Nhiên liền quyết định hóa trang thành nhân loại đi tìm hiểu chuyện này thực hư thế nào.

Hỏa Diễm Tích gật đầu: "Được thôi, nhớ đi sớm về sớm."

Mộc Nhiên đen mặt nhìn nó: "Rồi ngươi là chủ hay ta là chủ. Ta đi ra ngoài đương nhiên phải mang ngươi theo."

Hỏa Diễm Tích lười biếng rất không đồng ý ra ngoài, nó ghét nhân loại cực kỳ.

"Ta phải ở nhà giữ nhà chứ."

Mộc Nhiên thở dài.

"Bộ ngươi tưởng mình là chó sao?"

"Huống hồ nơi này ngay cả một cái quần lót cũng không có, xung quanh chỉ toàn cỏ với đất, ngươi giữ là giữ cái gì?"

Hỏa Diễm Tích tự hỏi với lòng rằng trước đây mình đâu có làm điều gì ác, tại sao phải ở chung với một người chủ như vậy. Nhiều khi thật sự rất muốn phun lửa đầy mặt hắn. Bộ không thấy nó không thích đi hay sao?

"Nói chung là ta không đi, ai muốn đi thì đi một mình."

"Nói như kiểu ngươi có quyền lựa chọn vậy!"

Mộc Nhiên cười lạnh một tiếng, túm cổ nó nhét vào bao bố rồi quay người rời đi, cảm thấy mình vừa lãng phí mấy phút sinh mệnh quý giá. Cái con hàng này cho nó sống dễ thì nó lại bắt đầu dở cái chứng chảnh chọe, quả nhiên chỉ có thể dùng b·ạo l·ực dạy dỗ.