Đại Yêu Quái

Chương 18: Ai cũng có một kết cục.



Chương 18: Ai cũng có một kết cục.

Hỏa Diễm Tích ở trong bao bố hoài nghi nhân sinh. Trước đây cho dù Xích Mi có bắt nó làm linh sủng, thi thoảng đòn roi các kiểu, thế nhưng lúc bình thường nó cũng coi như được chu cấp đàng hoàng, muốn gì được nấy, nói chung là chỉ cần nghe lời thì cái gì cần có đều sẽ có. Nhưng Hỏa Diễm Tích nó sao có thể nghe lời một nhân loại, cho dù yêu quái cũng không được!

Vậy mà đến tay Mộc Nhiên, Hỏa Diễm Tích mới thấu triệt cái gì gọi là yêu sinh không có yêu quyền, ăn uống tự lo đã đành, đằng này cãi thì b·ị đ·ánh, bướng thì bị nhốt, chất lượng cuộc sống còn thua một con chó nữa.

Đây là Hỏa Diễm Tích nghĩ.

Còn Mộc Nhiên lại cảm thấy mình không phải có thêm một thuộc hạ mà là có thêm một ông cố nội ở trên đầu thì đúng hơn. Từ đầu đã cảm thấy một cái cây thích yên tĩnh và một con tắc kè phun lửa mắc chứng ngạo kiều không thể nào mà hòa hợp sống chung được, quả nhiên là thế.

"Mộc Nhiên, ta đói."

"Ta đã mấy ngày không có ăn uống rồi."

Hỏa Diễm Tích ghét thì có ghét, thế nhưng mà bụng đói rồi thì cũng năn nỉ rất nghiêm chỉnh.

Mộc Nhiên nghe vậy liền cảm thấy phiền: "Ngươi gấp cái gì, ta đã hơn mười năm không có hạt cơm nào vào bụng còn không có gấp đây này."

"Nhưng ngươi là một cái cây mà."

"Lý Lan Anh nàng ấy cũng đã rất nhiều năm không có ăn."

"Đại ca à, nàng ta là một con ma đó."

Mộc Nhiên cảm thấy mình nên bênh vực nhân viên lâu năm: "Ma cũng phải ăn mà, nếu không tại sao lại có ma đói?"

Hỏa Diễm Tích: "..."

"Năn nỉ mà, ta đói thật đó, toàn thân không có sức lực gì luôn rồi nè."

Mộc Nhiên thấy nó đáng thương, cũng tội.

"Được rồi, ngươi muốn ăn gì."



Hỏa Diễm Tích nghe vậy hai mắt sáng rỡ: "Ta muốn ăn thịt người."

Trên đời nào có yêu quái không ăn thịt người. Hỏa Diễm Tích tu luyện trong núi nhiều năm chưa thử nếm mùi thịt người, sau khi bị Xích Mi bắt thì lại càng không ăn được thịt người, thiết nghĩ sau khi đổi chủ là một con yêu quái thì đã có thể ăn thịt người thỏa thích rồi, không biết mùi vị kia như thế nào, có ngọt hay không?

Nhưng mà nó nhầm.

Chỉ thấy Mộc Nhiên tự cười giễu mình mấy tiếng, sau đó an ủi vỗ vỗ bao bố, nói: "Ăn cứt đi ngươi."

...

Xích Mi qua lại trong Phiêu Diệp thành một thời gian, tuyệt đối là nhân vật vô cùng nổi tiếng, thế nên chuyện của hắn chỉ cần hỏi thăm sơ qua là biết. Mộc Nhiên hỏi qua thì biết đại khái tình hình, cũng biết lão thợ săn kia đ·ã c·hết trong tay Xích Mi, cũng coi như có cái kết cục. Nghe nói xác của lão mấy ngày sau đã được vợ lão lãnh về an táng.

Thôn Bình An.

Mộc Nhiên không khó tìm đến nhà của lão thợ săn, thôn này thưa người, cũng chẳng có ai để ý đến hắn ăn mặc kỳ lạ. Nhà của lão thợ săn nằm ở cuối thôn, có phần tách biệt với mọi người. Mộc Nhiên bước tới hàng rào liêu xiêu, ngó qua thì thấy ngôi nhà tranh sau khoảng sân rộng.

Cơn gió thổi qua, nơi này đặc biệt vắng lặng, yên tĩnh.

Trước sân, bà lão ngồi thất thần bên ngôi mộ, sắc mặt trắng nhợt, hốc mắt hãm sâu, vì thương tâm mà tiều tụy quá độ, tựa như chiếc lá vào độ mùa thu chỉ cần có một cơn gió mạnh thổi qua thì sẽ không chịu nổi mà rụng xuống.

Mộc Nhiên bước tới bên mộ lão thợ săn, bà lão nhìn thấy hắn ăn mặc như thế cũng không kỳ quái, thậm chí là không thèm phản ứng. Là Thông Tâm Thụ, Mộc Nhiên có thể dễ dàng cảm nhận được cảm xúc sâu trong đáy lòng người khác, lúc này cũng cảm nhận được một loại thương tâm không lời nào có thể tả được, tựa như thế giới trước mắt cho dù thay đổi thế nào cũng đã không còn quan trọng.

Rất lâu sau đó, bà lão mới lên tiếng: "Ông lão nhà ta chắc là không có bản lãnh quen biết được người như vậy."

Nhìn trang phục của Mộc Nhiên, rất dễ dàng liên tưởng đến những thành phần hung ác trên giang hồ, không phải người bình thường có thể chọc nổi. Chỉ là bà lão cũng không sợ hắn.

Mộc Nhiên vốn là đến trả thù, nay tâm tình có phần phức tạp, nghĩ một hồi lại thò tay vào túi lấy ra mấy thỏi vàng.

"Đây là tiền mà lão dùng mạng để đổi được, nay ta đem đến, xem như là vật quy nguyên chủ."

Bà lão nhìn mấy thỏi vàng mà trước đó có thể khiến mình kích động không thôi, nay trong mắt chẳng những không có vui mừng mà còn dâng lên một nỗi chua xót không tên.

"Ta cũng không sống được bao lâu nữa, cần nhiều tiền như vậy để làm gì chứ." Bà lão cũng không nhìn Mộc Nhiên mà quay qua nói với ngôi mộ.



"Ta cả đời này chỉ vướng bận một mình lão, chẳng qua chỉ là muốn cùng lão bình bình an an sống hết những ngày cuối cùng này thôi. Nay lão cũng đã mất, ta còn cần tiền để làm gì."

"Ngươi nói đi, cần nhiều tiền như vậy để làm gì." Bà lão đã khóc nứt nở.

Mộc Nhiên đứng ở bên cạnh, thỏi vàng trên tay đưa tới cũng không phải, thu về cũng không phải, rất lúng túng.

"Lão không muốn nghe ta cằn nhằn nữa, đã bỏ ta mà đi trước. Nhưng ta sớm muộn gì cũng sẽ đuổi theo, không để lão ấy trên đường xuống hoàng tuyền một mình lạnh lẽo như vậy. Tưởng sẽ thoát được ta sao, lão nghĩ hay lắm."

"Ngươi đưa vàng bạc cho ta không có ý nghĩa gì, trả lão ấy lại cho ta có được không?"

"Ta đã sống nhiều năm như vậy, là sợ khổ sao? ai cũng không hiểu, lão già ngốc nghếch đó cũng không hiểu, tại sao cứ phải liều mạng như thế làm gì."

...

Mộc Nhiên không biết mình đã rời khỏi nơi đó từ lúc nào, mãi đến khi Hỏa Diễm Tích nói chuyện thì mới hoàn hồn.

"Này, không phải chúng ta đến trả thù sao? lão bà đó tuy là có tuổi, da thịt nhăn nheo, nhưng mà miễn cưỡng cũng có thể ăn được."

Im lặng một lúc, Mộc Nhiên trút ra một hơi thở dài, nhìn lên trời nói: "Đây có lẽ là kiếp của ta."

Nghĩ tới những chuyện đã qua, đều là nhân quả luân hồi, không thể trách người, cũng chẳng trách ta. Người và yêu vốn đã khác biệt, ai cũng vì tương lai của mình, không nói đến chuyện hận thù, tất cả đều là quy luật tự nhiên.

Mộc Nhiên buông bỏ chuyện này, trong lòng tự nhiên thanh thản, thông suốt một trận, ẩn ẩn cảm thấy mình vừa bước qua một chướng ngại gì đó ở giữa thiên địa mịt mờ.

Trong lòng tự nhiên minh ngộ, đây là nhân kiếp. Giết người không thành, không g·iết cũng sai, chỉ có trong lòng thông suốt mới có thể vượt qua. Sau đó lôi kiếp trăm năm, chắc sẽ không còn nguy hiểm như vậy.

Trước khi đi Mộc Nhiên để lại túi vàng, cũng để lại trên người bà lão một hạt giống. Hạt giống này là một bộ phận thân thể do Mộc Nhiên tinh luyện, đối với nhân loại có lợi ích lớn về cả thể xác lẫn tinh thần. Ít ra những ngày cuối cùng này bà lão sẽ bình yên trãi qua, giống như những gì mà lão thợ săn thầm nguyện.

Mộc Nhiên xem như đặt một dấu chấm cho chuyện này, ai cũng có một kết cục.



...

Nói đến Lý Lan Anh, nàng buộc đầu của Mộc Nhiên vào nhánh cây, cầm theo như đang xách đèn lồng, qua lại ở trong rừng không biết thời gian. Mộc Nhiên chia sẽ tầm mắt với Lý Lan Anh, để nàng lần đầu tiên nhìn thấy những dòng chảy vô hình của thế giới này, nhất thời cảm thấy rung động, tiếp sau đó là vô cùng háo hức đi tìm kiếm nơi linh mạch hội tụ để trồng Dưỡng Hồn thụ. Mà chuyến đi này cũng ròng ra mất hai năm.

Năm thứ mười hai. Mộc Nhiên theo sự chỉ dẫn của Lý Lan Anh đi đến một mảnh đầm nước sâu bên trong rừng Tịnh Minh, vừa bước đến đã thấy khí lạnh ùa về, từng đợt linh khí nồng hậu phà vào trước mặt. Nơi này linh mạch hội tụ nhiều đến mức đã sắp trở thành động thiên phúc địa, e là trong rừng Tịnh Minh không tìm được nơi nào tốt hơn nữa.

Chỉ là song song với việc linh khí dồi dào, nơi này còn có một con yêu quái hơn trăm năm đạo hạnh chiếm cứ.

Lý Lan Anh nhìn bóng đen to lớn thấp thoáng ở dưới mặt hồ, có phần e ngại.

"Hay là chúng ta đi tìm chỗ khác, đánh không lại nó đâu."

Hỏa Diễm Tích cũng rất đồng ý, ở nơi ẩm ướt thế này mấy phút đã khiến nó không thoải mái, chứ đừng nói gì đến định cư.

Mộc Nhiên cũng nhìn bóng đen to lớn ẩn hiện dưới mặt nước, cảm thấy có thể thử nói chuyện một chút.

"Tại hạ Hắc Phong lão yêu, không biết vị huynh đệ này có rảnh rỗi ra nói chuyện một lát hay không?"

Yêu quái kia nghe tiếng cũng không còn giả bộ nữa mà ngoi lên mặt nước, để lộ ra nửa cái đầu cá đen nhẻm.

"Các ngươi là ai? Nếu không có chuyện gì thì cút mau, đừng để ta nổi giận!"

Mộc Nhiên xoa xoa bàn tay.

"Chuyện là thế này, ta đang tìm một chỗ định cư, vừa hay ưng ý chỗ này. Nếu như ngươi không ngại thì từ nay về sau ngươi ở dưới nước, ta ở trên bờ, không ai phạm ai, được không?"

Cá trê nghe xong không khỏi khinh thường, trả lời Mộc Nhiên bằng một ngụm nước phun thẳng vào mặt.

Cái chiêu này sát thương không lớn, sỉ nhục siêu cao, nhất thời làm cho yêu quái vốn luôn tự nhận là mình hiền lành tử tế như Mộc Nhiên cũng phải nổi giận, cay cú đến xanh cả người.

Hắn nhìn cá trê: "Ta nhìn ngươi tu luyện không dễ, cho nên mới nhân từ, ngươi đùng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."

Cá trê trề cái miệng vốn đã rất dài của mình: "Tôm tép nhãi nhép, được cái nhiều lời. Có bản lãnh thì đến đây mà đánh."

Mộc Nhiên tức giận ném cái đầu của mình xuống hồ rồi quay người rời đi. Cá trê còn tưởng là hắn ném đất đá gì đó nên khinh thường không thèm tránh né, kết quả vậy mà còn ném hụt.

Nhìn cái cây hình người ban nãy còn nói nhăng nói cuội, bây giờ đã túng thế rời đi, cá trê càng thêm khinh thường, một cái lộn mình đã quay về dưới đáy hồ đi ngủ.

Thật lãng phí thời gian của cá.