Đại Yêu Quái

Chương 19: Chiến Cá Trê Tinh!



Chương 19: Chiến Cá Trê Tinh!

Hỏa Diễm Tích không hiểu vì sao.

"Sao lại đi rồi, chúng ta không đánh sao?"

Nó hiểu cái bụng của Mộc Nhiên, vất vả lắm mới tìm được chỗ ở thích hợp, không lý nào mà hắn chịu từ bỏ dễ dàng như thế.

Lý Lan Anh thì giống như nghĩ đến cái gì đó, nghi hoặc nhìn Mộc Nhiên: "Không lẽ, ngươi định...?"

"Đành vậy thôi, chứ đánh không lại thì biết làm sao."

Mộc Nhiên thở dài, nếu như có thể lựa chọn, có ai nguyện đem thân thể mình ra đánh đổi như vậy? Suy cho cùng cũng chỉ là dòng đời xô đẩy, thân bất do kỷ mà thôi. Vì đại nghiệp, Mộc Nhiên ngay cả cái đầu của mình cũng dám ném.

Lại nói đến cá trê lúc này đang thư thả nằm ở trong hồ nước, không hề hay biết nguy hiểm đang đến gần kề. Mộc Nhiên (cái đầu) sau khi bị ném vào trong nước thì không ngừng lặn xuống, sau cùng còn vùi mình trong vũng bùn. Tuy phần thân thể này không gắn liền với mộc tâm, không có yêu lực cường hãn, thế nhưng Lấy Thân Gọi Lôi Chân Quyết là một chiêu thần kỹ không cần chú trọng yêu lực.

Chỉ cần ngươi dám gọi, thì trời dám đánh. Đại khái chính là như vậy.

Không có yêu lực thì uy lực của sấm sét cùng lắm là nhỏ đi một chút.

Cá trê đang ngủ say sưa, bỗng nhiên toàn thân tê dại, nghi hoặc nhìn lên mặt nước. Nó nhìn cái thẹo trên bụng mình, nhớ đến mấy chục năm trước phụ thân của nó bị một con đại bàng to lớn dùng sấm sét cách mặt nước đ·ánh c·hết. Nó ở ngay bên cạnh, cái thẹo cũng từ đó mà ra.

Cho dù là sau đó con đại bàng kia cũng bị Khiếu Nguyệt Yêu Vương đuổi đi, nhưng chuyện này nó không hề quên được.

Cũng vì v·ết t·hương này mà nó không cách nào tu luyện suôn sẻ, đạo hạnh tăng lên như nước nhỏ giọt, cũng may mấy năm trước tìm được chỗ này linh khí dồi dào nên chuyện tu hành mới có phần khởi sắc. Nhưng dù vậy sống cả trăm năm mà đạo hạnh cũng chỉ hơn trăm năm. Yêu sinh thật sự quá khó khăn.

Cảm thán chưa xong, cá trê lại lần nữa bị giật cho ngây người.



Nó mới độ lôi kiếp trăm năm không lâu, lại thêm hồi ức không tốt lúc nhỏ cho nên đối với sấm sét vẫn còn lòng sinh sợ hãi, không hiểu thấu hôm nay tại sao lại b·ị đ·ánh liền hai phát như vậy. Cá trê quyết định bơi lên mặt hồ nhìn xem có phải là có ai đánh lén mình hay không. Nào ngờ bên ngoài trời quang mây tạnh, không có một ai, chuyện này để cá trê không hiểu thấu.

Sau đó lại một tia sét không có điềm báo nào đánh vào ngay trên đầu nó. Cá trê b·ị đ·ánh choáng, thân thể cứng đơ mà rơi xuống nước.

???

Sau khi lấy lại tinh thần, cá trê sinh lòng sợ hãi mà bơi xuống nước, vùi thân thật sâu vào trong bùn đất để tránh né. Làm như thế thì sấm sét không thể đánh tới nó nữa.

Cá trê vắt óc suy nghĩ không thấu nguyên nhân, bỗng nhiên nhớ tới tên thụ yêu mới đến q·uấy r·ối mình cách đây không lâu. Hình như tên đó đã ném thứ gì xuống hồ?

"Thì ra là hắn dở trò."

Cá trê sau đó dành nửa ngày trời để lục tung đáy hồ, cuối cùng cũng tìm được Mộc Nhiên (cái đầu) từ trong đống đỗ nát. Đang lúc nó suy nghĩ xem nên giải quyết thứ kỳ quái này thế nào thì Mộc Nhiên (cái đầu) đã chui vào miệng nó, bám chặt không ra.

Cá trê bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Lúc này trên bờ hồ, Mộc Nhiên đứng dậy bấm pháp quyết, hai thanh phi kiếm Cẩn Ngôn và Thanh Lân theo lệnh như hai con cá nhỏ mang theo sát cơ đoạt mạng chui thẳng xuống đáy hồ. Sử dụng pháp bảo đơn giản hơn việc học pháp thuật từ nhân loại rất nhiều, Mộc Nhiên chỉ cần nửa ngày là đã thông thạo, lại dùng cả năm trời tế luyện để đánh lạc ấn của mình xuống hai thanh phi kiếm này. Đến đây thì bọn chúng đã là pháp bảo của mộc Nhiên.

Khác với Xích Mi, Mộc Nhiên còn được Lý Lan Anh dạy cho pháp thuật phối hợp với phi kiếm, cho nên Cẩn Ngôn và Thanh Lân ở trong tay hắn càng thêm lợi hại.

Vấn đề tại sao không dùng Xích Diễm trong khi nó là phi kiếm có phẩm giai cao nhất trong tay Xích Mi, lên đến tầng thứ bán thượng phẩm. Đó là bởi vì Mộc Nhiên cảm thấy mình là một cái cây, mà một cái cây nghiêm chỉnh thì ai lại đi đùa lửa bao giờ.

Một tia sét mạnh mẽ xuyên qua mặt hồ, đánh thẳng vào thân thể cá trê. Chưa kịp để nó hoàn hồn thì hai thanh phi kiếm đã gần trong gang tấc, thế như muốn thái da lóc thịt.

Cá trê biết có kẻ quấy phá, giận dữ phóng ra yêu lực hóa thành sóng lớn cuốn ngược hai thanh phi kiếm văng ra, thân thể nhoáng một cái phóng lên mặt hồ.



"Thụ yêu đáng c·hết, mau nộp mạng lại!" Cá trê vừa ngoi lên mặt nước thì đã tức giận quát.

Nhưng đón chờ nó là một phát hỏa cầu to bằng cái thúng đã được Hỏa Diễm Tích ấp ủ từ lâu. Hỏa Diễm Tích thời gian này không bị Xích Mi áp chế, đạo hạnh tăng lên như nước, mới hai năm mà đã tăng lên mười mấy gần hai mươi năm đạo hạnh. Bây giờ nó đã là Thiên Yêu có đạo hạnh năm mươi tám năm.

Lý Lan Anh nói là do nó hậu tích bạt phát, lại là Thiên Yêu, nhưng Mộc Nhiên nhìn thấy tốc độ tu luyện của nó như vậy thì vẫn không sao bình tĩnh được.

Dưới tốc độ bình thường, một năm Mộc Nhiên chỉ thu được năm năm đạo hạnh, ở chỗ linh khí dồi dào thì tăng lên khoảng 7, 8 năm. Huống hồ đạo hạnh càng cao thì tăng lên càng khó. Sau lần đánh nhau với Xích Mi b·ị t·hương, vừa tu luyện vừa hồi phục hơn năm trời cũng không tiến bộ bao nhiêu, Mộc Nhiên hiện tại cũng chỉ có chín mươi chín năm đạo hạnh.

Quả thật hâm mộ tốc độ tu hành của mấy con Thiên Yêu này quá.

Cá trê mặc dù là hệ thủy, nhưng ăn một phát hỏa độc của Thiên Yêu như vậy cũng không dễ dàng gì, toàn thân bị bỏng đến hơn phân nửa, da tróc thịt bong.

Lửa của Hỏa Diễm Tích như là độc dược, tiếp xúc với máu và chân khí của n·ạn n·hân thì lại càng thêm bùng cháy mạnh mẽ như lửa gặp cành khô. Cá trê không thể làm gì khác hơn là tiêu tốn lượng lớn yêu lực để d·ập l·ửa, không dám để nó lan tràn.

Cá trê đau đớn, còn chưa kịp trở tay thì hai thanh phi kiếm đã lướt qua người nó để lại mấy vết chém sâu hoắm.

Mộc Nhiên có lòng khuyên nhủ: "Ngươi bây giờ đầu hàng thì vẫn còn kịp."

Cá trê trồi đầu lên mặt nước, vẩy đuôi đánh ra sóng lớn ngập trời đánh tới. Thanh thế tuy lớn, nhưng cái chiêu này đối với một cái cây không có nội tạng cũng không có xương cốt như Mộc Nhiên thì chẳng khác nào tưới nước.

Hỏa Diễm Tích thì không có lợi hại như vậy, cho dù núp ở sau lưng Mộc Nhiên thoát qua một kiếp thì cũng đầu choáng mắt hoa.

"Thụ yêu, ngươi đến gây sự trước thì cũng đừng tỏ ra vẻ đạo đức ấy nữa, đừng làm như mình thiện tâm lắm."

Mộc Nhiên độ qua nhân kiếp, sớm đã thông suốt.



"Đều vì cầu sinh, đâu liên quan gì đến tâm thiện hay không."

"Đã ngươi quả quyết lựa chọn ở lại, vậy thì cũng chỉ có thể sinh tử một trận."

Mộc Nhiên bấm pháp quyết, Cẩn Ngôn hóa thành lưu quang sắc bén, ở trên không trung từ một phân ra làm hai, từ hai phân ra làm bốn, sau đó quay quanh cá trê không ngừng cắt xén.

Ở trong bụng cá trê, Mộc Nhiên (cái đầu) một lần nữa dùng ra Lấy Thân Gọi Lôi Chân Quyết, lần này tiêu hao hết tất cả yêu lực đang có.

Mộc Nhiên lại bấm pháp quyết, Thanh Lân ngự trên bầu trời, hòa thành một thể cùng với thần lôi giáng thẳng xuống người cá trê. Sấm sét vốn đã mang theo thiên uy cuồn cuộn, nay lại càng thêm sắc bén như mũi kiếm không gì cản nổi, lộ ra phá tà thần quang.

Một kiếm này cắm thẳng vào thân thể cá trê, lôi điện chi lực theo lưỡi kiếm lan tràn ra tàn phá bừa bãi khắp cơ thể nó.

Cá trê biết mình khó thoát, phun ra cái đầu đã không còn sức dãy dụa của Mộc Nhiên, yêu lực hòa cùng sóng lớn trong hồ hóa thành một cái vòi rồng to lớn.

Cá trê nhảy vào, thân ảnh biến mất bên trong ánh nước, vòi rồng theo đó đón gió mà cao, càng lúc càng lớn, cho đến khi cao tận hơn trăm mét thì mới dừng lại. Lúc này cuồng phong gào thét, yêu uy cuồn cuộn, phần cao nhất trên đỉnh vòi rộng hiện ra hư ảnh của cá trê, nó nộ ảnh trừng trừng: "Đều c·hết cả đi!"

Hỏa Diễm Tích cũng sợ quắn hết cả người, nhưng kiêu ngạo của Thiên Yêu khiến nó không dễ dàng lùi bước, vậy mà căng bụng phồng má định phun lửa đón đỡ.

Mộc Nhiên nhìn đối phương vậy mà lôi ra đại chiêu, dáng vẻ như muốn đồng quy vu tận, liều một lần cá c·hết lưới rách như thế thì trong bụng cũng buồn bực không thôi. Lại thêm con Thiên Yêu đầu to mà óc như trái nho bên cạnh nữa, đã bị khắc hệ còn đứng đó định bật lại người ta, bật bằng mắt à?

Đám yêu quái này mẹ nó không có một tên nào là bình thường, biết đánh không lại thì thức thời rời đi không phải là được rồi sao?

Luôn phải ép ta ra tay mới được.

Nhìn vòi ròng che trời trước mắt cuồn cuộn đổ xuống, Mộc Nhiên khe khẽ thở dài, một tay nhặt cái đầu của mình lên kẹp ngang hông, một tay khác thì từ từ đưa thẳng lên cao, hướng về phía bầu trời mà giơ ra ngón giữa.

"Cười lên nào!"

Ở phía xa, đại bàng nghi hoặc nhìn cách đó vạn dặm bỗng lóe lên một tia sét sáng cả góc trời. Cho dù là đứng ở Vụ sơn cũng có thể tưởng tượng ra uy lực kia kinh khủng bực nào.

Cũng không biết là con yêu quái ngốc nào xui xẻo!