Đại Yêu Quái

Chương 20: Lôi kiếp sắp đến!



Chương 20: Lôi kiếp sắp đến!

Trước thế công dồn dập, liên miên của cá trê, Mộc Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được. Tu vi áp chế bấy lâu nay như sóng lớn phá vỡ bờ đê, ầm ầm bắn ra bốn phía.

Mà lúc này, thiên kiếp trăm năm của yêu quái cũng đến.

Mây đen chưa kịp tụ hình, một tia sét chớp nhoáng mang theo thần uy kinh khủng đã nối liền thiên địa, rơi thẳng vào đầu Mộc Nhiên.

Khá lắm, cũng không biết Mộc Nhiên có tài đức gì mà ngay cả thiên kiếp cũng chơi trò đánh lén. Cũng may bản thân là Thông Tâm Thụ, đối với mấy chuyện này vô cùng n·hạy c·ảm nên Mộc Nhiên không hề luống cuống.

Kẻ luống cuống lúc này hẳn là cá trê.

Vừa rồi còn khí thế vô tận, nắm chắc thắng lợi trong tay, nó không ngờ mình chớp mắt đã bị sấm sét đánh đến thân thể t·ê l·iệt nằm trên mặt đất.

Mộc Nhiên bước lại ngồi trên người nó, lại đưa ngón giữa lên trời. Thiên kiếp còn chưa kịp ngưng tụ đã bị hắn kêu gọi, ầm ầm rơi xuống. Cá trê ngóc đầu lên vừa muốn vùng vẩy một hai, lại lần nữa bị sấm sét đánh cho hoa mắt chóng mặt.

Chuyện diễn ra tiếp sau đó vô cùng đơn giản, có thể giản lược như sau:

"Thối thụ yêu, ngươi c..."

Ầm!

"Có giỏi thì..."

Ầm!

"Đại ca, tha mạng có được hay không?"

Ầm!

Có con cá nào mà không sợ điện chứ. Cá trê cuối cùng là bị sấm sét đánh phục, nằm rạp dưới dâm uy của Mộc Nhiên không đứng dậy nổi, chỉ còn hơi thở thoi thóp, thậm chí không nói nên câu.

Trời cũng hại ta!



Nhìn mây đen trên cao càng lúc càng dày, giống như ông trời cảm giác mình bị chọc giận mà không ngừng gia tăng uy lực lôi kiếp. Cá trê biết hôm nay có thêm mấy cái mạng cũng chơi không đủ, thụ yêu kia không biết có thần thông gì mà có thể chia sẻ uy lực lôi kiếp, quả là g·ian l·ận.

Môn thần thông này theo Mộc Nhiên từ lúc ban đầu, giúp hắn vượt qua bao nhiêu sóng gió, từ trước đó chỉ có thể phân tán uy lực của chiêu thức, đến bây giờ có thể tùy ý chuyển dời một phần sát thương lên người kẻ khác thông qua tiếp xúc thân thể. Nhưng Mộc Nhiên vẫn cảm thấy môn thần thông này còn có không gian phát triển, vẫn chưa hoàn chỉnh, cho nên đến nay vẫn chưa hề đặt tên. Tuy vậy đây vẫn là môn thần thông mà hắn tâm đắc nhất.

"Ngươi đã thông suốt chưa?" Mộc Nhiên tuy rằng cũng bị sét đánh, nhưng tình trạng vẫn còn khá lắm, bởi tám phần uy lực của lôi kiếp đều đã chuyển dời lên người cá trê.

Cá trê đau khổ nói: "Trước tiên có thể bảo tiểu đệ của ngươi dừng tay hay không? Ta cảm thấy mình sắp bị nướng chín."

Mộc Nhiên quay lại nhìn, quả nhiên thấy Hỏa Diễm Tích đang ngồi ở một bên không ngừng thổi lửa vào đuôi cá, đốt đến tỏa ra hương thơm.

"Ngươi làm cái gì đó?"

Sắc mặt của Hỏa Diễm Tích còn đau khổ hơn cá trê, làm như nó mới là người bị đốt nãy giờ vậy. "Ta đã rất lâu không ăn thịt, thèm c·hết rồi!"

Mộc Nhiên thấy nó táo bạo như vậy, lo lắng con hàng này sau khi ăn thịt nhiều quá sẽ sinh tật nên mới khuyên giải: "Làm yêu không nên quá tuyệt tình, chừa cho kẻ khác một đường lui cũng là chừa cho mình một con đường. Tha cho nó đi."

Cá trê ban nãy mắng Mộc Nhiên giả nhân giả nghĩa, lúc này chỉ muốn hắn giả nhân giả nghĩa nhiều hơn một chút, đưa cả hai cái vây cá lên tán thành, còn nhanh miệng phụ họa nói: "Đúng, đúng, chính là như vậy."

Chuyện liên quan đến tính mạng đó, không gấp không được!

Hỏa Diễm Tích suy tư một hồi, nghi hoặc nói: "Nhưng một con cá lớn như vậy, ăn một miếng thịt cũng đâu vấn đề gì."

Mộc Nhiên lắc đầu, đang muốn khuyên giải thì lại nghe được mùi thịt cá tươi mới thơm lừng quanh quẩn, lời chưa kịp nói đã nuốt gọn vào bụng.

"Chỉ một miếng thôi nha."

Cá trê nghe qua, một mặt tuyệt vọng.

Con mẹ nó, tụi bây là ma quỷ chứ yêu quái cái gì!

"Được rồi, dù sao hôm nay ngươi cũng đã cố gắng như vậy, thưởng cho ngươi một miếng cũng không sao. Nhưng mà lấy có chừng mực thôi, dù sao nó cũng là yêu quái đạo hạnh hơn trăm năm, có tuổi rồi, chừa cho chút mặt mũi." Mộc Nhiên bộ dạng như người lớn dạy dỗ trẻ con nói.

Cá trê im lặng, chỉ dám mắng thầm trong bụng. Cái này cũng gọi là chừa cho ta chút mặt mũi sao? A phi!



"Được thôi."

Hỏa Diễm Tích lấy móng vuốt vẽ một vòng tròn trên đuôi cá, sau đó chớp chớp mắt nhìn Mộc Nhiên, ý hỏi lấy bao nhiêu có được chưa. Mấy năm nay nó cũng được Mộc Nhiên dạy dỗ theo phương pháp 'vật lý trị liệu' nhiều lần, cho nên vẫn rất thành thật không dám làm bừa.

Mộc Nhiên nhìn qua, thấy nó vẽ chỉ bằng cái bát lớn, không nói gì.

Hỏa Diễm Tích thấy thế, nghi hoặc, lại vẽ ra một vòng tròn lớn hơn, sau đó nhìn nhìn Mộc Nhiên. Mộc Nhiên cũng không nói gì.

Thấy thế, hai mắt Hỏa Diễm Tích sáng rỡ, lại thong thả vẽ một cái vòng tròn càng lớn hơn.

Cá trê nằm ở đó, khóc không ra nước mắt. Các ngươi rốt cuộc là đang chơi cái trò gì vậy!

"Ta biết lỗi rồi, sau này sẽ quay đầu làm một con cá tốt. Đừng dày vò ta nữa có được hay không hả?"

Mộc Nhiên im lặng suy nghĩ hồi lâu, thấy cá trê tinh xin tha thảm thiết như vậy hẳn là nó cũng nhận sợ rồi, liền kêu dừng lại: "Thôi, biết chừng mực một chút."

Hỏa Diễm Tích cười khằng khặc, ngón tay lóe lên tia đỏ như laser, bắt đầu cắt bỏ thịt cá, chớp mắt thì cái đuôi cá đã mất một góc tư.

Một hạt nước mắt rơi xuống, cá trê thề rằng đây là ngày thảm hại nhất trong yêu sinh của nó từ trước đến giờ. Chỉ cần được thả ra, nó chắc chắn sẽ cao bay xa chạy, không bao giờ muốn gặp hai tên ác ôn này nữa.

Mộc Nhiên cảm thấy gần như đã cho con yêu quái này được một bài học, liền rút Thanh Lân kiếm cắm trên lưng nó ra rồi thả cho rời đi.

Hỏa Diễm Tích lưu luyến không rời nhìn miếng thịt bị Mộc Nhiên thu hồi vào túi linh thú, hiển nhiên đây không phải là lúc ăn uống gì, lòng nghĩ chuyện này mà mồm nói chuyện khác: "Thật sự thả nó đi như vậy sao? Chỉ là loại yêu quái nhãi nhép, g·iết luôn cho rồi!"

Mộc Nhiên lắc đầu: "Nếu đã là yêu quái nhãi nhép thì không cần sợ. Nếu vì sợ mà đi đến đâu tàn sát bừa bãi đến đấy, sống như vậy cũng quá mệt mỏi."

"Chỉ cần phân biệt được đâu là chuyện mình muốn, đâu là chuyện cần thiết phải làm, và đâu là chuyện bắt buộc phải làm. Vậy thì không cần suy nghĩ nhiều nữa."

Hỏa Diễm Tích nhìn bóng dáng cá trê càng lúc càng xa: "Vậy đây coi là chuyện gì?"



Mộc Nhiên cũng nhìn theo hướng đó: "Làm cũng được, không làm cũng không sao."

Hỏa Diễm Tích nghe vậy gật đầu: "Ngươi còn kiêu ngạo hơn ta."

"Tha thứ cho người khác cũng được coi là kiêu ngạo sao?"

"Này đâu phải tha thứ, rõ ràng là không để người ta vào mắt mà."

Mộc Nhiên hòa ái nhìn Hỏa Diễm Tích, gõ đầu nó cái boong. "Sao thích cãi quá vậy?"

Hỏa Diễm Tích trợn mắt lên nhìn: "Ngươi xấu bụng như quỷ, còn bày đặc giả bộ thiện tâm. Ta nhìn không vừa mắt."

Mộc Nhiên cười cười, hắn là Thông Tâm Thụ có thể rõ ràng lòng dạ của người khác, lại không thể tự thấu lòng mình. Có lẽ là hắn từ bi luôn thả cho người khác một con đường sống. Cũng có thể như Hỏa Diễm Tích nói, là hắn kiêu ngạo không thèm để tâm đến loại nhãi nhép, hoặc là cả hai đều đúng.

Tự hỏi lòng mình là xấu hay tốt, là trắng hay đen, hỏi đến cuối cùng vẫn không có được câu trả lời.

"Sao ngươi biết ta giả thiện tâm, lỡ như ta trước giờ luôn giả xấu bụng thì sao?" Mộc Nhiên cười nói.

Hỏa Diễm Tích trợn mắt: "Ngươi ăn h·iếp ta nhiều như vậy, chắc chắn là xấu bụng."

"Ngươi làm như mình là trẻ ngoan vậy. Nếu không phải đang bận độ lôi kiếp, ta thật muốn đè ngươi ra đánh một trận." Mộc Nhiên làm bộ hung hăng nói, cũng chỉ là dọa một chút.

Hỏa Diễm Tích thấy mãi thành quen, cũng không sợ.

Trên bầu trời mây đen kéo tới càng lúc càng nhiều, càng đậm đặc, như như một cái biển đen c·hết chóc. Dưới làn mây có sấm chớp thi thoảng du tẩu, tựa như quang mang lóe lên từ lưỡi hái tử thần, làm lòng người lạnh lẽo.

Lý Lan Anh quan chiến từ xa, lúc này mới khoan thai đến chậm: "Lôi kiếp lần này quy mô lớn đến quá phận so với lôi kiếp hóa hình chuyên giáng xuống yêu quái vừa tròn trăm năm đạo hạnh bình thường. Có lẽ là bởi vì phẩm chất của ngươi, cũng có thể vì thần thông trên người ngươi, mà... Cũng có thể là do ngươi học trộm thuật pháp nhân loại, trời muốn phạt."

Mộc Nhiên nhìn Lý Lan Anh, lại nhìn lôi kiếp.

"Giờ nói mấy chuyện này có ích lợi gì."

"Cơ mà có biện pháp giảm đau gì không?"

"Đương nhiên không có. Lôi kiếp là phải tự mình trải qua." Lý Lan Anh lắc đầu, sớm đã quen với lối suy nghĩ khác lạ của Mộc Nhiên.

Mộc Nhiên sớm có liệu đến, nên cũng không hề thất vọng. Để đối mặt với lần độ kiếp trăm năm này, hắn đã chuẩn bị từ khi nghe Khiếu Nguyệt Yêu Vương nói tới, từ lúc còn chưa xuất thế.

Đối mặt với mây đen cuồn cuộn, sấm chớp gào thét trên nền trời. Mộc Nhiên tâm lý không hề sợ hãi, ngược lại có một chút hưng phấn không nói thành lời. Có cảm giác 'rốt cuộc thì cũng đợi đến ngày này'.