Mộc Nhiên chờ đợi thời khắc này, đã đợi rất lâu rất lâu, cho dù lôi kiếp bởi vì một vài nguyên nhân mà trở nên mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng thì cũng chẳng thể ngăn được trong lòng hắn sục sôi.
Leo l·ên đ·ỉnh mõm đá cao gần ba trăm mét, nhìn mây đen sớm đã vây kín khoảng trời đang dần cuộn lại như vòng xoáy.
Nơi trung tâm vòng xoáy tản ra thiên uy hạo đãng, tựa như thần linh hé ra nửa con mắt dòm xuống chúng sinh nhỏ bé bên dưới. Mộc Nhiên phát hiện mình nhỏ bé nhường nào, tựa như con kiến lần đầu tiên ngẩng đầu lên đối mặt với thiên địa chân chính.
Ở Nam Hoang này, cứ cách trăm năm thì yêu quái bình thường phải độ kiếp một lần, trên người dính quả nhiều nhân quả thì khó thoát tai kiếp (vì thế nên yêu quái mới tận lực xa lánh con người) mà không dính nhân quả thì mạng cũng khó bảo toàn. Trung bình một trăm con yêu quái bình thường thì có năm mươi con độ kiếp thành công, mà cứ mỗi trăm năm là phải độ kiếp một lần. Trải qua quy trình sàng lọc như vậy, nếu là yêu quái bình thường sống tới một ngàn năm trở thành đại yêu thì nói một câu phước lớn mạng lớn thôi vẫn còn chưa đủ.
Lôi kiếp này tuy nói là trăm năm định kỳ giáng xuống một lần, nhưng yêu quái tu hành đến cột mốc trăm năm đạo hạnh cũng có thể gặp được lôi kiếp trước thời hạn.
Lôi kiếp vĩnh viễn sẽ không đến trễ, cũng chỉ có càng mạnh càng nhiều hơn trong tưởng tượng chứ không thể nào thiếu. Mộc Nhiên cảm thấy nếu như tiền lương của mình kiếp trước cũng đến theo cách như vậy thì quá tuyệt vời, đáng tiếc chuyện như vậy kiếp trước kiếp này đều chỉ có thể mơ tưởng.
Lúc này Lý Lan Anh và cả Hỏa Diễm Tích đều chăm chú nhìn Mộc Nhiên chuẩn bị độ kiếp. Đặc biệt là Hỏa Diễm Tích, nó sớm muộn gì cũng sẽ độ qua kiếp này, cho nên nhìn rất nhập tâm.
"Ngươi nói xem, hắn có thể bình an độ qua kiếp này hay không?" Hỏa Diễm Tích hỏi, cũng chỉ là thuận miệng hỏi chơi một chút.
Lý Lan Anh lại phá lệ nghiêm túc: "Khó nói."
"Sao mà khó nói, ở trong dạng yêu quái thì ta thấy ngoại trừ mấy tên trong Thiên Bảng, đã khó có yêu quái nào mạnh hơn hắn được. Biết nhiều thần thông như thế, lại có thể điều khiển phi kiếm." Hỏa Diễm Tích khó hiểu nói.
"Cũng chính là bởi vì thế nên tình hình của hắn mới nguy hiểm hơn bất cứ yêu quái nào khác. Hắn học thuật pháp của nhân loại đã đành, hơn nữa lại còn học ra đủ loại chiêu thức kỳ quái. Chuyện này đã phạm vào nhân quả, lại phạm vào thiên kỵ."
Học thuật pháp nhân loại chính là phạm vào nhân quả, sáng tạo ra chiêu số càng lợi hại thì lại phạm vào thiên kỵ càng sâu.
Mộc Nhiên tuy là chưa từng có nhiều tiếp xúc với con người, chưa làm điều ác, nhưng mà đối với thiên đạo thì đã phạm vào đại kỵ.
"Quan trọng chính là cái chiêu Lấy Thân Gọi Lôi Chân Quyết kia, không thông qua thiên đạo mà dẫn động lực lượng lôi kiếp, mỗi lần sử dụng đều là trái với đạo trời. Ta bảo hắn lúc nào bất đắc dĩ lắm thì hãy dùng, hắn lại không nghe."
Lý Lan Anh than thở không thôi, chung đụng với nhau lâu như vậy cũng sinh ra chút tình cảm, nàng không muốn Mộc Nhiên cứ như vậy mà hóa thành tro bụi.
Hỏa Diễm Tích lại cảm thấy chẳng ra sao cả.
"Thì có sao, cùng lắm thì chúng ta chia tài sản, đường ai nấy đi. Thiên Yêu như ta đã chú định là sẽ luôn luôn độc hành."
Lý Lan Anh liếc mắt nhìn nó, thuận miệng nhắc nhở: "Trên người ngươi và hắn có Đồng Sinh Chú, hắn c·hết thì ngươi cũng thần hồn câu diệt."
Nghe như vậy sắc mặt Hỏa Diễm Tích lập tức cứng đờ, mấy năm nay chưa bị Đồng Sinh Chú giày vò lần nào nên nó cũng quên mất thứ này tồn tại. "Tên yêu quái đó lợi hại như vậy, chắc chắn không dễ gì c·hết được." Nó cũng chỉ còn có cách nói như vậy để an ủi mình.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Hỏa Diễm Tích về khoản lật mặt cũng sắp nhuần nhuyễn ngang tầm với Mộc Nhiên, Lý Lan Anh nhìn mãi thành quen, cũng không thấy lạ.
"Năm đó còn một chuyện ta không nói, Đồng Sinh Chú này hiệu quả nghiêng về một chiều, ngươi c·hết cũng không mang đến cho Mộc Nhiên bao nhiêu thương tổn. Ta sợ hắn dùng nó để đối phó ta nên mới không nói, nhưng hắn thông minh như vậy hẳn là đã rõ ràng từ lâu."
"Tên yêu quái này miệng lưỡi chanh chua, nhưng tâm thiện, có cơ hội cũng không thích lợi dụng áp bức người khác, nói thật ta cũng không muốn hắn xảy ra chuyện."
Hỏa Diễm Tích kỳ lạ nhìn Lý Lan Anh: "Khó được một nhân tộc có thiện cảm với yêu quái như ngươi."
Lý Lan Anh quả quyết lắc đầu: "Không, yêu quái đa phần đều đáng ghét, ta chỉ có thiện cảm với hắn."
Hỏa Diễm Tích: "..." Thật sự không thể nói chuyện chừa cho ta chút mặt mũi nào sao?
Nếu không phải biết Lý Lan Anh là tâm phúc bên cạnh Mộc Nhiên, Hỏa Diễm Tích chắc phải tìm cơ hội đốt cho nàng cháy thành một con ma mặt đen thì mới vừa lòng.
...
Bên này Mộc Nhiên cũng vừa lúc nghênh tiếp luồng lôi kiếp thứ nhất. Chỉ thấy mây đen cuồn cuộn, sấm sét như đường cắt đôi đất trời mang theo thiên uy lẫm liệt mà rơi xuống.
Mộc Nhiên vừa mới thôi động thần thông, sấm chớp mới đây còn thoáng hiện ở trên bầu trời đã trực tiếp đánh tới trước mặt. Giây phút đó Mộc Nhiên không còn ý thức được gì, chỉ còn nóng rực và đau rát, thân thể lập tức bị sấm sét đánh cho vỡ đầu mở ngực, ngay cả mộc tâm cũng lộ ra bên ngoài.
Kiếp lôi hóa hình bình thường chỉ đánh xuống một lần, nhưng Mộc Nhiên phải chịu ba lần, hơn nữa uy lực còn mạnh đủ để nhất cử tiêu diệt yêu quái bình thường. Kiếp lôi mà mạnh đến cỡ này, đều bị yêu quái xưng là tất sát kiếp.
Mộc Nhiên có thể chống đỡ một lần tất sát kiếp như vậy, tuy là mất đầu mở ngực lộ cả trái tim ra ngoài, nhưng mà đã đủ để lấy làm kiêu ngạo.
Lôi kiếp qua đi, nếu mà không c·hết thì chính là tân sinh. Thân thể của Mộc Nhiên hấp thụ năng lượng trời đất dồn nén bên trong lôi kiếp, dùng tốc độ kinh người mà từng chút phục hồi.
Hỏa Diễm Tích nhìn thấy lôi kiếp đáng sợ như vậy, xem mà cả kinh: "Lôi kiếp hóa hình thôi mà mạnh như vậy sao? lại nhìn đám lôi vân kia, e là phải đánh thêm một, hai lần thì mới tan được."
"Ta tuy là không hiểu biết, nhưng lôi kiếp hình như đều là cái sau mạnh hơn cái trước, chưa từng có ngoại lệ đúng không?"
Lý Lan Anh nặng nề gật đầu: "Mới phát đầu tiên đã là tất sát kiếp, lần độ kiếp này Mộc Nhiên phải chịu áp lực gấp sáu, bảy lần yêu quái bình thường là ít."
Hỏa Diễm Tích trong lòng run sợ. Hạ Thiên Yêu bình thường gánh chịu lôi kiếp tối thiểu gấp ba bình thường, Thượng Thiên Yêu gánh chịu lôi kiếp tối thiểu gấp năm bình thường. Tính như vậy thì lôi kiếp mà lần này Mộc Nhiên đối kháng đã chẳng thua kém gì Thượng Thiên Yêu.
Giữa lúc cả hai từ xa quan sát, Mộc Nhiên lại từ trong túi linh thú lấy ra Dưỡng Hồn thụ đã chuẩn bị từ lâu, còn thuận tiện lấy ra một chiếc vòng bạc, ném xuống đất đủ loại linh hoa linh thảo.
Lý Lan Anh từ xa nhìn thấy mà kinh, không khỏi hét lớn: "Thối thụ yêu, ngươi định làm gì!"
"Dưỡng Hồn thụ mà xảy ra chuyện thì ta liều mạng với ngươi!"
Hiển nhiên đối với Lý Lan Anh thì Dưỡng Hồn thụ so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn. Mộc Nhiên mà mất thì nàng chỉ thương tâm đôi chút, Dưỡng Hồn thụ mà mất thì lúc đó nàng cũng không thể nào sống nổi.
Hỏa Diễm Tích cũng biết Dưỡng Hồn thụ quý giá, lựa lời an ủi: "Thôi mà, chắc hắn cảm thấy mình không qua khỏi nên ném mấy bông hoa làm vật bồi táng."
Nó không an ủi còn đỡ, nghe xong câu này thì Lý Lan Anh lại càng gấp gáp, không ngừng hô to về phương xa. Nó nghe xong cũng cảm thấy mình không ổn, khẩn trương nhìn về nơi lôi kiếp giáng xuống, Mộc Nhiên vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn mà luồng lôi kiếp thứ hai dường như đã đến.
Mộc Nhiên tuy có thể mơ hồ nghe thấy Lý Lan Anh hô to gọi nhỏ, nhưng cũng vô tâm, đặt Dưỡng Hồn thụ gần với mộc tâm ở giữa lòng ngực, sau đó giương tay ra chờ đợi lôi kiếp đánh xuống.
Sau mỗi lần tiếp nhận lôi kiếp tẩy lễ, đối với yêu quái đều là một lần lột xác. Mà Nghịch Thiên Cải Mệnh Vũ Hóa Phi Thăng Duy Ngã Độc Tôn Đại Pháp, hay còn gọi tắt là Nghịch Mệnh Đại Pháp tinh túy ở chỗ trong quá trình độ kiếp có thể mượn đủ loại thiên tài địa bảo có chỗ tương đồng với bản thân tiến hành dung hợp dưới uy năng của lôi kiếp, từ đó để huyết mạch và bản chất của yêu quái sinh ra chất biến.
Mộc Nhiên vốn là Thông Tâm Thụ, nếu xét theo dạng linh thảo kỳ trân thì cũng là đại dược xếp hàng Thiên Bảng. Dưỡng Hồn thụ này niên đại xa xưa, dược lực cường hãn, lại đồng dạng là kỳ trân nằm trong Thiên Bảng. Từ lúc ban đầu nhìn thấy thì Mộc Nhiên đã quyết định sẽ dùng nó để độ qua lôi kiếp trăm năm này.
Từ lâu Mộc Nhiên đã biết ngộ tính của mình so với đám yêu quái thì cao đến mức bất thường. Ở trong hoàn cảnh sinh tử thế này, bị lôi kiếp đánh đến không còn tri giác, hồn lạc thiên địa, ngộ tính vốn đã ở ngưỡng rất cao kia giống như lại càng lâm thời tiến thêm một bậc.
Mộc Nhiên như lạc vào chốn thời gian ngừng trôi, nhìn mọi vật xung quanh từ sấm sét, mây đen, cho đến ngọn gió đều cảm thấy chúng có màu sắc, gợn sóng, nhịp đập riêng biệt. Vạn vật dường như đều có cho mình quỹ tích, kể cả thân thể của mình đang tan vỡ dưới uy lực lôi kiếp cũng vậy.
Trong thoáng chốc đó, luồng lôi kiếp thứ hai giáng xuống không một tiếng động. Mộc Nhiên trơ mắt nhìn thấy thân thể của mình và cả Dưỡng Hồn thụ đều b·ị đ·ánh tan, liên đới bên dưới hoa hoa thảo thảo cũng bị chấn thành vô số mảnh nhỏ.
Vỡ tan, tung tóe, hòa lẫn, cuối cùng không còn phân biệt.
Mộc Nhiên yên lặng mặc niệm, Nghịch Mệnh Đại Pháp dẫn động yêu lực cuồn cuộn bên trong mộc tâm hòa cùng năng lượng từ lôi kiếp phát tán hóa thành một dòng chảy mãnh mẽ, ầm ầm vận chuyển.