Đại Yêu Quái

Chương 22: Hóa Hình!



Chương 22: Hóa Hình!

Thân thể vỡ nát, để tiềm thức của Mộc Nhiên thoát ly khỏi tất cả trói buộc, những dòng suy nghĩ chưa bao giờ là rõ ràng và minh mẫn như thế. Cũng giống như một khắc cuối cùng của n·gười c·hết, trong thời gian một hơi thở có thể nhớ đến rất nhiều chuyện, cũng nghĩ thấu rất nhiều chuyện đã qua.

Mộc Nhiên nhìn vào Dưỡng Hồn thụ bị sấm sét đánh tan thành từng mảnh đang hòa lẫn vào thân thể mình, một khắc đó giống như là thuật sưu hồn, để hắn mơ hồ nhìn thấy ký ức cả đời của gốc kỳ trân Thiên Bảng này.

Lạc trong ký ức, Mộc Nhiên giống như hóa thân thành Dưỡng Hồn thụ trôi qua cả đời, chứng kiến tuế nguyệt thoi đưa, thời gian dằng dẵng êm trôi. Đến cuối cùng sau khi tỉnh lại, chỉ là chưa tới một cái chớp mắt, để Mộc Nhiên cũng không rõ ràng là thực hay mơ. Chỉ là khi một lần nữa nhìn lại Dưỡng Hồn thụ, đã cảm thấy quen thuộc như một phần cơ thể.

Sấm sét đánh xuống, Dưỡng Hồn thụ tan vỡ, mà cõi lòng của Lý Lan Anh ở phương xa cũng theo đó mà vỡ tan. Nàng giống như nhìn thấy tất cả hi vọng c·hôn v·ùi theo ánh chớp, cũng chẳng thèm quan tâm đến Mộc Nhiên sống c·hết ra sao, cứ như vậy đờ đẫn ngồi ở đó.

Phải mãi đến khi Hỏa Diễm Tích ở bên cạnh kinh hô thì Lý Lan Anh mới lấy lại một chút tinh thần.

"A, ngươi nhìn xem, đó là cái gì?"

Chỉ thấy ở trên mõm đá, sau khi luồng lôi kiếp thứ hai qua đi thì thân thể của Mộc Nhiên cũng như Dưỡng Hồn thụ đã hóa thành một cái kén. Bên trong cái kén mơ hồ truyền ra tiếng tim đập, dường như có sinh mệnh ở bên trong đó chờ ngày phá xác trùng sinh.

Trên bầu trời, thiên uy hạo đãng, giống như vì Mộc Nhiên có thể sống qua hai lần lôi kiếp mà càng thêm giận giữ. Mây đen bao phủ cả trăm dặm dần dần gom tụ lại chỉ còn một góc, tựa như tích súc tất cả lực lượng để giáng xuống đòn tuyệt sát cuối cùng.

"Hắn và gốc kỳ trân kia hình như đang dung hợp lại cùng nhau, tiến hành một loại sinh mệnh thăng hoa nào đó. Loại tiến hóa không hợp tự nhiên này.. có khi nào dẫn tới thiên kỵ càng kinh khủng hơn hay không?" Hỏa Diễm Tích là rung động, lại lo lắng nói. Mộc Nhiên mà có chuyện gì thì mạng nó cũng xong, cho nên nó tuy đứng ngoài nhưng khẩn trương còn hơn bản thân là người độ kiếp.

Lý Lan Anh giống như nhìn thấy hi vọng vừa bị dập tắt lại một lần nữa lóe lên, đưa tầm mắt về lôi kiếp kinh khủng đang ngưng tụ trên cao, lại nhìn cái kén tỏa ra ánh sáng nhu hòa bên dưới, cảm xúc phức tạp.

"Chuyện này chắc chắn sẽ dẫn đến thiên kỵ."

"Nhưng ta không nhịn được chờ mong, nếu như hắn sống sót qua lần lôi kiếp này thì sẽ có bộ dáng gì. Là Dưỡng Hồn Thụ, Thông Tâm Thụ, hay biến thành một loại kỳ trân hoàn toàn khác..."

Trong thời gian hai người thảo luận, luồng lôi kiếp thứ ba cũng đã ấp ủ hoàn thành. Chỉ thấy một luồng sấm chớp như cự long xé vỡ tầng mây gào thét lao xuống, nháy mắt thôn phệ cái kén lớn của Mộc Nhiên, ánh chớp thậm chí bao phủ đến cả mõm đá bên dưới.



Dưới uy lực của lôi kiếp, mõm đá cao tới ba trăm mét, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng này cũng ầm ầm nứt toát.

Thiên uy kinh hồn tản ra trăm dặm, khiến chim chóc và dã thú nơi đây kinh hồn táng đảm một trận.

Hỏa Diễm Tích không sợ trời không sợ đất đối mặt luồng lôi kiếp này cũng hít thở không thông, trừng mắt căng thẳng nhìn về phía ánh sáng dần dần tiêu tán. Lý Lan Anh cũng là một mặt mong đợi nhìn sang.

Nơi ấy sớm đã không còn mõm đá cao ngất, chỉ có một bóng hình mơ hồ lơ lửng.

Kén b·ị đ·ánh nát, lộ ra một bộ yêu thân tàn tạ. Mộc Nhiên chỉ còn nửa bên gương mặt ngửa đầu lên, hai bên tay cụt giang rộng, tham lam hấp thụ năng lượng đến từ lôi kiếp để phục hồi thân thể. Chỉ cần sống qua lôi kiếp, chính là tân sinh.

Mộc Nhiên không trở nên to lớn hơn bao nhiêu, yêu thân chưa đến ba mét, toàn thể lộ ra màu xanh biếc khỏe mạnh, trên đỉnh đầu lại xuất hiện một vòng sáng lơ lửng tựa như thiên sứ trong truyền thuyết. Từ xa xa cũng có thể cảm nhận được cái vòng này ẩn chứa năng lực ảnh hưởng đến hồn phách vô cùng cường đại.

Nghịch Mệnh yêu quyết cũng phân chia ra dung hợp sơ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng, cùng với trường hợp hiếm thấy nhất: Dung hợp hoàn mỹ.

Bởi vì trong quá trình dung hợp có thể xảy ra nhiều biến cố, vật liệu dung hợp chưa chắc có thể hoàn toàn dung nhập vào cơ thể, cho nên thường thường yêu quái dùng Nghịch Mệnh yêu quyết chỉ có thể dung hợp ở mức độ trung đẳng.

Mộc Nhiên chẳng những là dung hợp hoàn mỹ, hơn nữa linh hồn còn kết hợp với Dưỡng Hồn thụ tạo thành một cái Hồn Hoàn.

Lần độ kiếp này thành công mỹ mãn.

Tiếp sau đó...

Mộc Nhiên nhìn lên bầu trời, thất thải tường vân ngưng kết, ẩn chứa âm thanh đại đạo, lôi kiếp dành cho yêu quái hóa hình lại chuẩn b·ị b·ắt đầu.

"Hắn sống!" Hỏa Diễm Tích nhẹ nhàng thở ra một hơi, ít ra thì mạng sống của nó đã được đảm bảo.



Lý Lan Anh nhìn chằm chằm vòng sáng trên người Mộc Nhiên, cảm giác được khí tức đặc hữu vô cùng đậm đặc của Dưỡng Hồn Thụ phát ra từ đó, cũng thoáng yên tâm.

Cả hai chăm chú nhìn lôi kiếp hóa hình, không biết Mộc Nhiên sau khi biến thành nhân thân thì sẽ có bộ dáng gì.

Mộc Nhiên cũng phấn khởi nhìn lên, chuẩn bị một lần toàn diện phẫu thuật thẩm mĩ phiên bản dị giới. Nói về phương diện hóa hình thì hồ yêu là có thiên phú nhất. Hồ tộc không có một con yêu quái nào hóa hình mà xấu, chỉ có phân ra hóa hình toàn diện và hóa hình khiếm khuyết.

Hóa hình toàn diện thì là hoàn toàn hóa thành bộ dáng giống hệt nhân loại, hóa hình khiếm khuyết thì sau khi hóa hình sẽ giữ lại một số đặc điểm đặc trưng của chủng tộc, tỷ như cóc yêu miệng rộng, chim yêu mỏ dài.

Nhưng Mộc Nhiên dám khẳng định, ở thế giới này không có một con yêu quái nào có nhiều tư liệu để tham khảo trước khi hóa hình như hắn. Trong đầu nguyên một đám nhân vật tuyệt mỹ 2d, 3d, đủ loại khuôn mẫu để Mộc Nhiên lựa chọn hóa hình.

Lôi kiếp rơi xuống mang theo ánh chớp bảy màu nhu hòa, chớp mắt bao phủ lấy thân thể Mộc Nhiên.

Đã không còn nguy hiểm gì, Hỏa Diễm Tích cùng Lý Lan Anh vội vàng chạy đến nhìn xem. Yêu quái bình thường hóa hình cũng chỉ là chuyện vài phút, Mộc Nhiên hóa hình trọn vẹn mất ba ngày ba đêm.

Lý Lan Anh và Hỏa Diễm Tích ngồi đợi, từ ban đầu háo hức cho đến phiền muộn hiện lên đầy mặt, Mộc Nhiên vẫn ở trong ánh sáng hóa hình chưa chịu đi ra.

"Cái tên này..." Lý Lan Anh cũng không còn gì để nói.

Hỏa Diễm Tích thì lại khinh bỉ nói: "Ngươi nói xem, có khi nào hắn hóa hình xấu quá cho nên không dám bước ra gặp người hay không?"

Lý Lan Anh nhìn nhìn màn sáng: "Cũng rất có thể như vậy."

Hỏa Diễm Tích bĩu môi: "Bộ dáng nhân loại có quan trọng gì đâu, yêu quái chúng ta đa phần thời gian sau khi hóa hình đều dùng yêu thân hoặc là trạng thái bán yêu hành động, ai lại dùng bộ dạng yếu ớt của con người đi qua đi lại đâu."

Lý Lan Anh không nói lời nào, trong lòng mơ hồ nhớ tới mấy năm trước có một con thụ yêu từng trề môi khinh bỉ nói 'vẻ ngoài có thể mài ra ăn được sao?' Bây giờ lại mất mấy ngày mấy đêm để chăm chú hóa hình.



"Hai người các ngươi ở bên cạnh nói xấu ta, không sợ ta nghe được hả?"

Mộc Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được, một mặt phiền muộn bước ra ánh sáng hóa hình.

Hỏa Diễm Tích và Lý Lan Anh nghe tiếng liền vô thức nhìn qua, khoảnh khắc đó cả hai đều như bị dính định thân thuật trong truyền thuyết, hô hấp khó khăn, quên mất cử động, chỉ có tiếng tim đập càng lúc lại càng khó lòng kiểm soát.

Mộc Nhiên nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Hắn không biết được một cái nhăn mắt, một cái nhíu mày của mình lúc này lại có uy lực cỡ nào, cho dù Hỏa Diễm Tích là một con yêu quái cũng có chút cảm thấy tim không lối thoát.

Rất lâu, Lý Lan Anh mới lấy lại tinh thần, phức tạp nói: "Ngươi như thế này... là biến thành nhân loại sao?"

Mộc Nhiên cả kinh. "Chẳng lẽ ta biến không giống người?"

Hỏa Diễm Tích gật đầu: "Quả thật không giống."

Cả hai đều nhìn Mộc Nhiên với ánh mắt nghi ngờ, tự hỏi nhân loại có thể đẹp mắt đến mức độ như thế này sao? Sau đó cả hai đều đồng loạt phủ định.

Mộc Nhiên bấm pháp quyết, yêu lực hóa thành một mặt gương để ngay tầm mắt. Nhìn một cái, Mộc Nhiên chính mình cũng ngây người.

"Ta lần này biến, hình như chỉnh sửa hơi quá tay."

Mộc Nhiên hóa hình lần này, một nửa là dựa trên ngũ quan cơ bản của mình kiếp trước, một nửa là dựa theo khuôn mẫu những nhân vật đến từ nhị thứ nguyên mà bản thân tâm đắc nhất, nhìn qua giống như vị đế hoàng sinh ra từ ánh sáng rực rỡ, từ khí chất cho đến phong thái đều vượt xa giới hạn người phàm.

Vẻ bề ngoài này đẹp thì có đẹp, nhưng mà để đem ra cũng sống chung với nhân loại bình thường thì gần như là chuyện không thể nào. Chỉ cần cái vóc dáng hoàn mỹ cùng với mái tóc vàng kim dường như từng sợi đều đang sống động phát sáng kia thì đã cùng người không hợp, chứ đừng nói đến ngũ quan khiến người ta cả đời khó quên và đôi mắt lấp lánh như ánh sao trời kia.

Không phải ví von, đôi mắt của Mộc Nhiên quả thật lấp lánh như ánh sao trời, vô cùng nổi bậc.

Mộc Nhiên nhất thời chơi vui, chỉnh sửa mình thành bộ dáng của nhân vật từ trong giả tưởng bước ra, nhìn sao cũng không dám nói là giống người bình thường. Kiểu này về sau trà trộn trong đám nhân loại thì chỉ có thể mặc đồ chùm kín toàn thân, lại phải đeo kính đeo thêm mặt nạ thì mới an toàn.