Đại Yêu Quái

Chương 23: Vụ Tiên, Hồn Hoàn!



Chương 23: Vụ Tiên, Hồn Hoàn!

Ta như thế này thì tính là hóa hình hoàn mỹ hay là hóa hình khiếm khuyết đây...

Mộc Nhiên cười khổ không thôi. Nhưng đối với bộ dáng của mình như vậy cũng rất hài lòng, dù sao hắn là yêu quái, nếu không cần thiết thì cũng không cần trà trộn vào đám nhân loại làm gì.

"Đại vương à, ngài có cảm thấy cơ thể có chỗ nào không ổn hay không?"

Mộc Nhiên nhìn xuống, phát hiện Hỏa Diễm Tích hai mắt mê ly ôm chặt lấy chân của mình, không biết là nghĩ đến chuyện gì mà ngay cả lưỡi cũng dài ra chảy đầy nước dãi.

Con hàng này tính ăn tươi nuốt sống ta luôn hay gì?

Mộc Nhiên rùng mình, không do dự mà đá văng Hỏa Diễm Tích ra chỗ khác. Hắn bây giờ là yêu quái, nhưng đồng thời cũng là kỳ trân đứng hàng Thiên Bảng mà ai cũng thèm, cho nên tốt nhất nên giữ chút khoảng cách với loại yêu quái tham ăn như Hỏa Diễm Tích thì hơn.

"Ta và Dưỡng Hồn thụ đã hóa thành một thể, ngươi không cần phải lo lắng nhiều." Mộc Nhiên cũng không quên quay qua nói với Lý Lan Anh, để cô nàng này an tâm.

Lý Lan Anh thẹn thùng không dám đối diện ánh mắt cùng hắn, cúi thấp mặt, chỉ khẽ "Ừm" một tiếng.

Một con ma làm ra bộ dáng như vậy, để Mộc Nhiên không rét mà run. Xem ra ngoại hình của mình hiện tại ảnh hưởng còn lớn hơn trong tưởng tượng nhiều lắm. Cái này có phải là mị lực bắn ra bốn phía, không thể ngăn cản trong truyền thuyết hay không?

Mộc Nhiên thở dài, lại hóa thành trạng thái bán yêu.

Lý Lan Anh thấy vậy mới thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Ngươi sau này vẫn ít dùng loại trạng thái đó thì hơn."

"Ta cũng cảm thấy như vậy." Mộc Nhiên rất hiểu vẻ ngoài của mình có bao nhiêu lực sát thương, hắn chỉ xem gương một chút xém nữa cũng tự mình trầm luân.

Hỏa Diễm Tích lại vô cùng phản đối. Nhìn thấy Mộc Nhiên biến thành trạng thái bán yêu, nó giống như thương tâm quá độ mà bất lực ngã xuống, ngẩng đầu lên, ứa nước mắt nói: "Đại vương, biến lại cho ta xem một chút có được hay không?"

Mộc Nhiên yên lặng lui lại một bước: "Ngươi cút!"

...



Lần độ kiếp này để phẩm chất của Mộc Nhiên lại tiến về phía trước một chút, đồng thời hoàn mỹ dung hợp cùng với Dưỡng Hồn thụ có được Hồn Hoàn, có thể tùy ý chế ngự cũng như bồi dưỡng hồn phách.

Mà quan trọng nhất chính là Thăng Tiên quyết tu luyện đã lâu, cuối cùng dưới cơ duyên xảo hợp cũng luyện ra một tia Tiên khí.

Mộc Nhiên nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, khi mình hóa kén. Sương mù quanh đỉnh Vụ sơn dường như sống lại, cách cả mấy ngàn dặm đường truyền tới một giọt Tiên huyết.

Trong lúc sử dụng Nghịch Mệnh đại pháp mà dung hợp được một giọt tiên huyết chắc chắn là việc tốt khó cầu. Như lời của đại bàng từng nói, chỉ cần có được tiên huyết thì có thể luyện ra Tiên khí.

Nhưng mà giây phút đó Mộc Nhiên cảm thấy Vụ Tiên ở Vụ sơn luôn luôn thần bí, nay lại vô sự hiến ân cần như vậy chắc chắn có trá, thế nên cho dù Tiên huyết đến ngay trước mặt cũng chỉ đành dùng yêu lực đẩy nó ra xa.

Không ngờ vừa v·a c·hạm với yêu lực thì Tiên huyết vỡ ra thành điểm điểm quang huy tiêu tán, rải ở trên cái đầu của Mộc Nhiên ở cách đó không xa, để nó ngộ ra điểm mấu chốt mà đột phá Thăng Tiên quyết.

Thông qua một giọt Tiên huyết này, Mộc Nhiên cũng đại khái hiểu được ý tứ của Vụ Tiên. Nó thần hồn hao tổn nặng nề, cần Dưỡng Hồn thụ uẩn dưỡng để mà dần dần hồi phục. Chả trách gốc Dưỡng Hồn thụ này tồn tại ngần ấy năm cũng không có con yêu quái nào chiếm lấy, hóa ra phía sau luôn có Vụ Tiên coi chừng.

Mà lần này Mộc Nhiên dung hợp với Dưỡng Hồn thụ, cũng theo đó rơi vào tầm ngắm của Vụ Tiên. Nhìn sương mù kinh khủng bao phủ vạn dặm, Mộc Nhiên biết mình không thể chống lại Vụ Tiên, sau này e là chỉ có thể b·án t·hân làm việc cho tư bản. Nhưng mà đổi lại cách nghĩ, bản thân bây giờ cũng coi như có một Tiên Tộc phía sau che chở.

Vụ Tiên mạnh cỡ nào? Sợ rằng cả cái rừng Tịnh Minh này cũng không tìm ra ai có thể trở thành đối thủ của nó.

Mộc Nhiên biết, dần dần theo mình càng cường đại hơn, thế giới này cũng sẽ từng chút lộ ra bí ẩn của nó.

Tiên Tộc vì sao tuyệt tích, Thiên Đình vì sao chỉ có ở Đông Thổ, Tây Thiên và Bắc Mạc rốt cuộc có bộ dáng thế nào. Thế giới rộng lớn này sớm muộn sẽ trải rộng dấu chân của Mộc Nhiên.

...

Mộc Nhiên sau khi độ kiếp, toàn tâm nghiên cứu Hồn Hoàn. Hiệu quả là đã bước đầu hoàn thiện được thuật phân hồn, để cho phần đầu bị cắt ra có thể tự do hoạt động như một bộ thân thể thứ hai.

Thứ thân sở hữu cả Lục Nhãn lẫn Tiên Huyết, yêu lực cũng đâu đó mười mấy năm chứ không kém, cường độ thân thể càng là có thể sánh ngang tám phần mười bản thể, coi như cũng có sức chiến đấu không nhỏ.



Lý Lan Anh nhìn hai gã Mộc Nhiên đứng đối diện nhau, trong lòng có loại cảm giác như chứng kiến nhà khoa học điên.

Mộc Nhiên trước kia không có gì làm sẽ hỏi thăm nàng đủ loại thuật pháp sau đó đem đi luyện lệch, bây giờ ngay cả cái đầu b·ị c·hém xuống của mình hắn cũng đem ra nghiên cứu không tha, quả thật là dị loại ở trong đám yêu quái.

Lý Lan Anh lo lắng làm như vậy sẽ dẫn đến thiên kỵ, nhưng cho dù khuyên nhủ thế nào hắn cũng không nghe lọt tai. Thật tình không biết Mộc Nhiên chỉ sợ thiên kỵ không đủ, vướng vào nhân quả quá ít, khiến lôi kiếp không đù khả năng đánh nát thân thể hắn. Bởi vì chỉ có lôi kiếp đủ mạnh mới có thể tạo ra dung hợp hoàn mỹ.

...

Năm thứ mười ba.

Một ngày này, có hai bóng người đạp lên cỏ cây mà cao tốc nhào lộn, nhìn từ xa tựa như hai con chim một trắng một đen đang truy đuổi nhau.

Chạy phía trước là một nữ nhân độ tầm hai mươi bảy, hai mươi tám, ngũ quan thành thục toát ra vẻ thanh nhã, một thân áo trắng như tuyết vô cùng bắt mắt dưới bầu trời đêm. Theo sát phía sau là một nam nhân đội mũ rộng vành, toàn thân bị áo bào đen che kín, chỉ lộ ra ngoài ánh mắt lạnh lùng vô cảm cùng một cánh tay cầm đao.

Hai người không có nhiều lời, một mực dùng khinh công chạy đến nơi sâu trong rừng.

Nữ nhân áo trắng cảm thấy chân khí tiêu hao gần hết mà vẫn chưa thể cắt đuôi nam nhân áo đen, cuối cùng không nhịn được nữa mà rút kiếm ra quyết sinh tử.

Lưỡi kiếm bạc trắng lóe lên trong màn đêm phá lệ chói mắt, mà đối diện với nó ánh đao tựa như là hòa làm một thể với bóng tối, khó lòng nhìn rõ.

Tiếng kim thiết v·a c·hạm liên miên, thân hình hai người đạp ở trên mấy nhánh cây chớp mắt đã giao thủ qua mười mấy hiệp.

Nam nhân áo đen chất giọng lạnh lùng vang lên: "Kiếm cũng khá nhanh, nhưng không có gì đặc biệt. Uổng cho cái tên Vô Phong Kiếm."

Trong giang hồ đồn đãi có một siêu cấp sát thủ tên là Nhất Ngôn Sầu, bởi vì trước khi hạ sát đối thủ hắn đều đánh giá một câu, cũng chỉ nói duy nhất một câu như thế.

Đao quang lóe lên, máu tươi tung tóe, một đời nữ kiệt Vô Phong Kiếm cứ như vậy ngã xuống.

Nhất Ngôn Sầu thu đao vào vỏ, không nói một lời mà xoay người rời đi.

Đợi cho hắn hoàn toàn đi mất, một vòng sáng màu trắng chớp nhoáng bay tới bên trên thân thể của Vô Phong Kiếm, từ đó rút ra một hồn phách màu trắng nhạt rồi bay mất. Thứ này rõ ràng chính là Hồn Hoàn của Mộc Nhiên.



Hồn Hoàn bay lượn ở bên ngoài mấy ngày, cuối cùng cũng quay trở về. Mộc Nhiên quen thuộc cầm Hồn Hoàn lắc một cái, hai linh hồn từ đó bị gạt rơi ra ngoài, đều là dáng vẻ ngơ ngác.

Dạo này rừng Tịnh Minh thường xuyên có n·gười c·hết oan c·hết uổng hóa thành cô hồn dã quỷ, Mộc Nhiên rảnh rỗi thu thập về nghiên cứu, bây giờ cũng sắp góp đủ một bầy gần chục con.

Mộc Nhiên nhìn hai quỷ hồn vừa mới thành hình, nói:

"Các ngươi mới tới, tự giới thiệu một chút đi."

Hai quỷ hồn ngơ ngác nhìn Mộc Nhiên, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy yêu quái cho nên vô cùng kh·iếp sợ. Mộc Nhiên tập mãi thành quen: "Đừng nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái đó, các ngươi giờ cũng là quỷ chứ có phải người đâu."

"Mau báo tên họ!"

Lúc này cả hai hồn thể đều rất mơ hồ, ngoại trừ gương mặt và thân trên, dưới thân chỉ là một làn khói trắng. Thiếu nữ gương mặt non nớt, đầu thắt búi tóc kia nhìn vậy mà rất lanh lợi, áp chế sợ sệt trong lòng nói: "Ta tên Thanh Y, cảm ơn ân cứu mạng. Nhưng mà ngươi sẽ không bắt chúng ta đi làm chuyện xấu chứ?"

"Tố Cẩm." Nữ nhân áo trắng vô cùng kiệm lời.

Mộc Nhiên vỗ tay một cái, Lý Lan Anh dẫn theo bảy con nữ quỷ bay đến.

"Sau này hai ngươi sẽ đi theo nàng ta, qua làm quen một chút đi. Ở đây Lý Lan Anh là lão đại, các ngươi đều là lão nhị, nhớ phải chung sống hòa đồng với nhau."

Hỏa Diễm Tích không nghe được vị trí của mình, ngóc đầu lên hỏi: "Đại vương, còn ta thì sao?"

"Ngươi là lão nhị."

"Tại sao nàng ta được làm lão đại, còn ta thì chỉ được làm lão nhị, như thế không công bằng." Hỏa Diễm Tích nhìn Lý Lan Anh, không phục nói.

Mộc Nhiên trợn mắt nhìn nó: "Yêu phân theo yêu, quỷ phân theo quỷ. Ngươi không chịu làm lão nhị, chẳng lẽ muốn làm lão đại của ta rồi?"

Hỏa Diễm Tích hai mắt tỏa sáng: "Có thể sao?"

Sau đó thì nó nâu mắt.