Hỏa Diễm Tích bây giờ có sáu mươi sáu năm đạo hạnh, vết bầm trên mắt chỉ mấy giây là không còn lại gì, còn được thế nhõng nhẽo leo lên người Mộc Nhiên.
Mộc Nhiên cũng bất lực mặc cho nó làm càn. Những năm này cãi thì cãi, đánh thì đánh, Mộc Nhiên không còn coi Hỏa Diễm Tích là người ngoài. Lại nhìn Lý Lan Anh ở bên cạnh dạy dỗ bầy quỷ hòa thuận, Mộc Nhiên hài lòng, cuối cùng thì nơi này cũng không còn trống vắng, quạnh hiu như vậy, bắt đầu có cảm giác giống như một gia đình nhỏ.
Hoa Hồng, Bách Hợp, Như Lan, Khuynh Diệp, Mai Phương, Châu Ái, Tuệ Tâm, Tố Cẩm, Thanh Y... Mộc Nhiên đếm qua một lượt, tính thêm cả Lý Lan Anh thì ở đây vừa tròn mười con ma nữ. Kiếp trước vẫn thường hay nói đùa là khi nào có tiền sẽ nuôi mỹ nữ đầy nhà, bây giờ đầy nhà đều là nữ ma nữ quỷ, quả thật là thành công ngoài mong đợi rồi.
Hỏa Diễm Tích chơi mệt, liền lăn ra nằm ngủ.
Mộc Nhiên thu bầy nữ quỷ vào trong Hồn Hoàn, bên ngoài chỉ còn Lý Lan Anh sắc mặt mệt mỏi.
"Sao vậy, có nhiều bạn mới mà không vui à?"
Lý Lan Anh trừng mắt nhìn hắn: "Không biết ngươi đem cả đống quỷ về để làm gì, thật sự nhiều lắm, phiền c·hết ta rồi."
Mộc Nhiên cười cười: "Được rồi, hai con nữ quỷ này là cuối cùng. Ta muốn nghiên cứu bồi dưỡng quỷ hồn cũng đâu thể đem ngươi ra nghiên cứu, đúng không. Thông cảm chút đi."
Lý Lan Anh bất lực thở dài, đang muốn nói gì thì kinh ngạc quay về phía sau. Mộc Nhiên cũng là nheo mắt nhìn chằm chằm.
Một luồng yêu khí mạnh mẽ tỏa ra không che giấu chút nào, từ xa xa nhìn có thể thấy gió thổi ngược dòng, cành cây run rẩy.
"Nó lại tới, không biết mang theo phiền phức gì đến. Ngươi nép vào trong Hồn Hoàn trước đi."
Lý Lan Anh lắc đầu, cùng Mộc Nhiên song song mà đứng. Những năm này dựa vào Dưỡng Hồn thụ và Hồn Hoàn bồi dưỡng cộng thêm tự thân nổ lực tu hành, nàng cũng không còn là tiểu hồn phách ai cũng có thể đánh tan khi xưa nữa.
Cây cối đỗ nát, trước tiên xuất hiện không phải là đại bàng mà là một con sói lông xanh. Sói lông xanh chạy nhanh như một cơn gió, bốn chân mơ hồ không rõ, nhưng ngay khi chạy đến trước mặt Mộc Nhiên thì nó đã bị một tia sấm sét màu tím đánh gục, nằm ở dưới đất run rẩy.
Mộc Nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy đại bàng ung dung đến chậm.
Đại bàng lúc này biến hóa to lớn, bộ lông đen nhánh như mực dưới ánh nắng tỏa ra quang mang đặc hữu của kim loại, móng vuốt lấp lánh ánh bạc ẩn hiện có lôi điện vờn quanh, tròng mắt cũng trở thành màu tím nhạt, toàn thân giống như đều trở thành v·ũ k·hí. Mộc Nhiên có thể cảm nhận được phẩm cấp của nó đã tăng lên, e là lúc độ kiếp trăm năm nó cũng được lợi vô cùng lớn.
Hai yêu đứng cách nhau trăm mét, ánh mắt v·a c·hạm, yêu khí giao phong làm cho lớp lá rụng trên mặt đất cuốn ngược lên trời như cơn mưa ngược dòng, cát bay đá chạy, bụi đất mịt mù. Yêu khí của đôi bên thật lâu không phân được thắng bại, cuối cùng đại bàng hừ lạnh một tiếng chấm dứt giao phong.
Mộc Nhiên nhìn yêu quái nằm trên mặt đất, cảm thấy thân quen mà lạ lẫm, lại hỏi đại bàng: "Ngươi xông vào địa bàn của ta, muốn đánh nhau hả?"
Đại bàng nheo mắt, toàn thân vẫn đang tỏa ra khí tức nguy hiểm, như giận chưa nguôi.
"Con yêu quái này gan to bằng trời, dám lẻn vào Vụ sơn, không biết có ý đồ gì. Ta chỉ muốn bắt nó về hỏi cho ra lẽ."
Nói đoạn, đại bàng liền muốn dùng mòng vuốt bắt lấy con sói lông xanh nằm trên mặt đất. Không ngờ con sói nhìn như b·ất t·ỉnh lúc này lại nhảy lên cắn vào chân nó.
Đại bàng hừ lạnh một tiếng, đạp nó bay ra xa.
"Con chim thối, Vụ sơn nào là của ngươi! Đó vốn là chỗ của cha ta Khiếu Nguyệt Yêu Vương!" Sói lông xanh ngóc đầu lên nói, ánh mắt oán hận.
Lời này vừa ra, Mộc Nhiên không bình tĩnh.
Chỉ thấy đại bàng khinh thường nói: "Chỗ tốt kẻ mạnh được. Trước kia Vụ sơn cũng là chỗ của cha ta Huyền Sí Lôi Bằng Vương, ta bây giờ cũng xem như là lấy lại vật của mình mà thôi."
"Ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ đánh bại ta mà c·ướp."
Sói lông xanh cũng không chịu thua: "Ngươi có giỏi thì đợi ta mấy chục năm, đến lúc đó ai thắng ai bại còn chưa biết được."
Đại bàng lắc đầu: "Mấy chục năm quá lâu, bây giờ ngươi c·hết được rồi!"
Ầm một tiếng, đại bàng trên người lấp lóe lôi điện, lao tới nhanh như một chiếc máy bay phản lực. Chỉ là nó không đánh trúng được sói lông xanh, mà giữa đường va phải một thân cây hình người. Hai yêu quái v·a c·hạm, yêu lực như một trận gió lốc càn quét ra xung quanh trăm mét, mặt đất bên dưới bị lực lượng cuồng bạo dặm nứt ra như mạn nhện.
Thanh Ngọc Thể phát động, quang mang màu xanh lục bao phủ cánh tay, Mộc Nhiên một quyền nện vào móng vuốt màu bạc ẩn hàm lôi điện của đại bàng. Cả hai sau đó đều cảm thấy như đánh vào tấm sắt, đồng loạt lui lại.
Đại bàng yêu nhãn trừng trừng, cánh lớn vung ra, cuồng phong đen kịt mang theo sấm chớp quét tới, gió lốc tựa như thần long quá giang, uy mãnh vô cùng.
Mộc Nhiên toàn thân tản mát ra ánh sáng màu xanh lục, hai loại thần thông phòng hộ chồng chất lên nhau, bão tố đi qua mà hắn vẫn sừng sững không một v·ết t·hương.
Đại bàng thấy vậy nheo mắt nói: "Thụ yêu, ngươi có ý gì!"
Mộc Nhiên bước đến chặn trước người sói lông xanh, trầm giọng nói: "Ta và Khiếu Nguyệt Yêu Vương là quen biết cũ, nếu như con yêu quái này là con của nó thì ta không thể làm ngơ."
"Nể mặt của ta, ngươi cũng không thiệt hại gì, hay là chuyện hôm nay chỉ đến đây thôi."
Đại bàng nghiêm nghị: "Ngươi muốn dùng phần ân tình kia?"
Mộc Nhiên lắc đầu: "Ngươi muốn về bây giờ, hay là đánh một trận sinh tử rồi về?"
Hỏa Diễm Tích ngáy ngủ từ sớm đã bị hai con yêu quái giằng co làm cho thức giấc, nghe được Mộc Nhiên nói vậy thì lập tức hùng hổ bước ra căng bụng phồng má như muốn tham chiến. Lý Lan Anh bên cạnh trên tay cũng hừng hực quỷ hỏa.
Đại bàng nhìn thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng rồi bay về trời. Hiển nhiên là nó cũng không nắm chắc phần thắng.
"Đa tạ ân cứu mạng, ngày sau ta nhất định sẽ hoàn trả gấp bội." Sói lông xanh bước đến bên cạnh Mộc Nhiên nói, ánh mắt không ngừng dò xét hắn.
Mộc Nhiên lúc này nào có rảnh rổi để tâm đến việc có trả ơn hay không, vội hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Tham Lang!"
"Ngươi là con của Khiếu Nguyệt Yêu Vương thật sao, sao ta chưa từng nghe nó nhắc tới?"
Tham Lang nhìn Mộc Nhiên, lưỡng lự một chút rồi trả lời: "Ta thật sự là đời sau của Khiếu Nguyệt Yêu Vương, trên người chảy xuôi huyết mạch Khiếu Nguyệt Thiên Lang là bằng chứng, không thể sai được."
"Mà.. Ta cũng chưa từng nghe hắn nhắc tới có quen biết một thụ yêu như ngươi."
Mộc Nhiên chăm chú lắng nghe, trực giác cũng không cảm nhận được Tham Lang nói dối, thế nên chuyện này đã là mười phần chắc chín.
"Ta chính là tảng đá lớn trên đỉnh Vụ sơn năm xưa, đến lúc Khiếu Nguyệt rời đi ta vẫn chưa thành hình đâu. Cho nên nó không kể cho ngươi cũng là chuyện bình thường."
"Ồ..." Tham Lang ý vị thâm trường nhìn Mộc Nhiên, "Hóa ra là như vậy."
Mộc Nhiên nhìn kỹ, phát hiện Tham Lang tuy còn ấu niên nhưng lại có sáu mươi năm đạo hạnh, dòng dõi của Khiếu Nguyệt Yêu Vương quả thật không tầm thường. Nói không chừng Tham Lang còn kế thừa huyết mạch Thiên Yêu của Khiếu Nguyệt.
"Ngươi sau này có dự định gì?"
Mộc Nhiên hỏi, nếu như Tham Lang muốn ở lại thì hắn sẵn sàng chăm sóc. Chứ đã gặp được con trai của Khiếu Nguyệt, hắn đâu thể nào bỏ mặc không lo.
Đáng tiếc là Tham Lang từ sớm đã có dự định: "Nghe nói con trai của Nghịch Thiên Yêu Đế đang tụ tập hậu duệ của các đại yêu vương khác, thành lập Nghịch Thiên minh. Ta muốn đi theo hắn, chờ ngày lật đổ Thiên Đình, báo thù cho phụ thân đã mất."
"Ngươi có muốn tham gia hay không?"
Mộc Nhiên mỉm cười, yên lặng lui lại một bước. "Ta ở nơi này quen rồi, không muốn rời khỏi."
Nói đùa cái gì, trước đó Nghịch Thiên dẫn theo một đám lớn yêu quái ở Nam Hoang còn không làm nên trò chống gì, chứ đừng nói là một đám yêu trẻ choai choai hỉ mũi chưa sạch. Nghĩ tới bên trong Thất Đại Thánh có cả Tề Thiên tiếng tăm lừng lẫy đã từng đại náo Thiên Cung, Mộc Nhiên cảm thấy mình vẫn nên ở nhà cho khỏe.
Huống hồ Nghịch Thiên là đức hạnh gì, con trai hắn lại càng không đáng tin tưởng.
Mộc Nhiên cảm thấy mình tốt nhất nên tránh xa cái đám đầu óc không bình thường này thì mới mong sống yên ổn được.
Tham Lang nghe vậy thì tỏ ra thất vọng.
"Ngươi là người quen cũ của cha ta, lại không muốn trả thù cho ông ấy sao?"
Mộc Nhiên lắc đầu nói: "Trả thù không nhất thiết phải gia nhập nơi này nơi khác, huống hồ cũng phải đợi đến lúc ta có bản lĩnh kia mới nói."
"Hiện tại ta chỉ muốn sống an ổn nơi này."
Tuy bản thân và Khiếu Nguyệt Yêu Vương có giao tình không cạn, thế nhưng Mộc Nhiên tự biết thân biết phận. Một thụ yêu cỏn con như hắn mà muốn lật tung Thiên Đình thì quả thật là chuyện quá xa xôi. Vòng xoáy này quá lớn, một khi bị cuốn vào thì e là không còn đường ra nữa.
Chí lớn tự mình hiểu, nói ra chỉ thêm phiền.
Mộc Nhiên cũng không cần người ngoài thấu hiểu.
Thế nhưng Hỏa Diễm Tích thì không dễ nhịn như vậy, phồng má khinh thường nói: "Tên yêu quái kia dựa vào cái gì để đại vương nhà ta đi theo? dựa vào cha hắn trước đây từng rất lợi hại sao?"
Nó đứng trước mặt Tham Lang, dáng vẻ khiêu khích không hề che giấu.