"Thái Tử trên người chảy xuôi cả hai loại huyết mạch Thiên Yêu là Xích Diện Viêm Ngưu cùng với Thái Sơ Kỳ Lân, tiền đồ bất khả hạn lượng, sớm muộn gì cũng sẽ đi đến độ cao của Thất Đại Thánh bây giờ, thậm chí là vượt qua."
Hỏa Diễm Tích không cam lòng yếu thế, bĩu môi nói: "Không phải chỉ là một con Thiên Yêu hỗn huyết thôi sao, có gì mà lợi hại, ta đây cũng là Thiên Yêu vậy."
Tham Lang chẳng thèm nhìn nó: "Ngươi căn bản không biết giữa Thiên Yêu chênh lệch thế nào. Chỉ là một con Thiên Yêu hạ đẳng mà còn dám ưỡn ngực giương oai? Đúng là buồn cười."
Hai con hàng này không đứa nào chịu thua đứa nào, nói chuyện không thèm nể mặt. Hỏa Diễm Tích nghe Tham Lang nói như vậy, hỏa khí công tâm, giận đến trên lưng lửa cháy hừng hực.
"Ngươi nói cái gì! Nói ai là đồ hạ đẳng!"
Nó trước giờ luôn tự lấy thân phận Thiên Yêu ra làm kiêu hãnh, có bao giờ bị sỉ nhục như vậy, căn bản là không thể nhịn được.
Tham Lang tính tình lại giống hệt Khiếu Nguyệt, chẳng nể nang ai, thấy đối phương tức giận lại càng thích thú.
"Ta nói chẳng cần đến Thái Tử, cho dù bây giờ chấp một thân thương tích thì ta cũng có thể đánh ngươi không bò dậy nổi."
"Lý nào lại vậy! Đại vương, ngài tuyệt đối đừng có cản ta, hôm nay ta phải quyết sống c·hết với nó một trận!"
Mộc Nhiên đương nhiên sẽ không để hai con tiểu yêu này náo loạn, thế nhưng lúc vừa định đứng ra thì bị Lý Lan Anh lấy tay ngăn lại.
Lý Lan Anh nhìn Mộc Nhiên, chậm rãi lắc đầu.
Mộc Nhiên cũng hiểu ý tứ của nàng, đại khái chính là Hỏa Diễm Tích bình thường quá mức kiêu ngạo, coi trời bằng vung, tâm tính như vậy quả thật rất cần một vài lần hiện thực giáo huấn để tỉnh táo lại.
Lúc này, hai con yêu quái cũng đã va thẳng vào nhau.
Hỏa Diễm Tích mở miệng, phun ra ngọn lửa vàng rực bao trùm cả mười mấy mét. Tham Lang nhón chân một cái đã dễ dàng tránh thoát. Thân thể nó như hòa cùng bóng tối, chẳng những nhanh mà còn rất linh hoạt.
"Con chó thối, có giỏi thì đừng chạy!"
"Ngươi chỉ biết ngốc phun lửa thôi sao? Đần như vậy mà cũng dám xưng mình là Thiên Yêu?"
"Ngươi ngoài việc chạy thì còn biết gì chứ!"
Hỏa Diễm Tích há miệng, lửa giống như đạn pháo từng viên từng viên bắn ra, rơi xuống nơi nào đều dấy lên một mảnh h·ỏa h·oạn, chẳng mấy chốc ánh lửa đã tràn ngập xung quanh.
"Coi ngươi chạy kiểu gì."
Mộc Nhiên im lặng nhìn sân nhà của mình bị đốt, rồi nhìn hai con yêu quái ở trong đám lửa chạy qua chạy lại, thật sâu sắc hiểu được việc làm phụ huynh là phiền muộn như thế nào.
"Nè Lan Anh, ngươi nói coi ai sẽ thắng?"
Lan Anh bình tĩnh, như đã biết rõ kết quả trận đấu:
"Nếu như Tham Lang mang huyết mạch trực hệ của Khiếu Nguyệt Yêu Vương thì sẽ khó mà thua được."
Mộc Nhiên nghe vậy gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Bên này Hỏa Diễm Tích đã thiêu đốt bốn phía, khắp nơi đều là lửa, nhưng vẫn chưa thể làm Tham Lang thương tổn mảy may.
Tham Lang bốn chân gọn gàng đáp trên tảng đá, nhìn Hỏa Diễm Tích bên dưới đã mệt đến thở hồng hộc, ánh mắt mang theo mấy phần thưởng thức: "Quả thật là có chút bản lĩnh, nhưng nếu chỉ có như vậy mà muốn thắng ta thì còn quá kém."
Nói đoạn, Tham Lang tung người nhảy thẳng lên cao.
"Để ta cho ngươi thấy chênh lệch thực sự giữa Thiên Yêu, không phải cứ cùng đẳng cấp là có thể đánh đồng được."
Tham Lang nhảy lên, thân thể dưới ánh trăng dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên cao lớn, chớp mắt từ một con sói nhỏ trở thành yêu lang dài hơn bốn mét, tựa như xe đạp biến thành xe hơi.
Thứ giúp Thiên Yêu vô địch ở cùng cấp chính là bản mệnh thần thông, của Hỏa Diễm Tích là Hỏa Độc, của Khiếu Nguyệt Thiên Lang là Nguyệt Lang Yêu Biến.
Bản mệnh thần thông của Tham Lang cho phép chiến lực của nó tăng lên gấp hai lần sau khi biến hình ở dưới ánh trăng. Tổng quát từ hình thể, tốc độ, trữ lượng yêu lực đều tăng mạnh gấp đôi.
Tham Lang thân thể to lớn rơi xuống, yêu lực băng lãnh hóa thành gió lốc cuốn tan ánh lửa bốn phía, lại vô cùng nhanh nhẹn một phát đánh Hỏa Diễm Tích văng xa mười mấy mét.
Hỏa Diễm Tích nặng nề va vào gốc cây, đầu óc choáng váng. Nó muốn đứng dậy tiếp tục chiến đấu, nhưng bao nhiêu không cam lòng cũng không xua tan được trên thân đau đớn, cả người sau một đòn đánh trở nên hư nhược khó lòng động đậy.
"Ngươi ngoại trừ ngọn lửa có chút lợi hại ra thì chẳng còn lại gì, thân thể yếu ớt đó còn chẳng chịu nổi một kích."
Tham Lang bước đến, móng vuốt bạc lóe lên hàn quang lạnh lẽo. "Để hôm nay ta cho ngươi thêm chút giáo huấn..."
Móng vuốt rơi xuống, bị một bàn tay chặn lại. Mộc Nhiên lạnh lùng nhìn Tham Lang: "Đến đây được rồi."
Cho dù Tham Lang là con trai hay có là ông nội của Khiếu Nguyệt thì cũng không thể làm tổn thương đến người nhà của hắn được. Hỏa Diễm Tích b·ị đ·ánh bại, biết chút mùi đời là được rồi, Mộc Nhiên lại không muốn nó bị tổn thương nặng hay sinh ra ám ảnh tâm lý không tốt gì đó.
"Đây là trận chiến của bọn ta, ngươi tốt nhất đừng có xen vào."
Chân trước Tham Lang tránh thoát, móng vuốt nhanh nhẹn đâm thẳng vào ngực Mộc Nhiên. Sau khi biến hình thì chiến lực của Tham Lang đủ để đối đầu với yêu quái đạo hạnh trăm năm, nếu không phải biến hình có thời gian hạn chế mà đại bàng lại có thể bay lên trời thì ban nãy nó cũng không đến mức bị đại bàng đuổi đánh.
Còn với loại yêu quái dưới đất như Mộc Nhiên, nó không sợ.
Sau đó Tham Lang liền b·ị đ·ánh đến ngây người!
Hai cánh tay của Mộc Nhiên phân ra thành sáu, trên nấm đấm đều bôi một tầng quang mang đặc hữu của Thanh Ngọc Thể, quyền rơi như lưu tinh không biết đường nào đón đỡ. Từng quyền từng quyền đều có lực lượng mấy trăm cân, quyền đầu cứng như là sắt. Nhìn như bị đấm, thật ra cảm giác không khác nào bị một đám thiết chùy luân phiên h·ành h·ạ. Tham Lang muốn chạy, lại phát hiện chân mình không biết lúc nào đã bị dây leo trói chặt, chỉ có thể trơ mắt chịu đựng.
Thời gian biến hình kết thúc, Tham Lang cả người mềm oặt rơi xuống, tuy là thương tích không nặng, lại cảm thấy toàn thân xương cốt đều b·ị đ·ánh thành bột nhừ, muốn nhúc nhích cũng không nổi.
Mộc Nhiên gật đầu, tay nghề đấm bóp của mình nhiều năm qua vẫn không thay đổi.
"Làm yêu quái cũng nên biết điểm dừng, ngươi và Hỏa Diễm Tích đâu phải kẻ thù, đánh nhau sơ sơ là được rồi, cần gì mạnh tay để thêm hiềm khích không đáng."
Tham Lang trợn mắt lên nhìn kẻ vừa đánh mình không thương tiếc, không còn hơi sức mở miệng, cũng không biết nên nói cái gì.
Mẹ nó, ngươi đánh hăng như vậy, sao không thấy ngươi có điểm dừng!
Mộc Nhiên tâm sự với Tham Lang xong, lập tức hóa thân thành mụ dị ghẻ độc ác xách Hỏa Diễm Tích lên mà hung hăng đánh đít.
"Đã dặn ngươi bao nhiêu lần, làm yêu quái phải biết khiêm tốn, tưởng mình là Thiên Yêu thì rất lợi hại, có thể coi trời bằng vung sao? Hôm nay nếu không có ta ở đây, nói không chừng ngươi đã trở thành Thiên Yêu bảy món rồi."
"Ngươi còn hư như vậy nữa, sau này ta cũng mặc kệ ngươi!"
Hỏa Diễm Tích bị Mộc Nhiên đánh quen, nhưng nghĩ đến mình hôm nay mất mặt như vậy, thêm phần b·ị đ·ánh đau, uất ức đến chảy cả nước mắt. Nó nhìn Tham Lang đồng dạng là b·ị đ·ánh đến chảy cả nước mắt, trong lòng thề một ngày nào đó sẽ đòi lại món nợ này cho bằng được.
Lý Lan Anh và bầy quỷ nữ nhìn thấy cảnh này không khỏi mỉm cười. Từ hai con yêu quái đánh nhau, chớp mắt đã trở thành hai con yêu quái bị Mộc Nhiên đánh.
Nửa ngày sau, hai con yêu quái một mặt hối lỗi ngồi ở đó. Bọn nó bị Mộc Nhiên lôi ra giáo huấn cả nửa ngày, nghe đạo lý gì đó muốn mềm cả lỗ tai, cho dù không hối lỗi cũng phải giả ra dáng vẻ hối lỗi để thoát một kiếp này. Thật sự là nghe không nổi nữa.
"Hỏa Diễm Tích nó bị ta chiều hư, mồm miệng không khéo, nhưng mà tâm không hề xấu. Tham Lang cũng chỉ nói những thứ mà nó cho là đúng, không có ý xấu gì. Các ngươi đều là người trong nhà, không nên vì chút chuyện này mà sinh thù, có nghe rõ chưa?"
Hỏa Diễm Tích và Tham Lang quay qua nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia điện hung hăng, trên mặt lại nở ra nụ cười hòa ái. "Chúng ta đã hiểu."
Cũng không biết là bọn nó hiểu cái gì.
Mộc Nhiên lại nói:
"Dựa vào giao tình giữa ta và Khiếu Nguyệt, xem ngươi cũng như hậu bối trong nhà. Hậu bối lớn khôn, tự có chí riêng. Sau khi thương thế hoàn toàn khỏi hẳn, ngươi muốn đi đâu ta không quản. Nhưng mà nên nhớ rằng nơi này vĩnh viễn là nhà ngươi, ở bên ngoài lăn lộn không tốt thì lúc nào cũng có thể trở về."
Tham Lang nhìn Mộc Nhiên, ánh mắt phức tạp, sau đó lại kiệt ngạo nở nụ cười: "Ta có lẽ sẽ còn quay lại nơi này, nhưng mà lúc đó là huy hoàng trở về chứ không phải chán nản trở về. Ngươi và con thằng lằn nhỏ này tốt nhất nên chăm chỉ tu hành, nếu không đến lúc đó nói không chừng cả hai cộng lại còn đánh không lại ta."
"Khẩu khí này, giống hệt cha ngươi năm đó." Mộc Nhiên không tức giận chút nào, ánh mắt mang theo hoài niệm.
"Hổ phụ không sinh khuyển tử, hi vọng lần sau gặp lại ngươi chẳng những có thể cho ta nhìn thấy phần khẩu khí này, còn có thể cho ta nhìn thấy dáng vẻ oai phong giống cha ngươi năm đó."