"Cho dù ngươi là Thiên Yêu, cũng phải mọi sự lấy cẩn thận làm gốc. Chỉ có thuận lợi trưởng thành thì hai chữ Thiên Yêu mới danh xứng với thực."
"Thái Tử kia không biết chí hướng thế nào, nếu như nó ngu xuẩn càn rỡ, vậy thì phải tránh xa chứ đừng dại mà theo. Phải giữ được mạng thì mới báo được thù, ngươi có hiểu không?"
Tham Lang nằm nghỉ mấy ngày thì thương thế đã lành, trước khi rời đi bị Mộc Nhiên ngăn lại dặn dò một trận. Tham Lang từ ban đầu có chút cảm động cho đến nửa giờ sau thì cũng cảm động đến mệt mỏi.
"Ta hiểu, ta đều hiểu, bây giờ có đi được chưa?"
Mộc Nhiên nhìn nó, nhớ lại dáng vẻ năm đó mình tiễn Khiếu Nguyệt đi, trong lòng không khỏi bồi hồi.
"Được rồi, nói nhiều thì ngươi bảo phiền, mau mau cút đi."
Tham Lang chạy được xa, quay đầu nhìn lại thấy Mộc Nhiên vẫn đang dõi nhìn theo. Nó thấp đầu, nhỏ giọng nói một câu "Bảo trọng" rồi cứ thế mà đi. Con sói nhỏ bước đi đơn độc về phía hoàng hôn, cái bóng bị tà dương kéo ra thật dài.
Mộc Nhiên đặt Hỏa Diễm Tích trên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve nó, con hàng này kể từ sau hôm b·ị đ·ánh thì tâm trạng luôn không tốt, bắt đầu thích nhõng nhẽo.
"Mềm quá dễ cong, cứng quá dễ gãy. Ngươi có thể giữ lại kiêu ngạo trong lòng mình, nhưng không thể để nó ảnh hưởng mà mất khôn ngoan."
"Thiên Yêu chỉ là cái danh, quan trọng là ngươi phải biết chính mình hiện tại có bao nhiêu cân lượng, đang đứng ở vị trí nào, nếu không sẽ dễ dàng lầm đường lạc lối."
Mộc Nhiên nói xong, cảm thấy bao nhiêu lời hay ý đẹp cũng đã đem ra, thế mà khi nhìn xuống lại thấy Hỏa Diễm Tích đã lăn ra ngủ khò khò từ lúc nào. Quả thật có loại cảm giác như cởi hết xiêm y cho người mù xem.
"Tên nhóc này, cũng không biết bao giờ mới trưởng thành."
Lý Lan Anh bay đến bên cạnh hắn, mỉm cười.
"Nó nhìn như tùy tiện, thật ra lại rất láo cá, thông minh. Hôm đó nó kiếm chuyện với Tham Lang cũng là vì giúp ngươi ra mặt."
Mộc Nhiên thở dài. "Ta biết chứ, còn tưởng nó có thể đánh thắng đâu."
Hỏa Diễm Tích ngoại trừ ngọn lửa sở trường, còn có một cái lưỡi vô cùng linh hoạt lợi hại, huống hồ trên thân còn có phi kiếm Xích Diễm uy lực to lớn.
Nếu như nó dùng hết thủ đoạn thì thắng thua khó liệu. Chỉ là như vậy thì không công bằng nữa, dù sao Tham Lang cũng mang sẵn một thân thương tích.
"Nó theo ngươi lâu, tính tình cũng bắt đầu bị l·ây n·hiễm." Lý Lan Anh cười nói: "Nếu là nó của mấy năm trước, e là ngay từ đầu đã tế ra Xích Diễm luôn rồi."
Mộc Nhiên mỉm cười vuốt ve Hỏa Diễm Tích: "Nó là đứa trẻ ngoan, chỉ là trước đây không có ai hướng dẫn nó những điều đúng đắn thôi. Bây giờ thì có chúng ta rồi."
Lý Lan Anh quay mặt đi hướng khác. "Còn chuyện của Tham Lang thì sao?"
Mộc Nhiên nhìn về phương xa, nheo mắt.
"Kể ra con chim này cũng biết kiếm chuyện quá."
Chỗ này cách Vụ sơn cũng phải mấy ngàn dặm, nói đại bàng đuổi theo Tham Lang đến đây, chi bằng nói nó dẫn Tham Lang đến đây thì đúng hơn. Con đại bàng kia đương nhiên không phải loại tốt bụng mà giúp người quen hội ngộ cùng nhau, trong bụng chắc chắn ấp ủ chuyện xấu gì đó.
...
Bên này, Tham Lang vừa ra khỏi bìa rừng liền thấy một bóng đen to lớn đổ ập xuống. Tốc độ của đối phương quá nhanh, nó không tài nào tránh kịp, sau đó liền nằm gọn dưới một đôi vuốt bạc.
Đại bàng nắm Tham Lang lật qua lật lại, còn lắc lắc vài cái, giống như tìm thứ đồ gì mà hoài không ra.
Tham Lang sau khi bị ném xuống đất lần nữa mới chậm rãi nói: "Ngươi cũng kỹ tính thật, đợi ta ra khỏi bìa rừng mới xuống tay."
Đại bàng nheo mắt: "Ngươi ở trên đỉnh Vụ sơn lục lọi lâu như vậy, thậm chí còn vào mật đạo mấy ngày, trở ra vẫn hoàn tay trắng. Ta đoán không lầm thì đồ vật Khiếu Nguyệt Yêu Vương để lại đều bị thụ yêu kia cuỗm đi mất rồi đúng không?"
Tham Lang bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra ngươi vẫn luôn ở đó."
Đại bàng lắc đầu rầu rỉ: "Đáng tiếc nó không đưa cho ngươi thứ gì. Ta còn tưởng đợi ở đây sẽ kiếm được chút đồ tốt..."
Nói xong, đại bàng chẳng thèm nhìn Tham Lang thêm một cái, cứ thế mà phẩy cánh bay đi mất.
Tham Lang nhìn nó bay đi xa khuất, ngơ ngác ngồi ở đó thật lâu. "Cứ như vậy mà đi rồi?"
Tham Lang nôn ra một chiếc nhẫn bạc, đây là món đồ mà Mộc Nhiên giao cho nó, nói là bên trong ẩn chứa gia tài của Khiếu Nguyệt Yêu Vương để lại. Trong nhẫn còn nằm đó hai tấm yêu lệnh, mỗi tấm đều chứa một kích toàn lực của Khiếu Nguyệt Yêu Vương.
Vốn dĩ thứ này là Khiếu Nguyệt Yêu Vương để lại cho Mộc Nhiên phòng thân, tổng cộng ba cái. Thế nhưng Mộc Nhiên cảm thấy Tham Lang chuyến này đường xa nguy hiểm nên đưa cho nó hai cái, chỉ giữ lại bên mình một cái mà thôi.
Yêu quái có chiến lực tương đương vạn năm đạo hạnh mới có thể xưng một tiếng yêu vương, một kích toàn lực của Khiếu Nguyệt thì có một ngàn con đại bàng cũng không đủ c·hết. Đại bàng đi rồi, coi như là nó thoát một mạng, cũng coi như Tham Lang đỡ tốn một tấm yêu lệnh quý giá.
"Com chim này, có chút ý tứ."
Tham Lang cười cười, phủi phủi trên mình bụi bẩn rồi tiếp tục lên đường. Những chuyện muốn làm ở rừng Tịnh Minh cơ bản đã xong, có chút bất ngờ còn vượt qua mong đợi của nó.
...
Tham Lang đi còn chưa được mấy ngày, Mộc Nhiên hôm đó lại bị Hồn Hoàn làm cho bừng tỉnh.
Hồn Hoàn là Dưỡng Hồn thụ biến hóa mà thành, tự mang linh tính, lại kết nối trực tiếp với linh hồn của Mộc Nhiên. Lúc này nó bay ra trước mặt Mộc Nhiên, run lắc dữ dội, giống như là cảm ứng được cái gì đó.
Mộc Nhiên không hiểu ra sao, chỉ đành ù ù cạc cạc đi theo nó, vậy mà thoáng cái đã đi qua cả ngàn dặm đường, đến gần bên ngoài bìa rừng phía đông. Dọc đường đi qua không ít địa bàn của yêu quái khác, nhưng chúng ngó đầu ra thấy là Mộc Nhiên thì lại vội vã rút cái đầu vào.
Khác với đại bàng quanh năm chỉ thích ngây ngốc ở Vụ sơn, Mộc Nhiên lúc buồn chán sẽ đi ra ngoài tìm mấy con yêu quái lân cận giao lưu cho đỡ buồn. Mà phương thức giao lưu của yêu quái với nhau cũng rất đơn giản, chính là nhào vô đánh nhau, ai đánh thắng thì có quyền nói chuyện, mà ai đánh thua thì đành chịu khó nằm đó vừa thở dốc vừa nghe. Trong cái rừng này hiếm có con yêu quái nào có số má mà chưa từng bị Mộc Nhiên đánh.
Mộc Nhiên nghe thấy có tiếng binh đao, chắc nịch là phía trước có người đánh lộn. Hắn mấy năm này cũng không nhìn thấy chuyện gì vui, bèn hứng thú len lén đi đến bên một gốc cây mà ló đầu ra nhìn xem coi phía trước có chuyện gì mà náo nhiệt đến thế.
Chỉ thấy một đám người đang vây lại một người áo trắng. Mộc Nhiên sau khi nhìn kỹ thì thất vọng rồi, bởi vì người áo trắng kia không phải mỹ nữ gì cả mà là một thiếu niên tuấn tú.
Ài, xem ra mình không có duyên với loại kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển kia.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì anh hùng cứu mỹ nam cũng không tệ, cũng khá là gay cấn đấy.
Mộc Nhiên nhìn nhìn, trước khi cứu người cũng phải coi bên nào đúng bên nào sai cái đã.
Nếu như bên thiếu niên áo trắng kia sai thì sao? Vậy thì dễ rồi, đỡ vất vả hơn, Mộc Nhiên cũng muốn thử cảm giác cùng nhiều người đè đánh hội đồng một người lắm.
Lúc này thiếu niên áo trắng tuy sắc mặt nhợt nhạt, trên thân có nhiều v·ết t·hương, áo trắng nhiễm huyết, thế nhưng thái độ vẫn rất kiên cường bất khuất, một tay cầm chặt ngân thương, một tay gắt gao ôm con chó nhỏ trong ngực.
Mà trước mặt hắn thì là đám người áo đen hung ác, trên tay cầm theo đủ loại binh đao. Mộc Nhiên dùng ngón tay tính nhẩm, tổng cộng có bốn người hết thảy, nhìn qua thì đều là tu sĩ.
Một đánh bốn, kèo này căng rồi.
"Ranh con từ đâu tới, dám c·ướp chiến lợi phẩm của chúng ta?" Trong đám người áo đen có một người mặc áo rất đen nói.
Thiếu niên áo trắng lập tức lui lại hai bước, chỉa thương về phía trước đề phòng: "Các ngươi đã g·iết đi phụ mẫu của nó, hay là tha cho nó một mạng đi."
"Ơ cái thằng này, yêu quái con non bán mới được giá chứ. Nó là tiền đó, tha là tha thế nào được." Trong đám người áo đen, có một người râu đen nói.
Thiếu niên áo trắng cũng thấu tình đạt lý: "Hay là ta đưa tiền cho các ngươi, mua lại nó."
"A, thằng này tốt nè!" Trong đám người áo đen có một người đàn ông to béo đi tới, vừa đi vừa vuốt ve cây gậy vừa thô vừa dài của mình, ánh mắt hiện đầy tà quang.
"Nhưng mà xin lỗi nha, bây giờ ngươi cũng là chiến lợi phẩm của bọn ta. Tiền của ngươi là tiền của bọn ta rồi thì còn mua bán chi cho phí công nữa."
Thiếu niên áo trắng nghe vậy không hề sợ hãi, lặng yên lui lại phía sau thêm hai bước.
"Các ngươi đều là người tu đạo, sao có thể vô sỉ không nói lý lẽ như thế?"
Trong đám người áo đen, có người nghe vậy thì cười hắc hắc.
"Ngươi cũng là tu sĩ, lại đi bảo vệ một con yêu quái. Còn ra thể thống gì chứ!"
Thiếu niên áo trắng nhìn con chó nhỏ đáng thương trên tay, ánh mắt kiên quyết nói: "Hừ, yêu quái cũng là sinh mệnh. Là sinh mệnh thì có thiện có ác, nó hiện tại chẳng làm điều gì nên tội, cớ sao phải g·iết!"
"Các ngươi bắt yêu mù quáng như vậy, mới là không ra thể thống gì!"
Nói hay lắm!
Mộc Nhiên ở trong bóng tối đưa lên ngón tay cái. Thiếu niên này quả thật có chí khí, còn biết bênh vực yêu quái chúng ta. Có một câu này, một lát ngươi bị đ·ánh c·hết cũng không cần lo không có người nhặt xác cho ngươi rồi.