Đại Yêu Quái

Chương 27: Dương Tiêu?



Chương 27: Dương Tiêu?

Đám tu sĩ này vẫn rất theo kịch bản. Sau khi qua lại mấy câu, nói đến mỏi mồm thì cũng bắt đầu lao vào đánh nhau rồi. Đám người áo đen chia ra bốn phía, cầm đao to búa lớn vây đánh, mà thiếu niên áo trắng kia chỉ dựa vào một cây thương bạc chống đỡ.

Nhìn thế nào cũng thấy bốn đánh một là không cân kèo. Thế nhưng thiếu niên kia kỹ thuật rất tốt, tuy không thể chiếm thượng phong, lại được cái ở thế hạ phong bền vững, đánh qua đánh lại tầm cả trăm hiệp mà vẫn chưa bại.

Đó là thiếu niên kia chỉ cầm thương bằng một tay, một tay kia còn phải bận ôm con chó nhỏ.

Mộc Nhiên ngồi coi thiếu niên áo trắng bị đè đánh túi bụi, âm thầm vỗ tay. Sau lưng là nguyên một bầy nữ quỷ.

"Đại vương, chúng ta không ra cứu người sao?" Trong đám quỷ, ngoài Lý Lan Anh thì Hoa Hồng xem như là người có bối phận cao nhất, lúc này là nàng lên tiếng hỏi.

Mộc Nhiên có thể nhìn ra, đám nữ quỷ này nhìn về phía thiếu niên kia đều hai mắt tỏa sáng, đúng là một đám hoa si, đến c·hết rồi thành quỷ vẫn không bỏ được vẻ háo sắc. Cũng may là mình không biến thành dạng người cho bọn họ xem, một mình Hỏa Diễm Tích đeo bám không buông là đã đủ phiền rồi.

"Các ngươi không biết gì cả. Người này chẳng những ra đường mặc một thân áo trắng, hơn nữa còn đẹp trai như vậy, trước khi đánh nhau lại biết nói mấy câu đạo lý, nhìn như thế nào cũng không bình thường. Có khi không cần ta ra tay, một lát sau hắn sẽ xuất ra chiêu thức gì đó lợi hại phản sát cả bốn người kia. Không phải tiểu thuyết người ta đều viết như vậy sao?"

Đán nữ quỷ nghe Mộc Nhiên nói xong, còn chưa kịp cảm thấy có đạo lý thì đã thấy bên kia thiếu niên áo trắng bị đại hán áo đen đút cho một côn, bay ngược xuống đất.

"Ây...."

"Ai du...."

"Chắc là đau lắm..."

Như Lan nhìn Mộc Nhiên, không nhịn được nói: "Hình như không giống như trong tưởng tượng của chúng ta lắm."

Thanh Y xoắn xuýt nói: "Hay là mình cứu người ta đi đại vương."

Mộc Nhiên không để ý đến các nàng, bỗng nhiên chỉ chỉ về phía chiến trường: "Các ngươi xem xem, thiếu niên kia lập tức liền muốn phản công."

Chỉ thấy thiếu niên áo trắng b·ị đ·ánh rơi xuống đất, thương bạc văng ra nơi khác, đầu choáng mắt hoa, đau đớn đến thổ huyết, thế nhưng vẫn không bỏ cuộc mà hai bàn tay lập tức đan vào nhau bấm niệm pháp quyết. Xung quanh gió nổi lá bay, dường như cái chiêu này rất lợi hại.

Mộc Nhiên thấy vậy, bầy quỷ cũng thấy vậy, đều đặc biệt mở mắt mong chờ.

Đáng tiếc, đám người áo đen cũng thấy vậy, sau đó có người chạy lại cầm kiếm chọt vô bụng thiếu niên áo trắng.



Lập tức, máu phún lên ba thước.

Thiếu niên áo trắng đau đớn run tay, bắt hụt ấn quyết, chiêu thức cứ như vậy b·ị đ·ánh gãy, khí thế quanh người theo đó cũng biến mất.

"Ngươi múa cái gì thế?" Trong đám áo đen, gã duy nhất cao gầy cầm kiếm cười trêu.

Thiếu niên áo trắng quá tức giận, trở tay lại bắt ấn quyết. Gã áo đen thấy thế, lại chọt xuống một kiếm, máu lại văng cao ba thước.

Mộc Nhiên: "... Kỳ vọng bao nhiêu, thất vọng bấy nhiêu."

Hoa Hồng nhìn thiếu niên kia đã sắc mặt trắng bệch, sinh mệnh như ngọn nến đung đưa trước gió, không khỏi thúc giục: "Đại vương, không cứu người nữa thì không kịp rồi."

"Biết rồi."

Sau khi cả đám áo đen thành công trói thiếu niên áo trắng lại chặt chẽ như đòn bánh tét, Mộc Nhiên cũng chậm rãi bước ra. Mười mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.

Mộc Nhiên phất tay nói: "Các ngươi đã bị bọn ta bao vây, khôn hồn thì thúc tay chịu trói. . ."

Nói được một nửa, Mộc Nhiên n·hạy c·ảm phát hiện bốn người kia đang nhìn mình như nhìn thằng ngốc. Quả nhiên sau khi quay đầu lại thì làm gì còn thấy bầy quỷ đâu nữa, tất cả đều đã trốn vào Hồn Hoàn xem kịch.

"Há, đại ca, lại một con yêu quái tới nộp mạng."

"Hôm nay đúng thật là một ngày tốt."

Bốn gã áo đen nhìn nhau cười khặc khặc, cầm theo đao to búa lớn đi đến.

Năm phút sau. Mộc Nhiên có chút bắt đắc dĩ nhìn cả đám bốn tên tu sĩ đang đau khổ quỳ lạy phía trước.

"Đại vương tha mạng!"

"Là chúng ta có mắt không biết thái sơn."



"Thả tha một con đường sống đi, lão đây nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa cho ngài."

"Đừng ăn ta, ta chỉ có xương bọc da, không có ngon."

"Đừng nhìn ta nhiều thịt mỡ, thật ra ta ở dơ cực, mấy tháng cũng không thèm tắm lấy một lần, bây giờ mông đít đều là ghẻ."

Hắn thở dài, cầm kiếm lại thọt cho mỗi người hai, ba nhát, đợi cả đám đều sắp hấp hối thì mới vung tay nói: "Được rồi, tha cho đó."

Là tha dữ chưa?

Đám người nhìn trước bụng thủng mấy lỗ, máu chảy ào ào, cho dù buồn bực đến mấy cũng phải mỉm cười cảm tạ yêu quái đại nhân đã tha cho một mạng.

"Đội ơn đại vương tha mạng."

"Đại vương phước như đông hải, thọ tỷ nam sơn."

"Đại vương tốt bụng như vậy chắc chắn sau này sẽ gặp dữ hóa làm, đời đời bình an."

"Ừm, cảm ơn. Các ngươi cũng ra đi mạnh giỏi."

Mộc Nhiên nói là thả đi, chứ cả đám chẳng còn một ai đi nổi, đều là ôm mấy lỗ máu lết ra khỏi rừng. Mà... Giữa đường có bị cọp beo hổ báo gì đó ăn thịt hay không thì Mộc Nhiên không biết được rồi.

"Cuối cùng cũng xong." Mộc Nhiên phủi phủi tay, định quay lại tìm câu gì đó ngầu ngầu để trang bức với thiếu niên áo trắng kia, ai ngờ...

"Công tử, ngươi không sao chứ."

"Tỷ muội chúng ta ra chậm, để công tử chịu khổ rồi."

Đám Hoa Hồng, Bách Hợp mấy người sớm đã bao vây thiếu niên áo trắng kia, ân cần thăm hỏi. Nhiệt tình đến mức làm nam nhi người ta trên mặt toàn là ngại ngùng.

Bên ngoài lúc này chỉ có mấy người Khuynh Diệp, Tuệ Tâm, Tố Cẩm tính tình lãnh đạm là đứng xem ở bên ngoài.

Thiếu niên áo trắng bị đám quỷ vây quanh, không sợ chút nào, dường như đối với hắn quỷ và người cũng không có gì khác nhau.

"Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ. Ân tình này Dương Tiêu nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng."



Đám nữ quỷ nhìn thấy nụ cười ấm áp của Dương Tiêu, cảm thấy bản thân sắp bị hòa tan rồi.

Nhìn Dương Tiêu không giống tán tu, không biết là đệ tử của môn phái hay người của gia tộc lớn nào. Trước khi cứu người, Mộc Nhiên có hỏi Lý Lan Anh chuyện này, dù sao thì nàng cũng từng là tu sĩ, quen thuộc với các tông phái ở Nam Hoang. Thế nhưng Lý Lan Anh nhìn từ chiêu thức cho đến trang phục và khí chất, vẫn không xác định được Dương Tiêu đến từ tông phái nào, có khả năng cao là từ nơi khác đến.

Mộc Nhiên không rảnh đâu mà thiện tâm cứu người, Hồn Hoàn trong tay giống như đã cảm ứng được thứ gì trên thân thể thiếu niên này, hắn chỉ muốn đến xác nhận cho rõ.

Bước tới trước mặt Dương Tiêu, Mộc Nhiên cảm thán: "Không ngờ có người nguyện vì yêu tộc mà xả thân như vậy, đúng là hiếm có."

Dương Tiêu tuy b·ị đ·âm hai nhát, chảy không ít máu, thế nhưng trạng thái tinh thần vẫn còn rất tốt, nghe Mộc Nhiên nói vậy thì cũng khách khí đáp lại: "Chẳng phải ân nhân cũng ra tay tương trợ, bất kể ta là nhân tộc đó sao?"

"Hắc Phong lão yêu ta chỉ là không muốn để nhân tộc làm loạn trong địa bàn của mình, cứu ngươi chỉ là tiện tay. Nếu ngươi không phải bởi vì bảo vệ con yêu tộc này mà b·ị t·hương, ta cũng lười quản."

Dương Tiêu nghe xong, trong mắt nổi lên kinh ngạc: "Hóa ra ân nhân là đại yêu ngàn năm, nhưng tại sao ta nghe nói yêu quái lợi hại trong rừng này đều đã đi hết, cao nhất chỉ có một con Huyền Sí Lôi Ưng hơn trăm năm đạo hạnh mà thôi."

Nếu như biết trong rừng Tịnh Minh có một con đại yêu ngàn năm như thế, Dương Tiêu tất nhiên không dám mạo hiểm xông vào.

Mộc Nhiên vừa nghe thì biết Dương Tiêu bị cái danh Hắc Phong lão yêu làm cho nhầm lẫn, bây giờ nhận mình là đại yêu ngàn năm thì ngại ngùng, mà chối thì nhục.

"Ngươi không cảm thấy mình đã biết quá nhiều rồi sao?"

Bị Mộc Nhiên trừng mắt cảnh cáo, Dương Tiêu lập tức bừng tỉnh đại ngộ, chấp tay vội nói: "Ân nhân yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho ai biết."

"Ừm, tốt nhất là vậy, đừng ảnh hưởng đến cuộc sống nhàn nhã của ta." Mộc Nhiên ra vẻ cao thâm gật đầu, lại hỏi: "Nhìn ngươi không giống tu sĩ ở vùng này, là từ đâu đến, có m·ưu đ·ồ đen tối gì hay không?"

Dương Tiêu cười khổ nói: "Ân nhân mắt sáng như đuốc, tại hạ quả thật không phải tu sĩ ở vùng Nam Hoang, mà là đến từ Đông Thổ, núi Côn Lôn."

Từ Đông Thổ đi đến Nam Hoang là đã thấy xa rồi, lộ trình gần nhất cũng phải vượt qua eo biển bảy ngàn dặm, từ biên giới đi đến rừng Tịnh Minh lại thêm mười mấy vạn dặm đường xa. Mộc Nhiên kiếp trước đi cả một đời có khi còn chưa đi qua được một phần đoạn đường này nữa.

Mộc Nhiên giả vờ bấm ngón tay tính toán, sau đó nói: "Xa như vậy... Từ núi Côn Lôn đến tận Nam Hoang, ngươi cũng đừng nói là mình đi chơi nha."

Dương Tiêu thở dài, giống như là nhắc đến chỗ nan giải: "Chuyện này kể ra thì dài lắm."

"Vậy kể từ từ đi." Mộc Nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh. "Mấy năm nay không gặp người lạ, suốt ngày hết nhìn trời rồi lại nhìn đất, ta cũng sắp chán c·hết đến nơi rồi." Nói đoạn, Mộc Nhiên còn cầm thiết kiếm đưa lên trước mặt ngắm nghía.

Dương Tiêu tự nhiên có cảm giác nếu hôm nay mình không kể ra mấy chuyện lý thú để hóa giải nhàm chán cho vị Hắc Phong lão yêu này, thì nói không chừng phải ăn mấy nhát kiếm mới mong ra khỏi cái rừng này được.