Dương Tiêu thấy Mộc Nhiên và đám quỷ có hứng thú như vậy thì cũng chầm chậm kể lại: "Ta vốn sinh ra ở chân núi Côn Lôn, phụ thân là người phàm, mẫu thân lại là một tu sĩ vô cùng lợi hại. Ta lúc ba tuổi thì đã theo mẫu thân học pháp thuật, bốn tuổi Luyện Khí, mười hai tuổi Trúc Cơ, vốn tưởng có thể cứ như thế mãi mà thuận lợi tiến vào cảnh giới Kim Đan, bái nhập vào Thánh Địa Côn Lôn gần đó. Không ngờ năm đó ta và mẫu thân bất ngờ lạc vào di tích thượng cổ, tuy cuối cùng lấy được truyền thừa, nhưng mẫu thân vì bảo hộ ta mà b·ị t·hương nặng không thể cứu chữa. Mẫu thân nằm bệnh mấy năm thì q·ua đ·ời, phụ thân ta thương tâm quá độ rồi cũng đi theo..."
Nói đến đó, Dương Tiêu thở dài: "Ta lại không biết vì nguyên nhân gì mà tu vi không thể tiến thêm, mấy năm không tìm được lời giải, chỉ đành đi khắp danh sơn đại xuyên để cầu một phần cơ may."
"Đi mãi đi mãi, không ngờ cuối cùng lại đi đến tận nơi này."
Dương Tiêu nói xong, cả một đám quỷ đều đã thương tâm đầy mặt, thông cảm cho số mệnh gian truân của hắn.
Chỉ có Mộc Nhiên là cảm thấy cái kịch bản này quá quen thuộc rồi.
"Vậy ngươi hôm nay gặp may, nói không chừng ta có thể giúp ngươi trị được bệnh này."
Dương Tiêu nghe vậy không khỏi lấy làm mừng rỡ, tựa như lang thang vô định trong bóng tối nhiều năm bất ngờ nhìn thấy tia sáng.
"Ân nhân nói thật chứ, ngươi biết bệnh của ta là bệnh gì sao?" Dương Tiêu kích động giữ lấy tay của Mộc Nhiên như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, thậm chí quên đi trước mắt mình là một con đại yêu ngàn năm vô cùng đáng sợ.
Mà Mộc Nhiên cũng đồng dạng giữ chặt tay hắn, hay nói đúng hơn là giữ chặt cái vòng ngọc có bề ngoài bình thường trên cổ tay hắn.
"Thứ này ngươi lấy được từ trong di tích kia, đúng hay không?"
Dương Tiêu gật đầu: "Đây là một cái tu di giới, bên trong có không gian rộng cả chục dặm, nếu ân nhân không chê thì cứ việc cầm lấy. Chỉ cần có thể trị hết bệnh cho ta thì một cái tu di giới bảo có đáng là gì đâu."
"Nó không chỉ đơn giản là tu di giới bảo đâu."
Mộc Nhiên mỉm cười nhìn về phía vòng ngọc, lại trầm giọng nói: "Còn không chịu hiện thân, có tin ta hủy cái vòng này luôn không?"
Lập tức, mây gió lượn lờ, khói đen tràn ngập, một hư ảnh nhảy ra khỏi vòng ngọc chớp mắt cao tới một trượng. Nhìn kỹ có thể thấy là một ông lão râu tóc bạc trắng, gương mặt già nua, trong đôi mắt không có tròng mắt, chỉ có tử khí âm u.
"Ha ha ha ha, vốn định núp trong cái vòng rách này tịnh dưỡng thêm vài năm, không ngờ lại để ta tìm thấy một gốc Dưỡng Hồn thụ dị biến hóa yêu, đúng là trời cũng giúp ta!"
Dương Tiêu kinh hãi: "Ngươi là ai! Tại sao lại ở trong vòng ngọc của ta!"
Lão già nghe vậy không nhịn được cười giận, quát: "Vòng ngọc của ngươi? Vòng ngọc nào của ngươi cơ chứ! Hai mẹ con các ngươi xông vào động phủ của ta, vơ vét hết đồ tốt, bây giờ còn dám hỏi ta là ai ư!"
Dương Tiêu lúc này mới bừng tỉnh: "Hóa ra ngươi là Hồn Thiên Đế!"
Mộc Nhiên im lặng, người ở thế giới này thật biết cách đặt tên cho mình, chỉ có trâu bò hơn, mãi mãi cũng không tìm thấy trâu bò nhất. Một hồn phách sắp tiêu tán đến nơi, con mẹ nó chứ Hồn Thiên Đế!
Lão già cũng thẹn mặt ho khụ khụ, hiển nhiên không nhận nổi cái tên này: "Cái đó chỉ là ta để lên biển hiệu cho oai, ta tên thật là Nguyên Cửu, người đời đều gọi là Cửu U Tôn Giả."
"Được rồi, đâu có gọi ngươi ra để tâm sự!" Mộc Nhiên không nhịn được vỗ vỗ tay, cắt đứt màn giới thiệu không cần thiết của Nguyên Cửu.
"Chính ngươi đã hút tu vi của hắn mấy năm nay đúng không?"
Nguyên Cửu không thấy thẹn mà còn cảm thấy đương nhiên: "Sao rồi, hai mẹ con nhà hắn lấy một đống đồ tốt trong động phủ của ta. Ta hút mấy năm tu vi của hắn là quá lương thiện rồi."
"Tên khốn, hóa ra là ngươi hại cả nhà bọn ta!" Dương Tiêu đỏ mắt xách thương lên như muốn liều mạng, may mà có Mộc Nhiên ngăn lại.
Nguyên Cửu khinh bỉ nói: "Ngu thì c·hết chứ ai đâu mà hại. Mẹ con các ngươi đi loạn đụng phải cấm chế trong động phủ thì trách ta rồi?"
"Mà thôi, chuyện tới hôm nay cũng kết thúc được rồi. Có Dưỡng Hồn thụ thì bản tôn cũng không cần phải núp trong vòng ngọc để hút chút nguyên khí ít ỏi đó của ngươi làm gì. Đều đi c·hết cả đi!"
Nguyên Cửu dứt câu thì đưa tay ra thi triển ấn quyết, lập tức cả đám Mộc Nhiên như bị màn trời tối tăm đè lại không sao thoát ra được.
"Nguyên Cửu ta tuy chỉ là một hồn phách sắp tiêu tán, nhưng trước khi c·hết dù gì cũng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, đối phó với một con yêu quái đạo hạnh trăm năm cùng bầy dã quỷ này chẳng thành vấn đề, còn cái gã Trúc Cơ kỳ đang thoi thóp kia thì bớt có trừng mắt đi, làm như ngươi có thể nhào tới cắn ta được vậy."
Mộc Nhiên nhìn thấy đám quỷ bị màn trời trấn áp giống như rau củ bị nấu trong nồi, tình hình không ổn, bèn thu tất cả bọn chúng vào trong Hồn Hoàn, sau đó lại quay qua trấn an Dương Tiêu: "Ngươi chờ một chút."
Dương Tiêu nghe lời nói của Nguyên Cửu cũng biết Mộc Nhiên không phải là đại yêu ngàn năm gì, nên không hiểu hắn lấy tự tin ở đâu mà an ủi mình.
"Chẳng lẽ chúng ta có cứu viện sao?"
Mộc Nhiên gật đầu. "Ừm, đã tới."
Chỉ thấy phi kiếm Xích Diễm mang theo yêu hỏa của Hỏa Diễm Tích, tựa như một vòng liệt nhật mang theo hơi nóng kinh khủng bất ngờ xuất hiện.
"Cô hồn dã quỷ ở đâu tới, dám giương oai trên địa bàn của bổn Thiên Yêu!"
Nguyên Cửu tung ra chưởng ấn khó khăn lắm mới đánh tan ánh lửa, đang âm thầm kinh hãi không biết ở đâu ra một con Thiên Yêu như vậy, thì đã thấy Xích Diễm bay ngược ra sau bị một cái lưỡi cầm lấy, tiếp theo đó lại là ánh kiếm sáng rực đập vào mi mắt.
"Con mẹ nó, cầm kiếm bằng lưỡi?"
Nguyên Cửu vội vàng không kịp phòng thủ, bị một kiếm mang theo yêu hỏa đánh rớt xuống đất.
Bên này Mộc Nhiên cũng vung tay, yêu lực ầm ầm bộc phát thổi tan màn đen.
Nguyên Cửu nhìn thấy cảnh này, lại kinh hãi: "Yêu khí nồng đậm thiên kỵ như vậy, ngươi không thể nào chỉ đơn giản là Dưỡng Hồn thụ biến dị, ngươi rốt cuộc là thứ quái gì?"
Phải biết thiên địa kỳ trân cho dù sinh ra linh trí thành yêu quái thì cũng không có bao nhiêu chiến lực, cùng lắm chỉ biết khôn ngoan, phi thiên độn địa mà thôi. Yêu quái loại này chẳng khác nào thiên địa kỳ trân di động, nếu không phải đã đạt tới năm tuổi quá cao, được hiệu gây mất cân bằng tam giới thì cũng không dẫn tới thiên kỵ được.
Mộc Nhiên nguyên bản là Thông Tâm Thụ không có chiến lực cao siêu gì, nhưng không ngăn được hắn học quá nhiều, đi đủ loại đường tà đạo.
Mộc Nhiên nghe Nguyên Cửu hỏi, không thèm trả lời. Chỉ thấy hắn vung tay một cái, phi kiếm Thanh Lân hóa thành một vệt thanh mang đâm thẳng vào ngực Nguyên Cửu.
Thanh Lân là phi kiếm chuyên phá tà túy, một hồn phách trải qua năm tháng giày vò như Nguyên Cửu cho dù trước đó có là Đại Thừa kỳ cũng không chịu nổi.
"Ahhh, ở đâu ra phi kiếm vậy?"
"Mẹ nó, ngươi nuôi một đám quỷ ở bên cạnh như vậy mà lại đi dùng loại binh khí chuyên phá tà túy này?" Nguyên Cửu tưởng gặp kèo thơm, ai ngờ b·ị đ·ánh cho trở tay không kịp, nhất thời cũng không quan tâm mặt mũi mà chửi bậy.
"Mắc mớ gì đến ngươi?" Mộc Nhiên nhìn Hỏa Diễm Tích, phân phó: "Đốt cho nó thêm mấy phát đi, nó nói nhiều quá."
Hỏa Diễm Tích mấy năm nay toàn là b·ị đ·ánh, hiếm có cơ hội đánh người, thế nên sau khi nghe lệnh thì lật đật chạy đến bên cạnh Nguyên Cửu mà há mồm phun lửa.
"Nghiệt xúc, ngươi dám! Hôm nay ta nhất định sẽ tóm gọn cả hai, sau đó nấu một nồi Thiên Yêu hầm thật lớn, bỏ cả gốc Dưỡng Hồn thụ biến dị kia vào làm gia vị!"
Nguyên Cửu dù gì trước đây cũng là cường giả Đại Thừa kỳ, thấy Hỏa Diễm Tích xấc xược như vậy thì đâu chịu nổi, bấm quyết định liều mạng với nó.
"Ăn ta? Ngươi cũng xứng!" Mộc Nhiên nghe được lời ấy thì phải cẩn thận suy nghĩ. Loại người vừa có tuổi đời thâm sâu, đã từng thực lực cao cường, lại còn nổi lên tâm muốn bắt mình về nấu thành món ăn... giữ lại chỉ thêm đại họa.
Giữa lúc Nguyên Cửu và Hỏa Diễm Tích đang đánh nhau tưng bừng. Mộc Nhiên xuất ra Hồn Hoàn ném tới.
Hồn Hoàn hóa thành lưu quang đánh thẳng vào ót Nguyên Cửu. Chỉ thấy hồn thân lão run lên một cái, đau đến trực tiếp lảo đảo, choáng váng không định thần ngay được.
Hồn Hoàn là Dưỡng Hồn thụ dị biến mà thành, mang theo năng lực nuôi dưỡng cũng như khắc chế hồn phách rất mạnh. Dù Nguyên Cửu trước đó là tu sĩ Đại Thừa, nhưng hồn phách trải qua năm tháng ăn mòn cũng đã yếu ớt đến mức cần phải hút lấy tu vi người khác mà bồi bổ, ổn định hồn thân, đương nhiên chịu không nổi Hồn Hoàn công kích.
"Đáng lẽ còn muốn ngươi sống để hỏi chút chuyện, nhưng ngươi không biết điều như vậy thì tiễn sớm luôn đi." Mộc Nhiên sắc mặc âm trầm đi đến, lúc này cả địch cả ta đều cảm thấy hắn đáng sợ.
Nguyên Cửu sau khi bị Hồn Hoàn đánh một cái thì không bình tĩnh nữa, tuy lão sống ngần ấy năm vẫn chưa thấy được thứ gì trông giống như vậy, nhưng cũng nhận ra được vật này chuyên khắc hồn phách, tản ra lượng lớn thiên kỵ. Nếu như hồn phách của lão là thịt cá, vậy cái Hồn Hoàn này nguy hiểm như một cái máy xay vậy.
Đứng trước Hồn Hoàn, bao nhiêu lợi thế của Nguyên Cửu đều bị khắc chế gắt gao. Nguyên Cửu cảm thấy nếu như mình bị ném vào thứ ấy, vậy thì thập tử vô sinh.
Cho nên lão rất dứt khoát làm ra quyết định:
"Tha mạng, tha mạng! Ta có mắt không thấy thái sơn, xin đại vương niệm tình ta già cả mà tha cho một mạng. Sau này ta chính là con chó của ngài, mặc ngày sai xử."
"Ta lúc còn sống là ma tu Đại Thừa kỳ, kinh nghiệm luyện hồn vô số, các loại thủ đoạn và kiến thức nhiều không kể hết. Ngài giữ lại ta sau này ắt có đại dụng."
Mộc Nhiên bước tới, không nhanh không chậm nhét hồn phách của Nguyên Cửu vào trong Hồn Hoàn, bình tĩnh tựa như đang cho rau củ vào trong máy xay sinh tố. Hắn vừa làm, vừa thong thả nói:
"Lão lắm mưu nhiều kế như vậy, sao ta dám giữ?"
"Đại vương, đừng, đừng mà!"
"Cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám làm loạn đâu mà, tha ta, tha, tha, aaaahhh..." Nguyên Cửu nhìn Hồn Hoàn càng lúc càng gần, tựa như thấy quỷ môn quan, kinh hãi giãy dụa. Thế nhưng tất cả đều vô ích, sau cùng cái gọi là Cửu U Tôn Giả chỉ còn lại một tiếng thét oán độc:
"Nghiệt xúc, ngươi c·hết không yên lành!"
Mộc Nhiên cầm Hồn Hoàn trong tay, có thể cảm nhận được linh hồn của Nguyên Cửu bên trong đang dần bị nghiền nát, phân giải thành chất dinh dưỡng. Trước lúc c·hết, cường giả như thế cũng không khác gì đám bốn tên tu sĩ kia, mấy câu cầu xin cũng là giống nhau như vậy.
Nhưng một ma tu thâm sâu như vậy, thật lòng Mộc Nhiên không dám giữ lại bên mình, càng không dám thả đi.