Hồn Hoàn bận tiêu diệt Nguyên Cửu, cả đám nữ quỷ đều bị đẩy văng ra ngoài.
Hồn phách của Nguyên Cửu hẳn là loại thức ăn yêu thích của Hồn Hoàn, hôm nay nó cũng là bị thứ này hấp dẫn nên mới đến đây.
Mộc Nhiên giải quyết xong Nguyên Cửu, liền cầm lấy vòng ngọc, thả yêu thức vào trong đó thăm dò một lượt, quả nhiên phát hiện không ít kỳ trân, khoáng thạch, cùng với một đống lớn tiên ngọc. Tầm mắt đi qua một lượt, chợt dừng lại ở một gốc thực vật hình dáng như thần long quấn trụ. Mộc Nhiên vừa nhìn liền biết kỳ trân này có niên đại xa xưa, trên thân toát ra khí tức thời viễn cổ.
"Cái này là cái gì?" Mộc Nhiên hỏi.
Dương Tiêu quay sang nhìn, chăm chú thật lâu cuối cùng chỉ ngại ngùng cười: "Ta cũng không biết."
Dương Tiêu chẳng qua chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường, kiến thức có hạn, đương nhiên không thể rõ ràng tất cả bảo vật của một tu sĩ Đại Thừa kỳ cất giữ. Có những thứ đã nằm trong túi của hắn thật lâu mà hắn vẫn không biết chúng là cái gì, công dụng ra sao. Khúc gỗ này chính là một vật tiêu biểu, nhìn qua ngoại trừ dáng vẻ không bình thường thì không còn gì khác, Dương Tiêu vẫn luôn xem nó là một gốc cây kiểng hay thứ gì đó đại loại, vứt xó chẳng để tâm đến.
"Hôm nay ân nhân đã cứu mạng ta, lại giúp ta báo thù. Cái tu di giới bảo đó cùng những vật bên trong xem như là quà tặng, ngài thích thứ gì thì cứ việc lấy." Dương Tiêu thoải mái nói, dù sao những thứ hắn lấy được từ động phủ của Nguyên Cửu thật sự nhiều lắm, trong người vẫn còn hai cái tu di giới bảo khác.
"Vậy ta cũng không khách sáo." Mộc Nhiên cảm thấy mình không có lý do gì để từ chối chuyện tốt như vậy.
"Ngươi b·ị t·hương nặng như vậy, hay là tịnh dưỡng cho khỏe rồi hẵng rời đi. Đường về Đông Thổ còn dài, cũng không gấp một ngày hai ngày."
Dương Tiêu nhìn hai lỗ máu trên bụng mình, cùng với đầu óc rã rời, chấp tay cung kính nói: "Tạ ơn tiền bối chiếu cố, ơn này Dương Tiêu xin khắc trong lòng."
"Ừm, tùy ý ngươi."
Mộc Nhiên không vội trở về địa bàn của mình mà nhanh chóng đi qua một bên khác, kéo Lý Lan Anh ra hỏi về chuyện khúc gỗ mình vừa mới tìm được: "Ngươi có biết cái này là cái gì không?"
Lý Lan Anh nhìn thấy, không cần quá nhiều thời gian liền cho ra đáp án: "Thứ này là Bất Tử Dược."
"Bất Tử Dược là cái gì?"
"Nghe nói sau khi sinh vật cường đại nào đó c·hết đi mà thân thể còn nguyên vẹn, sau thời gian lâu ngày sẽ có tỷ lệ mọc ra một thứ gọi là Bất Tử Dược."
"Bất Tử Dược mọc trên thân thể của chúng, cũng lấy thân thể của chúng làm chất dinh dưỡng. Sinh vật càng mạnh thì có thể sinh ra Bất Tử Dược càng lợi hại. Gốc Bất Tử Dược trên tay ngươi long uy tràn ngập, lại đến từ Đông Thổ, rất có thể là từ Nguyên Long tuyệt tích đã lâu ở thời đại viễn cổ. Xếp ở trong đám Bất Tử Dược thì cũng được xem là hàng cao cấp."
Mộc Nhiên nghi hoặc nhìn Lý Lan Anh: "Ta thấy ngươi và Dương Tiêu lúc còn sống tu vi chắc cũng không khác nhau lắm, mà sao cái gì ngươi cũng biết vậy?"
"Ta đọc sách nhiều." Lý Lan Anh thản nhiên nói.
"Nói vậy thì chịu rồi." Mộc Nhiên đã biết nguồn gốc của thứ trên tay vậy càng an tâm hơn, tạm ném nó vào tu di giới bảo.
Lý Lan Anh lúc này cũng có chuyện muốn nói: "Tại sao ngươi còn giữ tên đó ở lại, hôm nay giúp hắn đã là chuyện rất khác thường rồi."
Mộc Nhiên nhún vai: "Coi như kết chút thiện duyên đi. Ta luôn cảm giác tên đó sau này chắc chắn sẽ không bình thường."
Lý Lan Anh dở khóc dở cười: "Ta cảm thấy ngươi mới là kẻ không bình thường nhất."
...
Hồn Hoàn xoay chuyển bốn mươi chín vòng, hồn phách của Nguyên Cửu cũng đã bị nghiền nát hết thành chất dinh dưỡng, chỉ còn sót lại một vài phần ký ức quan trọng mà Mộc Nhiên cố ý giữ lại. Từ ngày có Hồn Hoàn trong tay, Mộc Nhiên cảm thấy việc sưu hồn cũng từ công việc thủ công biến thành quy trình công nghệ rồi, dễ dàng hơn nhiều.
Ký ức của một tu sĩ Đại Thừa kỳ là quá nhiêu, cũng quá hỗn tạp, Mộc Nhiên chỉ giữ lại một phần kiến thức quan trọng về các loại thuật pháp mà hắn hứng thú.
Nguyên Cửu nói mình là ma tu có vô số thủ đoạn luyện hồn, quả thật trong ký ức của hắn có rất nhiều bí thuật và pháp quyết liên quan đến lĩnh vực này. Nhưng thứ khiến Mộc Nhiên để tâm nhất trong số đó lại là một môn bí thuật gọi là Luyện Yêu thuật.
Luyện Yêu thuật có chút tương tự với Nghịch Mệnh đại pháp, vừa nhìn xong liền mang đến cho người ta một đám lớn thiên kỵ. Luyện Yêu thuật ghi lại các phương pháp luyện huyết, tinh xương, rút hồn của sinh vật khác để bồi dưỡng làm cường đại bản thân.
Nguyên Cửu bởi vì luyện thuật này nên có thể một đường đi đến Đại Thừa kỳ không chút trở ngại, cũng bởi vì luyện thuật này mà mang theo một đống lớn thiên kỵ vây thân, từ đó thất bại dưới thiên kiếp thành tiên.
Mộc Nhiên vò mẻ không sợ bể, không ngán luyện thêm một môn Luyện Yêu thuật.
Đồng thời Mộc Nhiên lại cảm thấy thú vị khi nghĩ đến việc mình tiêu diệt Nguyên Cửu như vậy có khi nào là đoạn một cơ duyên lớn của Dương Tiêu hay không, bởi trong trường hợp bình thường sau khi tịnh dưỡng đầy đủ thì Nguyên Cửu nói không chừng sẽ trợ giúp Dương Tiêu một chút gì đó, có khi còn truyền thụ lại sở học của mình. Tiểu thuyết đều viết như vậy mà.
Nghĩ tới Luyện Yêu thuật tà khí bừng bừng rơi vào tay nhân loại như Dương Tiêu, thật sự không biết sẽ ghê gớm đến mức độ nào, e là trên đời này sẽ có thêm một gã săn yêu cuồng ma.
Thôi, Luyện Yêu thuật này vẫn là đến tay mình tốt hơn.
...
Dương Tiêu ở nơi này tịnh dưỡng, thường xuyên sẽ tụ một chỗ cùng bầy nữ quỷ, kể cho chúng nghe những chuyện lý thú trên đường đi của mình, kể về những nét đặc sắc ở Đông Thổ. Đám quỷ nghe xong đều tỏ ra rất hướng tới, nếu có cơ hội cũng muốn rong ruổi chân trời như Dương Tiêu vậy. Ngay cả Hỏa Diễm Tích cũng ngồi ở bên cạnh nghe say sưa ngon lành.
Mộc Nhiên chẳng cần đi qua bên đó tham gia náo nhiệt, hắn ngồi ở xa xa nhưng có thể nghe rõ ràng đám người Dương Tiêu đang nói cái gì. Dương Tiêu những năm này đi qua nhiều nơi, biết được nhiều chuyện kỳ thú, để kiến thức về thế giới bên ngoài của đám người đều tăng trưởng một chút.
Nghỉ ngơi ba ngày thì thương thế của Dương Tiêu đã khỏi hoàn toàn, chỉ là trước khi đi, hắn đưa ra một yêu cầu làm Mộc Nhiên sửng sốt thật lâu.
Chỉ thấy hắn cầm ra một thanh kiếm bạc sáng loáng, đứng ra phía trước bầy nữ quỷ nói:
"Ân nhân bình thường giữ lại các nàng cũng không có đại dụng. Dương Tiêu mạo muội, không biết có thể dùng món pháp khí cực phẩm này để đổi lấy tự do cho các nàng hay không."
Mộc Nhiên nhìn chằm chằm Dương Tiêu hồi lâu, lại nhìn đám nữ quỷ sau lưng hắn, dựa vào thần thái và biểu hiện ngoài mặt, không khó để đoán ra bọn họ đã có trao đổi thừ trước.
Vậy thì chuyện này từ chối cũng không có ý nghĩa gì.
Mộc Nhiên gật đầu nhìn về đám nữ quỷ: "Được rồi, hôm nay những ai muốn đi theo hắn thì bước ra."
Cả đám chín con nữ quỷ sau khi nghe xong, lưỡng lự một hồi cũng chậm rãi bay đến bên người Tiêu Dương gần hết. Hoa Hồng, Bách Hợp, Như Lan, Khuynh Diệp, Châu Ái, Phương Anh, Tuệ Tâm đều bước ra khỏi hàng ngũ.
Sau cùng chỉ có Thanh Y xoắn xuýt hồi lâu vẫn lựa chọn ở lại, và Tố Cẩm như bức tượng tại nguyên chỗ không nhúc nhích.
Mộc Nhiên nhìn về Tố Cẩm bình thường lãnh đạm với mình nhất, có chút kinh nghi: "Ngươi không đi sao?"
Tố Cẩm: "Ừm."
Thanh Y nhanh nhẹn thay Tố Cẩm trả lời: "Mạng của chúng ta là do đại vương cứu, đáng lý nên ở lại hầu hạ để đền ơn. Huống hồ ở nơi này rất tốt, ta không muốn lại đi ra bên ngoài mệt mỏi rồi."
Mộc Nhiên nghe mà không có chút cảm động nào, con ma lười như Thanh Y mà chịu đi ra ngoài giang hồ xông xáo thì mới là chuyện lạ, nàng ta chỉ hận không thể ở trong Hồn Hoàn mà ngủ cả ngày thôi. Lại còn 'Ở lại hầu hạ để đền ơn' cho xin đi, cũng không biết là ai hầu hạ ai rồi.
Hoa Hồng là nữ quỷ đầu tiên được Mộc Nhiên cứu về, lúc này có chút câu nệ: "Ân tình của đại vương, Hoa Hồng suốt đời khó quên. Nhưng ta dù sao cũng là nhân loại, tâm của ta không thuộc về nơi này."
Mộc Nhiên gật đầu: "Ta hiểu."
Đại khái thì mấy nữ quỷ khác đều có ý như vậy, nếu có quyền lựa chọn thì chẳng ai muốn suốt ngày ở chung cùng một con yêu quái cả.
"Mấy con quỷ vừa bước ra, ngươi cứ dẫn theo tùy ý."
Nghe câu này rồi, Dương Tiêu cũng thở phào như trút được gánh nặng, vội đưa thanh kiếm bạc cho Mộc Nhiên.
"Ân nhân rộng lượng, kiếm này từ nay đã là của ngươi."
Thanh kiếm này là pháp khí cực phẩm, lợi hại hơn tất cả v·ũ k·hí mà Mộc Nhiên có, thế nhưng hắn chẳng chút động lòng.
"Ngươi giữ kiếm lại rồi mau dẫn bọn quỷ lên đường đi. Ta trước giờ không dùng người của mình để trao đổi thứ gì, các nàng đã có ý muốn đi cùng ngươi, ta cũng không cản."
"Ân nhân thật đúng là một yêu quái khác biệt. Mong là sau này chúng ta còn duyên gặp lại."
Dương Tiêu cầm thương tiêu sái rời đi, dưới chân có chú chó nhỏ theo sát, bên cạnh lại có một đám nữ quỷ xinh đẹp vây quanh, quả là rất có dáng vẻ của một nhân vật chính.
Mộc Nhiên nhìn bóng dáng Dương Tiêu cùng đám quỷ dần xa, miệng lẩm bẩm: "... Còn duyên thì gặp."