Lý Lan Anh bước đến bên cạnh an ủi: "Người muốn đi sớm muộn cũng sẽ rời đi, người muốn ở lại đến sau cùng chưa chắc có thể ở lại. Đừng quá đau lòng."
Mộc Nhiên trợn mắt nhìn nàng. Là an ủi dữ chưa!
"Tiễn được một đám nhiều chuyện, ta còn đang mừng đây."
Hỏa Diễm Tích bĩu môi, thật khó tưởng tượng một con tắc kè bĩu môi sẽ xấu thế nào, vậy mà nó cũng làm được. "Không phải chỉ là một đám quỷ tham nam sắc sao! Nếu như đại vương mà chịu biến về hình người e là đám quỷ đó sẽ mê mệt đến nỗi đeo bám không buông. Còn nói cái gì mà tâm ta không ở nơi này, cười c·hết ta rồi!"
Nói xong, nó còn chạy đến ôm chân Mộc Nhiên nịnh nọt: "Đại vương, ngài chừng nào mới biến thành dạng người vậy?"
Mộc Nhiên sớm đã quen thuộc với điệu bộ háo sắc này của nó.
"Ngươi thích thì tự đi mà biến."
"A, sau này ta cũng sẽ biến thành dáng vẻ thật xinh đẹp mới được!"
Mộc Nhiên cười ha ha, không cảm thấy một con tắc kè lòe loẹt có thể biến thành dạng xinh đẹp gì, không biến ra quái thai đã là may mắn lắm rồi.
...
Năm thứ mười lăm, Hỏa Diễm Tích tinh tiến rất nhanh, nhưng nó luôn cảm thấy không đủ. Từ sau khi thất bại dưới tay Tham Lang, nó nhận thức được Thiên Yêu chỉ có thể gây áp lực cho yêu quái bình thường, nhưng đối mặt với Thiên Yêu khác thì còn kém xa để mà gương oai. Cho nên nó cũng không muốn trưởng thành theo cách bình thường nữa rồi.
Mộc Nhiên vì nó cũng rất dụng tâm, dùng thời gian mấy năm đi tìm, cuối cùng cũng tìm thấy một ngọn núi lửa ẩn chứa địa hỏa ở phía tây rừng Tịnh Minh. Phương thức tìm kiếm, đương nhiên chính là dùng thứ thân đi tìm. Những năm này Lục Nhãn của Mộc Nhiên càng lúc càng thuần thục.
Vấn đề duy nhất chính là nơi này có một con hỏa xà tu vi tiếp cận hai trăm năm. Bản thân nó huyết mạch bình thường, lại bởi vì lâu ngày tiếp xúc với địa hỏa mà sinh ra chút biến dị, cũng có thể coi như yêu quái Huyền Bảng.
Lúc này cũng là năm thứ mười lăm, Mộc Nhiên tích góp được một trăm hai mươi tám năm đạo hạnh, trung bình mỗi năm cần cù tu luyện có thể thu được khoảng tám, chín năm đạo hạnh, đã vượt qua rất nhiều yêu quái Địa Bảng bình thường.
Mà Hỏa Diễm Tích thì cũng đã có chín mươi bốn năm đạo hạnh, tu luyện tựa như ngồi t·ên l·ửa. Nếu như lần này có thể chiếm được Địa Hỏa thì tốc độ sẽ chỉ càng nhanh, có khi chẳng cần một năm đã có thể độ kiếp hóa hình.
Đối với chỗ Địa Hỏa này, Hỏa Diễm Tích không dễ dàng từ bỏ, cho nên dù chênh lệch đạo hạnh rất lớn nó cũng muốn đánh nhau với hỏa xà một trận.
Lúc này cả Mộc Nhiên và Hỏa Diễm Tích đều đã bước chân đến bên cạnh núi lửa, yêu uy không kiêng nể gì phóng thích ra ngoài. Đây được xem như một hành động mang tính khiêu khích rất lớn trong cộng đồng yêu quái.
Quả nhiên không lâu sau đó thì một con mãng xà toàn thân đỏ hồng chui ra khỏi mặt đất. Thân thể nó dài tới mười mấy mét, eo to như cột đình. Cả hai ở trước mặt nó đều lộ ra có phần nhỏ bé.
"Hai tên nhãi nhép lại dám đến địa bàn của ta làm loạn? Hôm nay cũng đừng có trở về!" Nói đoạn, hỏa xà liền há miệng phun ra lửa cháy hừng hực như dòng l·ũ q·uét về phía Mộc Nhiên.
Trên thân Mộc Nhiên hiện lên ánh sáng màu xanh lục, ngọn lửa rơi trên người hắn giống như chìm vào đáy biển không còn tung tích.
Mà Mộc Nhiên không tránh không né, cốt là để cho Hỏa Diễm Tích có cơ hội tiến công hoàn hảo. Chỉ thấy Hỏa Diễm Tích đồng dạng há miệng, thế nhưng thứ phun ra từ miệng nó không phải là lửa đỏ mà là một vệt ánh sáng vô cùng nguy hiểm.
Ánh sáng đỏ rực chớp mắt phá tan lớp vảy phòng ngự, đâm vào thân thể hỏa xà, để nó đau đớn kêu rên. Khi ánh sáng từ từ tiêu tán, nó nhìn kỹ lại mới phát hiện thứ đâm vào mình là một thanh kiếm đỏ rực, ngoại trừ sắc bén còn có hơi nóng hừng hực đang không ngừng thiêu đốt v·ết t·hương. Thứ này đương nhiên chính là phi kiếm Xích Diễm.
Thanh phi kiếm này vốn được tạo thành từ Phệ Diễm Thiết cùng với một đám vật liệu quý giá, phẩm chất đã gần tiếp cận thượng phẩm, những năm này trải qua Hỏa Diễm Tích không ngừng tế luyện thì uy lực càng thêm lợi hại.
Xích Diễm ở trong tay của Hỏa Diễm Tích còn lợi hại hơn ở trong tay của Xích Mi mấy phần, ngay cả Mộc Nhiên cũng không dám chủ quan khinh thường.
Nếu như đạo hạnh ngang nhau, một kiếm này của Hỏa Diễm Tích có thể trực tiếp lấy mạng hỏa xà.
"Thủ đoạn hèn hạ." Hỏa Xà giận rồi, trước giờ nó đánh nhau đều là cận thân vật lộn, còn không thì phun cái này thổi cái kia, nào có gặp trường hợp rút kiếm ra chọt nhau như vậy.
"Ngươi phun lửa thì được, ta phun kiếm thì thành thủ đoạn hèn hạ rồi hả? Nhắm không chơi nổi thì cút đi chỗ khác!" Những năm này Hỏa Diễm Tích đi theo Mộc Nhiên, chẳng những học xong phun lửa phun kiếm mà kỹ năng chửi người cũng có tiến bộ vượt bậc.
"Hai tên oắt con có tý đạo hạnh cũng dám ăn nói láo toét trước mặt bổn xà! đúng là gan to bằng trời!" Hỏa Xà tính tình nóng nảy, đánh nhau không nhịn, khẩu chiến cũng không muốn nhịn.
Mộc Nhiên: "???"
Ta nói gì rồi?
Hỏa xà lao tới, định dùng thân thể to lớn nghiền ép Hỏa Diễm Tích. Đáng tiếc dọc đường nó đụng phải Mộc Nhiên nổi giận đùng đùng, cùng với nắm đấm thô to của hắn.
Sau tiếng xác thịt va nhau trầm đục, cả hai đều thoáng lui lại. Cho dù toàn lực vận chuyển Thanh Ngọc Thể, Mộc Nhiên cũng không thể thắng thế hỏa xà trong mảng khí lực, chỉ có thể miễn cưỡng b·ị đ·ánh mà không thua.
"Thụ yêu không biết sống c·hết, vậy thì tiễn ngươi đi trước!"
Hỏa xà cấp tốc lao tới, dùng thân thể quấn chặt Mộc Nhiên, tuy sức mạnh chênh lệch không nhiều nên chưa thể quấn c·hết hắn được, nhưng cũng coi như kiềm chế để cho hắn đau khổ trong một khoảng thời gian.
Nhìn Mộc Nhiên ra sức vùng vẫy mà vô ích, hỏa xà cười lạnh: "Để xem ngươi có thể chịu đựng đến bao giờ!"
"Rắn ngốc, tiếp chiêu!"
Nghe giọng của Hỏa Diễm Tích, hỏa xa vô thức quay đầu qua, sau đó lập tức kinh hãi muốn c·hết. Chỉ thấy Hỏa Diễm Tích sau một hồi tụ lực đã nặn ra một hỏa cầu lửa to như lu nước ném tới, hỏa diễm phừng phừng thiêu đốt không khí, nhìn qua vô cùng nguy hiểm.
Hỏa xà không dám dùng thân thể đón đỡ chiêu này, đành dùng hết sức phun lửa mong có thể ngăn cản đôi chút.
Đáng tiếc...
Mộc Nhiên thở dài, chậm rãi đưa ngón giữa lên trời. Lấy Thân Gọi Lôi Chân Quyết tuy là đòn mạnh nhất của Mộc Nhiên hiện tại, nhưng lại rất khó sử dụng hiệu quả, thứ nhất là phải tiếp cận đối phương, thứ hai là phải có thời gian để triệu hồi sét tới.
Hỏa xà đang yên đang lành lại đi dùng thân thể quấn chặt Mộc Nhiên, đúng thật là một nước đi vô cùng sai lầm. Từ đây cũng có thể thấy được việc không hiểu rõ đối thủ là bất lợi đến cỡ nào, đôi khi sẽ mình rơi vào cảnh bất lợi mà không hay biết gì.
Theo thiên kỵ của Mộc Nhiên lên cao, sấm sét được gọi tới cũng càng mạnh, tựa như là một loại trời cao trừng phạt.
Trời bỗng tối sầm, gió lạnh thổi qua, hỏa xà đang trút sức phun lửa cũng nhận ra có gì đó không đúng, nhưng tất cả đều đã quá muộn.
Sấm sét đánh xuống, hỏa xà tựa như một lớp áo giáp thay Mộc Nhiên gánh chịu phần lớn uy lực, nhất thời b·ị đ·ánh cho choáng váng. Mà lúc này hỏa cầu của Hỏa Diễm Tích cũng đã tới, sau khi v·a c·hạm vào thân rắn liền nổ tung thành sóng lửa bao trùm bốn phía. Mộc Nhiên bị hỏa xà quấn chặt, nên cũng không thể tránh khỏi chiêu này, may mà thần thông phòng hộ của hắn có thể chịu được đôi chút.
Ánh lửa lụi tàn, hỏa xà cũng mang theo toàn thân thương tích rời đi. Mộc Nhiên mệt mỏi ngồi xuống đất, thở dài nhìn toàn thân nhiều chỗ cháy đen. Hắn muốn quay qua xem Hỏa Diễm Tích, lại không biết con hàng này đã biến đi đâu mất rồi.
Bên này, hỏa xà mang toàn thân thương tích rời đi, trong lòng không cam nơi mình tu luyện bấy nhiêu năm cứ như vậy mà b·ị c·ướp mất, hơn nữa còn mất trong tay hai con tiểu yêu đạo hạnh thấp hơn.
"Chờ ta thương thế lành lại, nhất định sẽ trở về báo thù!" Hỏa xà tức giận nói.
Sau đó bên cạnh chợt vang lên tiếng cười lạnh:
"Thôi khỏi chờ đi."
"Ngươi c·hết ở đây được rồi!"
Hỏa xà kinh hãi quay đầu lại, phi kiếm Xích Diễm cũng vừa lúc bay đến đâm thẳng vào trong thân thể nó. Hỏa Diễm Tích ở phía sau từng bước đi tới. Lúc này nó lộ ra yêu thân chân chính, thân dài hai mét, làn da đỏ rực như dung nham, trên lưng lửa vàng thiêu đốt hừng hực, nào có còn dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn như lúc ban nãy.
Xích Diễm đâm vào thân thể hỏa xà cũng không dễ dàng bị nó rút ra như trước đó, mà nổ tung phá ra một cái lỗ lớn rồi trực tiếp xuyên qua.
"Ngươi... ngươi..." Hỏa xà còn muốn nói gì đó, nhưng thương thế quá nặng, ánh mắt dần dần ảm đạm, thật lâu không nói nên lời.
"Đại vương ta có chút lương thiện, nhưng ta thì không."
"Đã rất lâu rồi không ăn thịt, yêu quái gần hai trăm năm đạo hạnh, mùi vị chắc cũng không tệ lắm."