"Dạy cho nó Luyện Yêu thuật, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu."
Mộc Nhiên nhìn về phương xa, không khó để đoán được chuyện gì xảy ra. Tuy còn kém tới gần trăm năm đạo hạnh, nhưng là Thiên Yêu, Hỏa Diễm Tích đối phó một con hỏa xà b·ị t·hương quả thật không phải chuyện khó khăn gì. Ít ra thì ngọn lửa mà hỏa xà tự hào nhất đối với Hỏa Diễm Tích chỉ là trò đùa trẻ con, mà thân thể cường tráng của nó cũng đã bị sấm sét và lửa lớn đánh cho tàn tạ, căn bản không còn lực uy h·iếp gì.
Theo Mộc Nhiên thấy bất kể là Nghịch Mệnh đại pháp hay Luyện Yêu thuật đều là tà thuật, bởi vì chẳng những sẽ dẫn đến lượng lớn thiên kỵ mà khi sử dụng bừa bãi còn rất dễ dàng tự hại chính mình. Giao Luyện Yêu thuật cho Hỏa Diễm Tích, sau này Mộc Nhiên phải quản nó thật nghiêm khắc. Tránh để cho nó ăn uống lung tung, cuối cùng biến mình thành thứ yêu không ra yêu, quái không ra quái.
Không lâu sau đó, Hỏa Diễm Tích đỡ một cái bụng lớn trở về, nhìn qua còn tưởng là mang thai rồi.
Nó nhìn thấy Mộc Nhiên liền ngượng ngùng cười.
"Có lỗi với đại vương, ta lâu quá không ăn thịt nên nhịn không được."
Mộc Nhiên thở dài: "Ta còn chê nó gầy, định thả ra ngoài thêm mấy chục năm cho mập, không ngờ ngươi vội vã như vậy."
"Dùng Luyện Yêu thuật phạm vào thiên kỵ, ngươi lại là Thiên Yêu phải chịu lôi kiếp mạnh hơn bình thường, lúc độ kiếp lại còn muốn dung hợp Địa Hỏa... " Mộc Nhiên nhìn Hỏa Diễm Tích, chân thành nói: "Ngươi tranh thủ có thèm ăn thứ gì thì ăn cho nốt đi, kẻo sau này không còn cơ hội nữa rồi."
Hỏa Diễm Tích chớp chớp mắt, hỏi: "Đại vương, ta có thể ăn thịt người sao?"
Mộc Nhiên trầm mặc, mỉm cười thắm thiết: "Hóa ra ngươi cảm thấy không cần đợi đến lúc độ kiếp, bây giờ liền muốn lên đường."
"Tốt, để ta tiễn ngươi một đoạn!"
Sau đó chỉ còn nghe tiếng Hỏa Diễm Tích thê thảm gào thét: "Cứu mạng aaa!"
...
Mộc Nhiên trở về địa bàn của mình, bắt đầu suy tư. Hỏa Diễm Tích phát triển thật sự nhanh lắm, Tham Lang cũng nhanh, tên Thái Tử gì đó chắc chắn sẽ càng nhanh. Rừng Tịnh Minh này hắn cơ bản là đã xoay quanh một vòng, có thứ gì tốt thì sớm đã bị tìm thấy, hoàn toàn không thể trông đợi vào cơ duyên gì đó ngẫu nhiên xuất hiện nữa.
Lần trước chuyện của Dương Tiêu có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn, để cho Mộc Nhiên có một gốc Nguyên Long Bất Tử Dược, cùng với không ít kinh nghiệm trong khoản hồn thuật. Thế nhưng loại chuyện tốt như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Hỏa Diễm Tích mới đó đã chuẩn bị độ kiếp trăm năm, thực lực cũng không kém Mộc Nhiên là bao.
Nguyên Long Bất Tử Dược có thể chống đỡ được lần độ kiếp thứ hai, nhưng những lần sau đó thì sao đây, rốt cuộc cũng không thể đợi kỳ trân Thiên Bảng phù hợp từ trên trời rơi xuống.
Đến lúc cần phải ra ngoài rồi.
Mộc Nhiên lắc Hồn Hoàn, gọi cả Thanh Y lẫn Tố Cẩm ra ngoài.
"Trong hai người các ngươi, ai muốn trở lại thành người, ai muốn chính thức thành quỷ."
"Nếu như muốn thành quỷ, ta cam đoan có thể bồi dưỡng các ngươi trở thành những con quỷ lợi hại, đạt được sức mạnh mà trước giờ các ngươi chưa từng nghĩ tới. Nhưng không thể rời đi như đám quỷ lần trước được, cả đời phải nghe theo mệnh lệnh của ta."
"Còn nếu muốn trở lại thành người, chuyện này khó, ta cũng không dám chắc một trăm phần trăm là làm được, nhưng vẫn có một phần cơ hội. Điều kiện vẫn là phải phục tùng mệnh lệnh của ta."
Thanh Y và Tố Cẩm nhìn nhau, đều không hỏi là có lựa chọn thứ ba hay không. Bởi vì bọn họ biết thụ yêu trước mắt có thủ đoạn dễ dàng khống chế bọn họ, chỉ là bấy lâu nay vẫn không dùng tới mà thôi.
Thanh Y suy nghĩ hồi lâu, sau đó lấy dũng khí nói: "Đại vương, ta còn muốn trở lại thành người."
"Tốt." Mộc Nhiên không vui không buồn gật đầu, lại quay qua Tố Cẩm hỏi: "Còn ngươi thì sao?"
Tố Cẩm không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt càng thêm kiên định: "Ta muốn trở nên mạnh hơn."
"Các ngươi đã lựa chọn như vậy, sau này cũng không còn cơ hội hối hận rồi."
Mộc Nhiên nhìn Thanh Y nói: "Chỉ cần ngươi dốc sức làm việc cho ta, ta cũng sẽ dốc sức tìm cách cho ngươi trở lại thành người." Sau đó hắn lại quay qua nghiêm túc hứa hẹn với Tố Cẩm: "Ngươi từ bây giờ là quỷ ta nuôi, theo ta một đời, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."
Nói đoạn, Mộc Nhiên bấm quyết, hai vệt ấn ký liền bay thẳng vào hồn thể của hai nữ quỷ.
"Giao ước đã thành, ngày sau nếu ai phản ta, hồn phi phách tán."
Mộc Nhiên thu Tố Cẩm vào lại Hồn Hoàn, sau đó quay sang dặn dò Thanh Y: "Ngươi trước đây dù sao cũng là một đại tiểu thư, ắt hẳn hiểu không ít lễ nghĩa. Ta hôm nay giao cho ngươi nhiệm vụ đầu tiên chính là đi theo thứ thân hành sự, trà trộn chung với đám nhân loại."
"Trở lại thành người cũng có nhiều cách, ta có thể tùy tiện qua loa, cũng có thể toàn tâm giúp đỡ, quan trọng là ngươi phải thể hiện ra giá trị của mình. Có hiểu chưa?"
"Thanh Y nhất định sẽ không làm đại vương thất vọng."
Mộc Nhiên nuôi quỷ lâu như vậy, lần đầu tiên dùng đến, lại phá lệ nghiêm túc.
Sau khi Thanh Y cùng thứ thân rời đi, Lý Lan Anh cũng từ trong Hồn Hoàn nhảy ra. Mộc Nhiên liếc mắt nhìn nàng: "Nghe hết rồi?"
Lý Lan Anh gật đầu: "Hỏa Diễm Tích nó là Thiên Yêu, ngươi không thể so cùng nó được. Mọi chuyện vẫn phải làm từng bước, dục tốc bất đạt, có khi còn tự hại mình."
Mộc Nhiên trầm mặc: "Ta biết chứ, chỉ là những chuyện có thể làm, ta mong mình có thể làm sớm một chút."
"Đợi ác mộng tới mới chịu tỉnh giấc thì quá muộn rồi."
...
Rừng Tịnh Minh là khu vực nằm giữa ba nước Đại Lý, Đại Ngô, và Đại Nam, là khu vực vô cùng n·hạy c·ảm. Ba nước nằm trong thế gọng kiềm, đều ăn ý không vẽ rừng Tịnh Minh vào bản đồ quốc gia, nơi đây lâu dần trở thành vùng tự trị.
Bởi vì không có quan liêu can thiệp, trọng binh lại không dám đi vào, rừng Tịnh Minh trở thành nơi trú ngụ tuyệt hảo cho bọn đầu trộm đuôi c·ướp.
Mộc Nhiên (thứ thân) quyết định ra tay từ những trại c·ướp này, bước đầu tiên là phải xây dựng một phòng tuyến bên ngoài rừng Tịnh Minh, đồng thời có thể xem là một mạng lưới thông tin, không để bản thân ở trong rừng ù ù cạc cạc cái gì cũng không biết.
Sau khi điều tra kỹ hiện trạng các ổ c·ướp trong rừng, Mộc Nhiên lựa chọn một ổ c·ướp tầm trung trong đó, Phùng Gia trại.
Mộc Nhiên sau một phen hóa trang từ xa xa đứng quan sát Phùng Gia trại, trước mắt là hàng rào tre và biển hiệu lớn, phía sau lờ mờ có mấy căn nhà gỗ đơn xơ. Mộc Nhiên thấy nơi này có cảm giác giống quán cơm gia đình hơn là trại c·ướp, nếu như không nhìn hai gã thanh niên phành áo k·hoe n·gực tay cầm đao lớn đứng gác trước cổng.
"Quái nhân từ đâu tới, muốn c·hết có đúng không!"
Mộc Nhiên bước tới liền bị hai gã canh cửa ngăn lại. Hắn không quá bất ngờ về việc mình bị gọi là quái nhân, bởi vì toàn thân đều là gỗ khó lòng hóa trang nên Thanh Y trực tiếp quấn hắn thành xác ướp di động, sau đó khoác lên mấy lớp áo rộng bên ngoài. Hình dạng này chỉ có thể nói miễn cưỡng xem như con người mà thôi.
Bị đao gác lên cổ nhưng Mộc Nhiên mặt không đổi sắc.
"Ta không phải quái nhân mà là thầy thuốc."
"Nghe nói trại chủ các ngươi có bệnh?"
Hai tên canh cửa một béo một gầy. Tên gầy mặc áo tơi phạch ngực, để lộ ra ba sườn, lúc này cầm kiếm chọt chọt lên người Mộc Nhiên khinh bỉ nói: "Thầy thuốc cái quái gì, ta cảm thấy ngươi bệnh nặng thì có. Trời nóng như lò thiêu mà ăn mặc như thằng dở thế này."
Mộc Nhiên không quản mũi kiếm chọt trên người mình, chỉ khinh bỉ nhìn tên gầy: "Cái loại không được hai phút như ngươi cũng dám nói người khác có bệnh? đúng là chuyện lạ."
Tên gầy sắc mặt cứng đờ. Đã từng khoác lác một đêm đại chiến một trăm hiệp với các cô hái thanh lâu, đương nhiên hắn không thể nhận mỗi hiệp mình chỉ có vài phút rồi!
"Cái gì chưa được hai phút? Nói nhảm nữa có tin ta chặt ngươi ra không?"
Mộc Nhiên dùng đạo của người trả lại cho người: "Nói nhảm nữa, có tin ta không giải độc cho các ngươi không?"
"Độc gì?" Vừa dứt tiếng, hai gã canh cổng liền cảm thấy đầu choáng mắt hoa, tay chân bủn rủn. Tên béo thậm chí đã không cầm nổi v·ũ k·hí của mình, đao lớn loảng xoảng rơi trên mặt đất.
"Các ngươi yên tâm, độc này chỉ có tác dụng nửa canh giờ."
Nghe Mộc Nhiên nói vậy, hai tên canh cổng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau đó bọn họ lại nghe Mộc Nhiên nói: "Bởi vì ta chưa từng thấy ai không uống thuốc giải mà có thể sống qua nửa canh giờ cả. Yếu một chút thì mười mấy phút là ngủm rồi."
"Cũng không biết mỗi tháng các ngươi nhận bao nhiêu lương mà chịu đi làm cái nghề nguy hiểm này. Cả đời của ta, g·iết nhiều nhất chính là loại canh cổng không biết điều." Mộc Nhiên giống như kể lại chuyện xưa cho hai tên canh cửa nghe, chỉ là câu chuyện này không chút hài hước nào, rất đâm tâm.
"Ngươi dám ở Phùng Gia trại hạ độc, các huynh đệ ta sẽ không tha cho ngươi." Tên béo tức giận nói. Hận Mộc Nhiên một, hận cái thằng bên cạnh tới mười. Con mẹ nó mình không nói cái gì cũng bị hạ độc!
"Ai không tha cho ai còn chưa biết." Mộc Nhiên cười nói, lại chỉ vào tên gầy: "Ngươi đi thông báo cho chủ nhân nơi này một tiếng đi, ta lười giao lưu với đám lâu la quá. Không khéo lại phải g·iết thêm mấy tên nữa."
Tên gầy cảm thấy mình bị nhằm vào: "Tại sao lại là ta chứ!"
Mộc Nhiên cũng thoải mái kêu tên béo: "Vậy ngươi đi đi, từ từ đi."
Tên béo cũng không chần chừ, quay đầu liền đi gọi người. "Ngươi có giỏi thì chờ ở đó cho ta!"
"Ừm, ta chờ mà, đi thong thả, không phải gấp."
Sau đó Mộc Nhiên cười tủm tỉm nói với tên gầy.
"Biết sao ban nãy ta kêu ngươi đi không?"
Tên gầy hoang mang: "Tại sao?"
"Bởi vì thể trạng ngươi yếu, sau mười phút cho dù có uống thuốc giải cũng không cứu được rồi. Ha ha, bây giờ ngươi nên cầu nguyện cho tên béo kia có thể chạy nhanh một chút."
Tên gầy chăm chú nhìn Mộc Nhiên thật lâu, ánh mắt ẩn chứa tâm tình vô cùng phức tạp, đại khái chính là rất muốn nói ba chữ: Con mẹ nó!