Nhìn tên gầy dùng tốc độ nhanh như mũi tên chạy đi, Mộc Nhiên cười khà khà.
Thanh Y từ sau lưng hắn chui đầu ra: "Đại nhân, ngài học hạ độc lúc nào vậy?"
"Ai hạ độc gì đâu, chỉ là thổi cho mỗi thằng một ngụm yêu khí mà thôi." Mộc Nhiên yên lặng ngồi xuống chờ đợi, ở trong rừng nhàn chán quá lâu, hiếm có diệp ra ngoài như vậy, cho nên nếu có cơ hội thì phải chơi cho thật vui.
Cũng không biết đám người này có chịu nổi không?
...
Trong sân lớn Phùng Gia trại, lúc này chỉ có một người trung niên mặc toàn thân áo đen chuyên chú luyện côn. Hắn thần sắc chuyên chú, hạ bàn ổn định, trường côn quét qua phát ra tiến gió vù vù. Côn pháp không có quá nhiều biến hóa, nhưng vững vàng uy mãnh. Người này chính là Hạ Bình, người đứng thứ hai trong Phùng Gia trại.
"Nhị gia, Nhị gia!"
Cửa lớn mở ra, tên béo một mạch chạy vào, sau đó dừng ở trước người Hạ Bình thở hổn hển. Hạ Bình nhìn hắn gấp gáp như vậy, còn quấy rầy mình luyện công, bèn hỏi: "Có chuyện gì rồi?"
Tên béo ngước mặt lên: "Chuyện... chuyện lớn không tốt."
Đang lúc Hạ Bình muốn hỏi chuyện lớn không tốt rốt cuộc là chuyện gì thì ngoài cửa lại vang lên tiếng hét thất thanh: "Nhị gia! Nhị gia!"
Tên gầy còn chưa chạy tới trước mặt Hạ Bình thì đã ngã xuống, sắc mặt xanh xao vàng vọt, hít vào thì ít thở ra thì nhiều.
"Chuyện gì nữa?" Hạ Bình nhíu mày, cảm thấy có đại sự rồi.
Tên gầy sau một hồi lấy hơi mới ngóc đầu lên, yếu ớt nói: "Không xong rồi... chuyện... chuyện lớn không tốt!"
Hạ Bình: ... Con mẹ nó!
"Chuyện lớn không tốt mà các ngươi nói rốt cuộc là chuyện gì!" Hạ Bình một côn gõ nát tản đá bên cạnh: "Nói không được thì sau này các ngươi cũng đừng nói nữa!"
Tên béo tên gầy nuốt nước bọt một cái.
"Có người đánh tới rồi Nhị gia!" Tên béo nói.
Hạ Bình sắc mặt nghiêm túc: "Người ta đánh tới còn để hai người các ngươi đi thông báo sao?"
Tên gầy nói: "Là một thầy thuốc đánh tới."
Hạ Bình như nghe thiên thư, gãi gãi đầu: "Thầy thuốc?"
"Chỉ một người?"
"Đúng vậy, chỉ có một người."
Hạ Bình nhìn hai thằng canh cửa như đang nhìn hai thằng ngu: "Chỉ có một tên thầy thuốc cũng đủ làm các ngươi sợ tới dạng này, ta còn tưởng là Cuồng Sư trại đánh tới trước cửa rồi chứ!"
"Thật là vô dụng!"
Hai tên canh cửa khóc không ra nước mắt, tên gầy mếu máo: "Nhị gia, quan trọng là chúng ta bị trúng độc rồi. Nhị gia mà không ra sớm, nói không chừng hắn thả độc c·hết cả trại luôn á!"
"Ăn nói hàm hồ!" Hạ Bình đạp bay tên gầy, lại hỏi tên béo: "Các ngươi làm sao trúng độc?"
"Dạ bẩm Nhị gia, ta cũng không biết mình trúng độc lúc nào, tự nhiên thì tay chân bủn rủn rồi. Có khi là hắn thả độc trong không khí."
Hạ Bình nghe vậy quay ngược vào nhà, năm phút sau mới bước ra, trên mặt đã quấn năm sáu lớp khăn che mặt làm bảo hiểm.
"Một tên thầy thuốc có gì đáng sợ, các ngươi mau dẫn ta đi gặp hắn!"
Hai tên canh cửa nhìn Hạ Bình che mặt kỹ đến mức đã sắp thở không ra hơi nói không ra tiếng, trong lòng im lặng khinh bỉ.
Tưởng sao!
...
Hạ Bình dẫn theo hai tên canh cổng hùng hổ bước ra bên ngoài, nhưng khi trông thấy Mộc Nhiên, hắn cũng không còn hùng hổ nổi nữa.
Chỉ thấy trước cổng trại lúc này là hai mươi mấy huynh đệ sắc mặc xanh xao nằm dài trên mặt đất, mà chính giữa nhất có một cái ghế gỗ, trên ghế gỗ có một gã quái nhân toàn thân quấn đầy băng trắng chỉ để lộ đôi mắt, bên ngoài khoác mấy lớp áo cũ kỹ màu xanh lục đang thong thả ngồi.
Mộc Nhiên cũng không có cách nào. Hắn đơn độc đứng ở cửa chính như vậy rất bắt mắt, không tránh khỏi được mấy huynh đệ ở trong trại c·ướp chạy lại 'hỏi han' cho nên chỉ đành thổi cho mỗi người một ngụm yêu khí làm quà gặp mặt.
Hạ Bình nuốt nước bọt một cái: "Các ngươi nói thứ quái dị này là thầy thuốc?"
"Cái này là hắn tự nói."
Tên gầy và tên béo đã cảm thấy mềm nhũn cả người, thở không ra hơi rồi.
Hạ Bình thở dài, tuy trong lòng sợ run nhưng vẫn lấy can đảm bước tới.
"Không biết các hạ là ai, vì sao đến Phùng Gia trại của ta sinh sự."
Mộc Nhiên liếc mắt nhìn qua: "Ài, chờ ngươi lâu thật." Hắn nhún người nhảy xuống, đi đến bên cạnh Hạ Bình.
Hạ Bình cảnh giác rút côn ra, sau đó cảm giác bàn tay trống rỗng, thiết côn không biết từ lúc nào đã ở trong tay Mộc Nhiên. "Không cần đưa gậy cho ta, tuy có tuổi thật nhưng sức khỏe của ta vẫn còn tốt lắm." Nói xong Mộc Nhiên ném một cái, thiết côn nặng mấy chục cân như mũi tên bay thẳng ra ngoài trăm mét, sau đó khảm một nửa vào trong vách tường.
Làm xong Mộc Nhiên phủi phủi tay như không có chuyện gì xảy ra. "Được rồi, nghe nói Phùng gia nhà các ngươi đổ bệnh, mau dẫn ta đến gặp hắn."
Hạ Bình nhìn quái nhân trước mặt, trong lòng kinh hãi chưa từng có, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: "Ta tuyệt đối không để ngươi làm hại đại ca!"
Thấy Hạ Bình cảnh giác với Mộc Nhiên như vậy, Thanh Y mới nói: "Người trong giang hồ coi trọng nhất là danh hào, hay là đại vương tùy tiện báo khống một cái danh hào đáng tin đi."
"Được không vậy?"
"Chỉ cần ngài không nói mình là Huyết Thủ Nhân Đồ, Tu La Ma Thủ gì đó thì chắc cũng ổn mà. Chỗ này nằm giữa ba nước, ngư long hỗn tạp, dễ gì mà phân biệt được thật giả."
Mộc Nhiên nghe Thanh Y nói có lý, bèn quay qua tỏ vẻ không vui nói với Hạ Bình:
"Hừ, Thẩm Bán Tiên ta còn có thể hại c·hết người sao!"
Hạ Bình im lặng, có thể xưng hai tiếng bán tiên đi lại trong giang hồ, không phải là l·ừa đ·ảo thì cũng là bố của l·ừa đ·ảo, quả thật rất có khả năng hại người.
Thanh Y bên cạnh cũng nhịn không được lấy tay che mặt. "Đại vương à, ngài không thể tìm một cái tên nào đó càng uy tín hơn sao?"
Mộc Nhiên đương nhiên biết cái tên Bán Tiên này rất có vấn đề, thế nhưng đặt ở trên người hắn thì không còn là vấn đề nữa rồi.
"Phùng Tam Bảo b·ị t·hương bực này, nếu không chữa trị nữa thì cũng sống không hết đêm nay. Ngươi mời nhiều thầy thuốc như vậy tới đều không cứu được hắn, ta muốn cứu hắn lại bị ngươi cản ở ngoài... E là sau hôm nay Phùng Gia trại sẽ đổi thành Hạ Gia trại rồi, nhỉ?"
Hạ Bình sắc mặt cứng đờ, sau đó là tức giận: "Ta và đại ca còn thân thiết hơn huynh đệ ruột thịt, ngươi đừng có mà đặt điều vu khống!"
"Đã ngươi không muốn hắn c·hết, ta cũng không muốn. Vậy ngươi cản ta cứu hắn để làm cái gì đây?"
"Ngươi vừa mới vào cửa đã hạ độc huynh đệ bọn ta thành bộ dạng sống dở c·hết dở như vậy, vừa nhìn liền biết tay chân không sạch sẽ, ta sao có thể để ngươi đi gặp đại ca được."
"Đi lại trên giang hồ, có ai mà tay chân sạch sẽ chứ?" Mộc Nhiên vỗ vỗ mặt Hạ Bình, lúc này Hạ Bình mới phát hiện ra toàn thân không biết từ lúc nào đã cứng đờ, căn bản là khó lòng cử động.
"Thẩm Bán Tiên ta xuất thủ, quỷ thần đều phải lui một bước. Hôm nay ta muốn cứu Phùng Tam Bảo, Diêm Vương ngăn không được, một đám người trần mắt thịt lại càng không."
Mộc Nhiên ngang nhiên đi vào Phùng Gia trại, bỏ lại phía sau mấy mươi người năm lê liệt ở trên mặt đất. Hạ Bình muốn ngăn cản, nhưng rất nhanh cũng không chịu nổi yêu khí xâm nhiễm mà ngã xuống đất, khó khăn lắm mới kiên trì không ngất đi.
Thanh Y bay theo Mộc Nhiên, khó hiểu nói: "Không phải đại vương định liên thủ với đám c·ướp này sao? Làm như vậy có phải hơi quá mức hay không?"
Mộc Nhiên nhún vai: "Ta còn cảm thấy làm vậy quá nhẹ tay rồi."
Cửa phòng mở ra, Mộc Nhiên đưa mắt nhìn vào trong không gian u tối, dễ dàng nhìn thấy được một cái giường gỗ đơn sơ, cùng với người trung niên hơi thở mong manh nằm ở trên đó. Người này chính là trại chủ của Phùng Gia trại, Phùng Tam Bảo.
Phùng Tam Bảo nghe tiếng mở cửa, hơi hé mắt nhìn qua, vốn còn tưởng là nhị đệ chạy đến thăm hỏi, không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt vô cùng lạ lẫm.
"Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"
Như hiểu thấu ý nghĩ của Phùng Tam Bảo, Mộc Nhiên bước tới bên giường rồi kéo cái ghế ngồi xuống, nói: "Yên tâm, huynh đệ của ngươi không c·hết sớm hơn ngươi được."
Phùng Tam Bảo nhìn Mộc Nhiên, ánh mắt phức tạp: "Ngươi muốn g·iết ta thì cứ g·iết, nhưng hãy tha cho đám huynh đệ ngoài kia đi. Bọn họ suy cho cùng cũng chỉ là một đám người khốn khổ bị ta lôi kéo đi làm bậy thôi."
"Nếu ngươi muốn tiền tài, ta chỉ chỗ cho."
Phùng Tam Bảo biết mình không sống thêm được bao lâu, cho dù bản thân đã từng là một t·ên c·ướp tham tiền như mạng, thì bây giờ với hắn bao nhiêu tiền cũng không quý giá bằng đám huynh đệ ngoài kia bình an.
"Xem ra ngươi cũng nghĩ thông suốt rồi."
Phùng Tam Bảo ánh mắt ảm đạm, yếu ớt gật đầu.
"Có cam tâm không?"
"Đương nhiên là không!" Phùng Tam Bảo nhợt nhạt cười, "Nếu như ta có thêm chút bản lĩnh, Phùng Gia trại cũng không cần bị khắp nơi chèn ép thế này, đám huynh đệ cũng không cần theo ta chịu khổ nữa."
Mộc Nhiên trầm ngâm, bàn tay khẽ phẩy một cái, cửa lớn ở bên ngoài không gió tự đóng, chỉ để lại trong phòng một mảnh lờ mờ. Phùng Tam Bảo đưa mắt nhìn lên, thấy được hắc ám giống như một tầng áo choàng khoác lên người trước mắt, để hắn càng thêm cao lớn, âm trầm. Đôi mắt kia ở trong bóng tối càng là lộ ra màu xanh ngọc bích quỷ dị.
"Ngươi... tin vào thần sao?"
"Ta có thể cho ngươi sinh mạng, cho ngươi sức mạnh, biến những mộng tưởng của ngươi thành sự thật."
"Nhưng ngươi... Ngươi có thể trả giá thứ gì đây?"
Phùng Tam Bảo cảm thấy tim mình phút ấy như ngừng đập, hoảng sợ trong mắt dần dần bị điên cuồng thay thế.
"Ta có thể trả giá ... Tất cả!"
Trong bóng tối, khóe môi dưới lớp băng trắng khe khẽ cong lên, Mộc Nhiên mỉm cười quỷ dị.