Ngày hôm sau, đám người Hạ Bình từ trong mơ hồ tỉnh lại.
"Chúng ta... không c·hết?"
"Sao ta cảm giác cơ thể còn khỏe mạnh hơn..."
"Dọa c·hết ta rồi."
"Ầy, tên quái nhân đó đã đi chưa, thật sự quá đáng sợ rồi!"
Hạ Bình không quan tâm đến đám người bên cạnh nói nhảm, sau khi tỉnh dậy liền đi lấy thiết côn của mình rồi chạy thật nhanh đến chỗ của đại ca. Đám huynh đệ thấy hắn hớt hãi như vậy, nhất thời cũng máu nóng lên đầu đồng loạt đuổi theo.
Cả đám đến nơi, tình cảnh đau lòng như trong tưởng tưởng cũng không thấy, chỉ thấy Phùng Tam Bảo thân cao hai mét, khoác áo để trần nửa bên ngực, cầm đại đao đứng thẳng ở giữa sân. Gió sớm thổi qua làm tóc mái hắn bay loạn, lại không thể lay động ánh mắt kiên định kia.
Đám người nhìn Phùng Tam Bảo, cảm thấy hắn như đã trở về mười mấy năm trước, tìm lại được dáng vẻ oai mãnh ngông cuồng của thuở thiếu niên, nhưng song khí chất trên người lại càng thêm vững trải, ổn trọng. Đây là một Phùng Tam Bảo cường đại trước đây chưa từng có.
Phùng Tam Bảo cầm đại đao đứng ở đó, trên thân dường như toát ra khí thế vô hình, làm cả đám huynh đệ hô hấp dồn dập.
"Trại chủ!"
"Đại Ca!"
Phùng Tam Bảo liếc mắt nhìn Hạ Bình, giọng vang như sấm: "Xem đao!"
Chỉ thấy Phùng Tam Bảo nhón chân một cái, một bước nhảy nhẹ nhàng vượt qua khoảng cách bốn mét, một tay cầm đại đao nặng nề giáng xuống. Đám người nhìn thấy trên thân đao nổi lên hổ ảnh mơ hồ, khi lưỡi đao và thiết côn v·a c·hạm lại có tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên.
Hạ Bình bị khí thế của một đao này đánh liên tục lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng nhợt, thiết côn trong tay sau một tiếng răng rắc cũng đoạn thành hai nửa.
"Đại ca, huynh mạnh lên quá nhiều!"
Phải biết trước đó hai huynh đệ đánh nhau đều khó phân thắng bại, Hạ Bình cầm thiết côn có thể vững vàng ứng đối Phùng Tam Bảo bạo khởi mấy chục hiệp mà không lui. Thế nhưng hôm nay, Hạ Bình chỉ tiếp một đao mà đã bại.
Phùng Tam Bảo nhìn đại đao trong tay, ánh mắt vô cùng nóng bỏng, tựa như đang xem mỹ nữ tuyệt thế. Đến khi quay lại nhìn đám huynh đệ và Hạ Bình, trong ánh mắt của hắn chỉ còn ngạo nghễ: "Đao vừa rồi, ta chỉ dùng ba phần công lực!"
Lời này vừa ra, toàn trường chấn động! Trại chủ của bọn hắn rốt cuộc đã mạnh đến mức độ nào!
Phùng Tam Bảo nói không ngoa, hắn chưa quen với lực lượng tăng mạnh trong thân thể mình, hiện tại chỉ có thể phát huy ra ba, bốn phần thực lực. Nhưng một câu nói này để cả đám huynh đệ quá nổi vui mừng lẫn sợ hãi. Phải biết Phùng Tam Bảo hôm trước bị trúng chưởng thương nặng sắp c·hết, còn không có sức bước ra khỏi giường, thế mà hôm nay đã có một thân thực lực kinh khủng đến thế.
Cho dù là thiên tài cỡ nào cũng không có khả năng nghịch chuyển như vậy trong vòng một đêm được. Rốt cuộc là trong lúc bọn họ ngủ say, đã xảy ra chuyện kinh thế hãi tục gì rồi?
"Đại ca, hôm qua người kia..." Hạ Bình cuối cùng cũng không nhịn được hỏi. Phía sau là ánh mắt chờ mong của cả đám huynh đệ, bọn họ đều vô cùng muốn biết câu trả lời.
Phùng Tam Bảo vuốt râu, ánh mắt mang theo cuồng nhiệt: "Ngày hôm qua Thẩm tiên sinh nói với ta, rừng Tịnh Minh này về sau chỉ cần một tiếng nói là đủ! Tất cả trại c·ướp khác, sau này nếu như không phục, vậy thì cũng không còn cần tồn tại!"
Hạ Bình nghe Phùng Tam Bảo tuyên bố hùng hồn, nhịn không được thay các huynh đệ bày tỏ nỗi lòng: "Nhưng tên quái nhân kia hôm qua mới hạ độc huynh đệ cả trại ta..."
Lời còn chưa hết, Phùng Tam Bảo đã nổi giận cắt ngang: "Hàm Hồ!"
"Thẩm Tiên Sinh nếu như thật muốn hạ độc, các ngươi làm sao có thể còn sống đến giờ! Thứ các ngươi trúng không phải độc dược gì cả, chẳng qua chỉ là bí dược tôi thể thôi, không phải bây giờ cả đám đều sinh long hoạt hổ hay sao?"
"Ta nói cho các ngươi biết, Thẩm tiên sinh là cao nhân đến từ phương khác muốn ở rừng Tịnh Minh mở rộng thế lực để nghiên cứu dược đạo. Có ngài ấy tương trợ là cơ duyên lớn của trại chúng ta, từ nay về sau không cho phép kẻ nào càn quấy bất kính."
Lời của Phùng Tam Bảo để cho cả đám bừng tỉnh đại ngộ, lại nghĩ tới hôm qua người kia chỉ tùy tiện đi qua đi lại đã khiến cả đám nằm lăn ra đất, thực lực kia muốn diệt bọn họ căn bản chỉ là một ý muốn mà thôi. Có cao nhân như vậy ở phía sau tương trợ, Phùng Gia trại chẳng phải sắp vô địch đến nơi rồi sao?
Mộc Nhiên ở phía xa quan sát, hài lòng gật đầu. Những lời này nếu để hắn nói khó tránh sẽ gây ra một phen tranh cãi, nhưng để Phùng Tam Bảo nói thì lại khác. Bên trong Phùng Gia trại uy vọng của Phùng Tam Bảo cực lớn, lời hắn nói ra mới dễ làm mọi người tin phục. Cứ nhìn việc Phùng Tam Bảo b·ị t·hương nặng sắp c·hết mà cả trại không ai nổi lên ý đồ làm loạn là biết.
Lại nhìn cả đám huynh đệ trong trại phấn khích, xem ra hiệu quả còn tốt hơn trong tưởng tượng của Mộc Nhiên nhiều lắm.
Phùng Tam Bảo cũng rất hài lòng.
"Các huynh đệ mấy năm nay theo ta chịu không ít khổ cực, lại bị những trại c·ướp khác bốn bề ức h·iếp. Thế nhưng Phùng Tam Bảo ta hôm nay muốn nói cho mọi người biết, kể từ bây giờ thì mọi chuyện kết thúc rồi. Sau này chỉ có chúng ta khi dễ người khác!"
"Phùng Tam Bảo này nói được làm được, mọi người trở về chuẩn bị một chút, ngày mai sáng sớm ta dẫn mọi người đi san bằng Ô Long trại bấy lâu nay ngang ngược càn quấy, đánh cho bọn hắn gà bay chó chạy mới thôi!"
Đám huynh đệ kích động vì Phùng Tam Bảo cường đại, cũng hoảng sợ vì hắn lớn gan, có người không nhịn được nói: "Nhưng nhân số bên Ô Long trại đông gần như gấp đôi chúng ta, lại có Độc Nhãn Ma Long Trần Phi tọa trấn, thật sự có thể đánh thắng sao?"
"Ngoại trừ Trần Phi, Ô Long trại chỉ toàn là một đám ô hợp, nhân số đông hơn lại có thể thế nào? Ta cũng sớm muốn lãnh giáo xem thương pháp của Độc Nhãn Ma Long có thật sự hung ác như lời đồn, có đỡ được ba đao của ta hay không!" Phùng Tam Bảo âm thanh như sấm đánh, hoàn toàn không chút e sợ.
"Được rồi, không nhiều lời nữa. Mọi người đều về chuẩn bị đi, riêng Hạ Bình thì ở lại ta có chút chuyện cần bàn."
Khi mọi người đã đi hết, Hạ Bình mới lo lắng bước đến bên cạnh Phùng Tam Bảo.
"Đại ca, v·ết t·hương của huynh đã khỏi hẳn thật sao?"
Phùng Tam Bảo không do dự kéo xuống bên áo còn lại, lộ ra bờ ngực chắc khỏe. Đừng nói là v·ết t·hương mà ngay cả một chút sẹo cũng không còn. Hạ Bình nhìn thấy như vậy kinh hãi không thôi, mới hôm qua trên ngực đại ca hắn vẫn còn một chưởng ấn to lớn, xương sườn cũng gãy mấy cây, thế mà hôm nay v·ết t·hương đã biến mất không còn dấu vết, ngay cả xương cũng lành lại rồi. Thủ đoạn như vậy, nói là thần y cũng chưa đủ, cái danh bán tiên kia quả là lấy không sai.
"Thẩm tiên sinh chẳng những chữa khỏi cho ta, mà còn ban cho lực lượng mà cả đời ta chưa bao giờ dám nghĩ. Đệ lần sau gặp người ta nên tôn kính một chút, chớ nên lỗ mãng."
"Đại ca, huynh nói thật cho ta biết, tên kia thật không có làm gì huynh chứ?"
Phùng Tam Bảo nhếch miệng cười nhìn Hạ Bình: "Có thể làm việc cho loại người như vậy chính là cơ duyên lớn nhất của huynh đệ ta, đệ lại đang nghĩ đến chuyện gì vậy?"
Hạ Bình lắc đầu: "Đệ chẳng quan tâm đến cơ duyên gì đâu, chỉ muốn huynh đệ trong trại bình an. Tên đó vừa nhìn là biết là loại không yên phận, huynh đệ ta theo hắn cũng như leo lên lưng cọp. Nhìn như oai phong, lại nguy hiểm vô cùng."
Phùng Tam Bảo bất đắc dĩ vỗ vai Hạ Bình: "Đệ đệ ngốc, bước vào giang hồ làm gì có ngày an ổn. Đệ thử nghĩ một chút, nếu Thẩm tiên sinh không đến tìm ta mà tìm Hà Thiết Cương của Cuồng Sư trại, lúc đó huynh đệ ta còn có đường sống sao?"
"Thẩm Bán Tiên muốn thống nhất tất cả trại c·ướp ở rừng Tịnh Minh này, vậy trước sau gì tất cả trại c·ướp đều sẽ về dưới tay hắn. Huynh đệ ta có thể trước tiên đầu quân làm việc cho hắn là một loại may mắn rồi."
"Ta biết trước đây kẻ có ý đồ xưng bá nơi này cũng không ít, đều có kết cục thê thảm. Đó là bởi vì thực lực của bọn chúng còn chưa đến mức bỏ xa người khác. Nhưng Thẩm Bán Tiên, ta cảm giác hắn giống như tên gọi vậy, chỉ cách thần tiên một bước. Nơi này không ai có thể ngăn cản dã tâm của hắn được."
Hạ Bình nghe một hồi, đạo lý đều hiểu, chỉ là cảm thấy Phùng Tam Bảo cuồng nhiệt quá mức.
"Ta hiểu những lời huynh nói, sẽ không gây chuyện. Nhưng mà huynh cũng tự xem lại mình đi, đừng có tôn thờ tên đó quá mức, kẻo ngày nào đó bị bán còn quay lại giúp người ta đếm tiền."
Phùng Tam Bảo cười ha hả: "Ta vốn dĩ là kẻ sắp c·hết, nay có thể sống thêm khoái chí như vậy, cho dù sau bày có bị bán thật thì ta cũng đã lời to rồi! ha ha ha!"
Hạ Bình lắc đầu: "Chịu thua huynh luôn."
"Nhưng mà nói gì thì nói, mau đền cho ta cây côn khác. Nếu không ngày mai ta chỉ có thể đứng xem huynh đệ đánh nhau rồi."
"Biết huynh lợi hại, nhưng chém hư cây côn của ta làm gì chứ?"
Phùng Tam Bảo gãi đầu: "Đệ không còn cây côn nào dự phòng sao?"
"Cùng lắm thì đi mua một cây khác!"
Hạ Bình nghe vậy thì biết cây côn của mình có đi không về rồi.
"Tiền ở trong trại đều dùng để mời thầy thuốc cho huynh rồi, huynh còn dám nói!"