Mộc Nhiên có riêng một căn nhà nhỏ nằm ở một góc hẻo lánh cách xa trại c·ướp, nơi này phù hợp tính cách thích yên tĩnh của hắn, cũng phù hợp thân phận cao nhân xa lánh trần thế.
Chỉ có điều Phùng Gia trại thật nghèo, trong nhà ngoài mấy cái ghế, một cái bàn cùng với một chiếc giường đơn thì cũng không còn lại gì.
"Đại vương hay thật, chọn ngay cái trại c·ướp nghèo nhất trong đám luôn." Thanh Y than thở nói.
Mộc Nhiên nằm ở trên giường, một cái cây nằm trên giường gỗ quả thật là loại cảm giác không mấy thú vị.
"Thứ ta nhìn trúng là Phùng Tam Bảo chứ không phải là Phùng Gia trại. Mà ngươi cũng chẳng phải lo xa, làm c·ướp thì giàu lên là chuyện mấy hồi."
Thanh Y gật đầu như có điều suy nghĩ: "Mà đại vương hôm qua cho gã đó ăn cái gì, chẳng những v·ết t·hương phục hồi mà công lực cũng đại tiến."
"Ngón chân của ta."
Thanh Y cảm giác đầu óc mình như có một đàn ngựa chạy qua, nàng còn tưởng đó là tiên đan diệu dược gì, định dùng mỹ nhân kế để xin một viên về sài. Nhìn Mộc Nhiên mấy năm rồi chưa tắm, lười chảy thây nằm ở trên giường, lại nghĩ đến phải nuốt ngón chân của đối phương vào bụng... Thanh Y dứt khoát dẹp luôn cái suy nghĩ 'dơ bẩn' này.
Mộc Nhiên thu hết biểu cảm của Thanh Y trong mắt, chỉ lắc đầu cười. Mấy năm nay hắn luôn nghiên cứu Phân Hồn Đại Pháp, chỉ tiếc là ngoại trừ cái thứ thân này ra thì chưa lần nào thành công. Thứ cho Phùng Tam Bảo ăn là một sản phẩm nghiên cứu không hoàn thiện, chỉ có thể đem theo một phần sức mạnh của Mộc Nhiên qua cơ thể của sinh vật khác mà không thể đem cả hồn phách hắn vào.
Mộc Nhiên từng nói muốn giúp Thanh Y sống lại thành người, nhưng phương pháp đoạt xá quá mức tàn bạo, lợi dụng thân thể người đ·ã c·hết thì còn tạm được. Mộc Nhiên vẫn đang nghiên cứu phương pháp đưa một phần cơ thể và hồn phách của mình vào một thân thể khác xem như vật chứa, nếu thành công thì có thể tạo ra thứ thân số 2, thứ thân số 3 và nhiều nữa.
Thân phận yêu quái quả thật rất n·hạy c·ảm, nếu có thể thì Mộc Nhiên chẳng muốn dùng nguyên thân đi tiếp xúc với nhân loại làm gì.
"Xem ra cần phải thí nghiệm nhiều hơn."
Mộc Nhiên tin tưởng, bản thân cách thành công chỉ còn thiếu một bước nữa.
...
Sáng hôm sau, Phùng Tam Bảo kéo theo gần bốn mươi huynh đệ đao kiếm đầy đủ đi đánh Ô Long trại.
Khoảng cách giữa hai trại khá gần, chỉ có mấy chục dặm đường. Cả trại xuất phát từ hừng đông, gần trưa đã thấy được bóng dáng của Ô Long trại. Nếu như nói Phùng Gia trại là hộ nghèo, vậy Ô Long trại cũng chỉ có thể xem là hộ cận nghèo.
Giữa các huynh đệ trong Phùng Gia trại cũng không xa cách, lúc cả đám nghỉ ngơi lấy sức, có người trực tiếp hỏi Phùng Tam Bảo: "Lão đại, lần này nắm bao nhiêu phần thắng?"
Phùng Tam Bảo ôm đại đao, ánh mắt quét về Ô Long trại phía xa: "Tám thành."
"Cao như vậy?"
"Ta trước đó có thể đánh không lại Trần Phi, nhưng hiện tại thì khác. Ta cảm thấy cả cánh rừng này không ai có thể đánh lại ta!" Phùng Tam Bảo tịch mịch nói.
Hạ Bình ở bên cạnh bĩu môi: "Đừng nghe đại ca nói nhảm, mọi người một lát đều cẩn thận chút. Tuy đám Ô Long trại chỉ là lũ ô hợp nhưng mà đao thật kiếm thật, b·ị c·hém trúng thì cũng tiêu đời."
"Ầy, đừng nói mấy câu mất sĩ khí như vậy chứ." Phùng Tam Bảo vỗ vỗ ngực: "Một lát ta xông ở trước, các huynh đệ cứ theo sau dọn cá lọt lưới là được."
Đám huynh đệ thở dài nói: "Bọn ta cũng không sợ đánh cái đám Ô Long này, chỉ là bọn họ có khi còn nghèo hơn mình nữa, sợ đánh đấm một hồi chỉ c·ướp được mấy tấm giấy nợ."
"Ha ha ha ha ha."
"Nghe nói Trần Phi cấm bọn họ chơi gái, đ·ánh b·ạc ở trong trại. Có khi một lát chúng ta đến lại phải đánh với một đám điên điên khùng khùng."
"Trại chủ cũng đừng khinh thường Trần Phi, ta nghe nói hắn là người hung ác, vì muốn luyện đâm thương chuẩn hơn mà cả gan đâm mình mù một con mắt, ha ha ha!"
"Ta nghe nói bởi vì hắn luyện đồng tử công không gần nữ sắc còn tự móc một viên bi của mình, cho nên mới ghét đám huynh đệ đi chơi gái như vậy."
"Ha ha, ta lại nghe nói hắn đ·ánh b·ạc thua mất một con mắt, nên mới không cho đám đàn em đi đ·ánh b·ạc. Cái thằng này quanh năm suốt tháng chỉ thích nhốt mình trong nhà, nhưng mà sự tích nhiều lắm."
Hạ Bình đợi cho đám huynh đệ nói đủ sảng khoái, mới nói: "Cũng đừng khinh thường Trần Phi. Chính bởi vì thực lực của hắn không có chỗ bắt bẽ cho nên người ta mới lôi những thứ vụn vặt này ra để bêu xấu."
...
Lúc này ở trong Ô Long trại, Trần Phi vẫn không hề hay biết quân địch đã đến gần bên, mà còn bận sầu não cho chi tiêu tháng này. Trước đây Trần Phi là hộ vệ cho một gia tộc lớn, bởi vì náo ra một chút mâu thuẫn với cấp trên mà chạy vào rừng làm c·ướp.
Vị quản gia kia nói tính cách của Trần Phi không được, cả đời chỉ có thể làm lính cho người ta, không nên đại sự. Trần Phi trước đó còn rất không phục, thế nhưng thời gian trôi qua, để hắn thấu hiểu rất nhiều việc.
Trần Phi tự hiểu với thực lực của mình, hoàn toàn không kém bất cứ một trại chủ nào khác xung quanh, thế nhưng năng lực quản lý của hắn thật sự không được. Dưới trướng không có thân tín thì cũng thôi, đã vậy cả đám bảy mươi tên thuộc hạ bên dưới cũng chẳng nể phục hắn là bao. Đến cả việc các khoản chi tiêu trong trại cũng đủ làm cho Trần Phi đau đầu.
Thế đạo này, chỉ dựa vào một đôi tay đấm không thể nào nâng bầu trời lên được.
Lúc này, cửa phòng mở ra, một tên thuộc hạ bước vào thông báo: "Trại chủ, Phùng Tam Bảo dẫn người qua đánh kìa."
Từ thái độ của thuộc hạ, có thể thấy được Trần Phi ở trong Ô Long trại không quá được tôn trọng.
"Phùng Tam Bảo?" Trần Phi nhíu mày, mấy ngày trước còn nghe tin gã này b·ị đ·ánh sắp c·hết, sao hôm nay lại dẫn người qua đánh rồi?
"Đúng vậy, xem bộ rất hùng hổ, vừa vào cửa đã chém c·hết mấy người."
Trần Phi trong bụng thầm nghĩ, c·hết mấy người thì tháng sau có thể bớt được một chút rồi. Ban đầu Trần Phi cảm thấy thu nhận nhiều người thì mới mau phát triển, nhưng mà về sau mấy cái miệng ăn này lại là thứ làm hắn đau đầu. Người ta đều nói làm c·ướp mau giàu, thế nhưng số tiền kiếm được còn không đủ để Trần Phi lo cơm ngày ba bữa nữa là.
Thế là Trần Phi cũng không gấp không vội.
"Dẫn ta đi xem."
Ngoài cửa, Phùng Tam Bảo có chút cạn lời. Sau khi hắn tiện tay vung đao chém c·hết mấy người, đám huynh đệ còn lại của Ô Long trại chẳng những không tức giận xông lên trả thù cho đồng đội mà còn nhanh chóng lùi lại mười mấy mét.
Mẹ nó, một đám nhát gan như vậy mà cũng đòi làm c·ướp?
"Mau gọi Trần Phi ra đây! Không thì lão tử giận lên lại chém mấy người." Phùng Tam Bảo thừa biết nếu Trần Phi không ra thì đám vô dụng này cũng không dám đánh nên mới hối thúc, không ngờ cả đám nghe vậy lại lùi thêm mấy bước, một mặt hoảng sợ.
Cái này không phải một đám c·ướp, rõ ràng là một bầy thỏ mà!
Đám huynh đệ ở Phùng Gia trại hiểu được tâm tình của Phùng Tam Bảo, càng hiểu tâm tình của đám người Ô Long trại. Phùng Tam Bảo vừa vào cửa đã vung đại đao chém một hàng sáu người thành hai khúc, máu văng ra xa mấy thước. Đám người Ô Long trại không tại chỗ tè ra quần đã là rất can đảm rồi. Thậm chí cho dù là bên phe Phùng Gia trại nhìn thấy cảnh đó cũng run một cái, phải mấy phút mới bình tĩnh được.
Thật may, bầu không khí căng thẳng sau khi Trần Phi bước ra đã hoàn toàn thay đổi. Trở nên... Càng căng thẳng hơn.
Trần Phi bước ra, trước tiên là nhìn tàn thi dưới đất, sau đó nghiêm túc nhìn Phùng Tam Bảo. Người ngoài xem trò vui, trong nghề nhìn môn đạo, Trần Phi vừa nhìn kiểu c·hết của mấy huynh đệ thì biết Phùng Tam Bảo bây giờ tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
"Phùng Tam Bảo, ta và ngươi không oán không thù. Ngươi hôm nay dẫn huynh đệ qua đây là có ý gì?"
Trần Phi cũng không nhắc đến việc Phùng Tam Bảo chém c·hết huynh đệ của mình, dù sao trận này hắn không nắm chắc phần thắng, có thể bỏ qua thì bỏ qua.
Phùng Tam Bảo cũng không nói nhảm. "Rừng Tịnh Minh này quá nhiều trại c·ướp, huynh đệ ta đều sắp kiếm ăn không đủ rồi. Cho nên thân là trại chủ, ta đành phải đi ra ngoài thanh lý một chút."
"Sau ngày hôm này, không còn Ô Long trại rồi!"
Lời này vừa ra, toàn trường nóng nảy, quả thật chính là không xem ai ra gì. Trần Phi cũng không nhịn nổi: "Chỉ dựa vào ngươi?!"
Hai gã thủ lĩnh nhìn nhau, chiến ý hừng hực, lập tức cầm lấy binh khí lao về đối phương. Đám đàn em không cần ai nhắc nhở cũng thức thời lùi về sau mấy bước, chừa khoảng sân rộng cho hai người chiến đấu.
Trần Phi bộ pháp linh hoạt, như long xà lướt về phía trước, trường thương trong tay bất ngờ bắn ra như giao long xuất hải. Phùng Tam Bảo nhón chân nhảy một cái, đã khiêng đại đao vượt qua ba mét, lưỡi đao ở trên không trung vẽ một vòng cung thật lớn rồi oai mãnh đáp xuống.
Cả đám huynh đệ hai bên đều xem trại chủ nhà mình là vô địch, lại xem đối thủ bên kia cùng không bình thường, một trận này quả thật là long tranh hổ đấu, không biết cuối cùng là ai thắng ai bại.