Đại Yêu Quái

Chương 35: Thử thuốc



Chương 35: Thử thuốc

Keng!

Tiếng binh khí v·a c·hạm nhức nhói truyền vào tai của đám người vây xem. Phút chót may mà Trần Phi cảm thấy thế đao của Phùng Tam Bảo quá mãnh liệt, không dám trực diện tương bát, cho nên nhanh chóng biến chiêu đưa thương về thế thủ chắn ngang ngực, nhờ vậy mà đỡ được đao này, cũng giữ được mạng. Người khác đánh nhau đều có bài bản, Phùng Tam Bảo lại trực tiếp vung đao phủ đầu, ngay đòn mở màng đã muốn một chiêu phân thắng bại, cũng quyết sinh tử. Nhưng mà hắn lại làm rất đẹp.

Nếu như lúc đó Trần Phi cố chấp đâm thương tới, cho dù có đâm được Phùng Tam Bảo thì cũng khó tránh khỏi bị đại đao chém bay nửa người, hiển nhiên là mất nhiều hơn được, cho nên mới lựa chọn lui lại.

Thế nhưng đánh với Phùng Tam Bảo, lui một bước thì đã là bại.

Trần Phi giống như bị một con hổ lớn va vào, ôm thương lui về sau ba bước, phải dùng bàn chân đạp về phía sau mới dừng lại được.

Mạnh quá!

Suy nghĩ vừa lóe qua trong đầu, lưỡi đao của Phùng Tam Bảo đã một lần nữa rơi vào trước mắt Trần Phi.

Trần Phi không cam yếu thế liền xuất ra tuyệt học, thân thương uốn éo vỗ vào thân đao. Đây chính là Du Long Tiềm Uyên thương, thương ra như rồng ẩn vào mây, chui vào nước, khó lòng phán đoán, dây dưa không ngớt. Bình thường Trần Phi dựa vào thương thuật này, cho dù đánh với đối thủ mạnh hơn cũng có thể kiên trì bất bại.

Tiếc thay hôm nay hắn gặp Phùng Tam Bảo.

Chỉ thấy Phùng Tam Bảo ánh mắt trợn trừng, lông mày dựng ngược, thét lên một tiếng. Thanh đại đao trong tay giống như b·ị đ·ánh thức, nổi lên một tầng hư ảnh hổ vàng mờ ảo, sau đó bị hai cánh tay bắp thịt căng cứng nhấc lên, bổ xuống.

Băng! Băng! Băng! Băng!

Thế công của Phùng Tam Bảo quá uy mãnh cũng quá cuồng bạo. Trường thương của Trần Phi cho dù có là du long lúc này cũng phải gặp sóng to gió lớn, bảo táp mưa xa, lung lay sắp đổ.

Cuối cùng, Phùng Tam Bảo một đao chém xuống, trường thương trong tay Trần Phi răng rắc vỡ thành hai nửa, mà hắn cũng bị đao khí xé rách quần áo, bị tiếng hổ gầm bên tai trấn đến hoa mắt chống mặt. Phùng Tam Bảo thuận thế nhấc chân đạp một cái, Trần Phi tựa như bao cát bay xa mấy mét, đụng nát hàng rào phía sau rồi ngã xuống, thật lâu không đứng lên nổi.

Đến đây thì Độc Nhãn Ma Long Trần Phi cũng đã cáo bại.

Hạ được Trần Phi, Phùng Tam Bảo nhảy thẳng vào đám người. Lúc này đám huynh đệ Ô Long trại chứng kiến Phùng Tam Bảo chẳng cần mấy đao đã hạ được Trần Phi gần như vô địch, nào còn dám ở lại đối kháng, nhao nhao quay đầu bỏ chạy. Phùng Tam Bảo quả thật như hổ vào bầy dê, một đao chém rơi mấy mạng, ba đao chém hạ hơn chục. Đám huynh đệ Phùng Gia trại cũng đỏ mắt theo Hạ Bình xông lên, thừa cơ g·iết một cái máu chảy đầy sân.



Mười phút sau, đám người Ô Long trại chạy thì chạy, c·hết thì c·hết, không còn người nào ở lại.

Trần Phi ngồi dựa bên hàng rào, sắc mặt thê thảm, trong ánh mắt tràn ngập nản lòng thoái chí. Hắn cảm thấy thiếu niên nhiệt huyết năm đó cũng bị một đao vừa rồi của Phùng Tam Bảo chém rơi, biến mất.

"Ngươi không g·iết ta à?"

Phùng Tam Bảo bước tới trước mặt Trần Phi. "Tiên sinh đang lúc cần người, ngươi là trang hảo hán, cứ g·iết như vậy thì phí."

"Tiên sinh? ngươi cũng làm việc cho người khác?" Trần Phi nhìn Phùng Tam Bảo, ánh mắt mê mang, hôm nay người này đã mang đến cho hắn quá nhiều bất ngờ.

Phùng Tam Bảo nhận ra ánh mắt của Trần Phi, rất đồng cảm, đây chẳng phải ánh mắt chán nản của mình mấy ngày trước sao? Nhưng kể từ khi người kia xuất hiện, mọi chuyện đều thay đổi.

"Đúng, hai ngày trước ta b·ị t·hương sắp c·hết. Chính tiên sinh đã chữa khỏi cho ta, cũng giúp ta có một thân thần lực như vậy. Trần Phi, chúng ta đang thiếu người, cơ hội của ngươi đến rồi!"

Trần Phi ngẩng đầu lên nhìn Phùng Tam Bảo. "Ta đi theo hắn, cũng có thể mạnh như ngươi sao?"

Phùng Tam Bảo nhếch miệng cười. "Cũng nói không chừng, chuyện này phải xem ngươi rồi!"

Trần Phi ngửa đầu nhìn lên, trong mắt thoáng qua rung động, giống như mơ hồ nhìn thấy kỳ tích mà bản thân bấy lâu nay chờ đợi, nhiệt huyết trong ngực lại một lần nữa tràn về. Dần dần, khóe miệng hắn cũng nhếch lên nụ cười giống như Phùng Tam Bảo.

"Được thôi."

Trên đời này vĩnh viễn không thiếu người có chí, chỉ cần cho bọn họ nhìn thấy một cơ hội để liều mà thôi.

...

"Tham kiến tiên sinh."

Vừa về đến nơi, Phùng Tam Bảo liền dẫn theo Hạ Bình và Trần Phi đến gặp Mộc Nhiên để báo lại chuyện ngày hôm nay.

Đây là lần đầu tiên Trần Phi nhìn thấy Mộc Nhiên. Trong căn phòng sạch sẽ không một hạt bụi, một quái nhân thân hình to lớn nho nhã ngồi trên ghế, trên người giống như có một tầng khí thế vô hình, dù cách xa nhau mười mấy bước cũng có thể mang cho tất cả mọi người cảm giác như trực diện t·ử v·ong.



Trần Phi nuốt nước miếng một cái, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng, cảm thấy cái mạng này đã không còn nằm trong tay mình nữa. Hạ Bình ở bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao, cứ nhìn mấy lớp khẩu trang dày cộm trên mặt của hắn là biết.

Chỉ có Phùng Tam Bảo là tương đương thoải mái: "Bẩm tiên sinh, bước đầu tiên của kế hoạch hoàn thành thuận lợi, bước tiếp theo nên làm thế nào?"

Mộc Nhiên không vội vã: "Hôm nay thu được bao nhiêu tiền, có ai b·ị t·hương không?"

"Hôm nay không ai b·ị t·hương..." Phùng Tam Bảo ngập ngừng một lúc rồi gãi đầu cười xòa "Nhưng cũng không thu được bao nhiêu tiền."

"Chủ yếu là Ô Long trại quá nghèo."

Trần Phi nghe Phùng Tam Bảo ngượng ngùng giải thích, bản thân chỉ muốn tìm một cái hố chui vào.

"Xung quanh còn bao nhiêu trại c·ướp nữa?" Mộc Nhiên lại hỏi, giống như không quá quan tâm chuyện tiền bạc.

Phùng Tam Bảo thở phào một hơi. "Xung quanh còn có Cuồng Sư trại cùng Mỹ Nhân trại, so với Ô Long trại thì bọn họ khá giả chút, người cũng đông."

Trong vòng ngàn dặm mà đã có bốn cái trại c·ướp, quả thật là nhiều, trả trách cả bọn đều kiếm không đủ ăn.

"Hai trại này thực lực thế nào, có cần ta giúp ngươi một tay?" Mộc Nhiên lơ đãng hỏi.

Phùng Tam Bảo vội vàng lắc đầu: "Không cần phiền đến tiên sinh đâu ạ. Ta và các huynh đệ trong trại có thể giải quyết việc này." Lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, tuy là có chút khó khăn, nhưng Phùng Tam Bảo cũng không dám phiền phức Mộc Nhiên ra tay.

Mộc Nhiên gật đầu: "Vậy cho ngươi bảy ngày, ta muốn sau bảy ngày ngàn dặm quanh đây chỉ còn Phùng Gia trại. Người nên giữ thì giữ, nên g·iết thì g·iết, nhớ làm cho gọn gàng."

Phùng Tam Bảo nghe tới chỉ có bảy ngày, trong lòng cũng toát mồ hôi. Mộc Nhiên chẳng những muốn tiêu diệt mấy trại c·ướp xung quanh mà còn muốn chấn chỉnh lại, gia tăng thế lực Phùng Gia trại, chuyện này tuyệt không phải dễ.

Nhưng Phùng Tam Bảo cũng chỉ có thể phóng lao thì đành theo lao, vội chấp tay: "Chắc chắn không làm tiên sinh thất vọng."



"Ừm, vậy lui đi."

Phùng Tam Bảo lui ra ngoài, còn hai người Hạ Bình và Trần Phi thì bị Mộc Nhiên giữ lại. Trước ánh mắt bất an của hai người, Mộc Nhiên chậm rãi đặt lên bàn hai chén thuốc.

"Ta nghiên cứu thuốc mới, cần người thử thuốc. Các ngươi muốn tìm người đến, hay tự mình đến thử?"

Hạ Bình nhíu mày, hắn tuyệt không muốn tiếp xúc nhiều với Mộc Nhiên, càng không muốn làm loại chuyện thử thuốc nguy hiểm như vậy. Nhưng nếu nói ra ngoài kêu đám huynh đệ vào thay mình thử thuốc, chuyện này Hạ Bình cũng không làm được.

Về phần Trần Phi, nội tâm hắn rất đơn giản, chỉ là đang không ngừng hỏi thăm tổ tiên mười tám đời Phùng Tam Bảo. Nghe Phùng Tam Bảo nói tiên sinh, Trần Phi cứ tưởng là bậc cao nhân tiên phong đạo cốt, đâu có tưởng tượng được tiên sinh lại là một quái nhân toàn thân quấn băng trắng cao gần hai mét, chỉ để lộ ra một đôi mắt màu xanh lá âm trầm như vậy. Cơ duyên đâu chưa thấy, mới gặp lần đầu đã bắt mình thử thuốc, cái này không phải là muốn mạng sao?

"Để ta đến đi." Hạ Bình thở dài, hắn chung quy là không muốn luyên lụy đến người khác.

Hạ Bình nước đến trước bàn rồi gọn gàng một hơi uống hết chén thuốc vào bụng. Mộc Nhiên thấy hắn uống xong, hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Hạ Bình cắn răng: "Ngọt."

Mộc Nhiên gật đầu, lại hỏi Trần Phi: "Ngươi thì sao?"

Trần Phi thở dài: "Ta làm gì còn có người mà gọi." Ở phía sau nhìn thấy Hạ Bình uống thuốc rồi mà vẫn vô sự, Trần Phi cũng đè xuống suy nghĩ quay đầu chạy vội của mình, bước đến uống một hơi cạn cả chén thuốc.

Mộc Nhiên hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Trần Phi cảm thấy thuốc này đắng không chịu nổi, nhưng nghĩ tới Hạ Bình uống vào còn nói ngọt, hắn cũng không thể chịu thua, ra vẻ nói: "Đã!"

Mộc Nhiên sững sờ, hai chén thuốc một cái có đường một cái không có, đáng lẽ phải là bên ngọt bên đắng mới đúng, 'đã' là như thế nào? Chẳng lẽ cái thằng này thích đắng như vậy?

Trần Phi uống xong chén thuốc, vừa muốn đi, chợt thấy bụng cồn cào, giống như ruột gan bị con gì xé rách, đau đến hít thở không thông.

???

Trần Phi quay đầu lại, mới phát hiện Hạ Bình đứng ở trong góc tối đỏ bừng cả gương mặt, trán nổi gân xanh, cả người kiềm nén đến mức run run, rõ ràng không phải 'bình an vô sự' gì cả. Trần Phi thầm mắng một tiếng, cảm thấy mình lại bị chơi rồi!

Mẹ nó!

Đau thì ngươi cứ nói ra, nhịn cái gì chứ!

Ta bị huynh đệ các ngươi hại c·hết rồi!