Trần Phi khổ không thể tả, lăn lộn trên mặt đất, cảm thấy cả người đang bị hàng ngàn hàng vạn côn trùng bò qua, lại nóng như bị hỏa thiêu không ngớt. Hắn lúc đầu chửi Hạ Bình thảm rồi, lúc sau lại có chút khâm phục Hạ Bình, đau như vậy mà vẫn cắn răng nhịn xuống.
"Đây rốt cuộc là thuốc gì?" Trần Phi không nhịn được hỏi.
Mộc Nhiên nhún vai: "Ta cũng không biết." Câu trả lời này để Trần Phi trong lòng đậu đen rau muống, cũng làm Hạ Bình phun máu, run rẩy ngã xuống.
Cả hai nhìn Mộc Nhiên, ánh mắt 'triều mến' đến lạ.
"Các ngươi cứ ở đây chịu đựng, không được ngủ, ngày mai thì dược lực cũng hết thôi." Nói rồi Mộc Nhiên cứ thế đi ra nhà gỗ, cũng không biết là đã đi đâu.
Hạ Bình tháo ra mấy lớp khẩu trang, phần vì chúng đã bị dính máu, phần vì hắn đau đến sắp thở không nổi. Trần Phi nằm kế bên, thấy Mộc Nhiên đi xa không nhịn được chửi: "Con mẹ nó! ta ngày mai mà còn sống lập tức về quê chăn bò, không ở cái chỗ quỷ quái này nữa!"
Hạ Bình liếc mắt nhìn hắn: "Còn sống mới nói đi."
Cả hai đều đau đớn đến mức không còn hơi sức nói chuyện, cơn đau vẫn cứ thế kéo dài và biến đổi theo thời gian, để bọn họ trải qua đủ loại đau đớn. Dần dần, trong nhà gỗ chỉ còn tiếng thở dốc và rên rỉ của hai nam nhân. Một đêm này rất dài, có lẽ là một đêm mà cả hai khó lòng quên được.
Cả Phùng Tam Bảo ở bên ngoài chắc cũng khó lòng quên được.
"Tiên sinh, ngài cho bọn họ uống cái gì? xuân dược?"
Mộc Nhiên lườm mắt nhìn hắn.
"Lần sau nếu có xuân dược, thì để ngươi thử."
Phùng Tam Bảo gãi đầu cười, lại chăm chú nhìn vào nhà gỗ, thật mong huynh đệ của mình có thể kiên trì lâu thêm một chút.
...
Sáng sớm, Trần Phi mơ hồ tỉnh lại, trước tiên là cảm thấy toàn thân hôi tanh kinh khủng, nhìn kỹ lại mới phát hiện cả người toàn là v·ết m·áu.
"Ta vậy mà ngủ!" Đêm qua nghe Mộc Nhiên bảo không được ngủ, Trần Phi cũng không dám chợp mắt, thế nhưng cuối cùng hắn lại b·ị đ·au đến b·ất t·ỉnh lúc nào không hay.
"Thôi, còn sống là được rồi."
Trần Phi ngồi dậy, kiểm tra một thoáng thương thế của mình, sau đó ngạc nhiên phát hiện cơ thể không có chút thương tích nào, trái lại khỏe mạnh đến mức trước nay chưa từng có. Ngay cả nội lực cũng bỗng nhiên tăng lên mấy thành.
Trần Phi tung chưởng một cái, lòng bàn tay mơ hồ phát ra khí lãng, hắn vậy mà thiếu chút nữa đã chạm vào cánh cửa Nhất Lưu.
"Ngươi tỉnh rồi à?"
Hạ Bình ở bên cạnh yên ắng nhìn hắn, chợt cười nói: "Muốn về quê chăn bò thì mau trốn đi, nếu không thì không còn kịp rồi."
Trần Phi lúc này có ngu như thế nào cũng biết hôm qua thứ mình uống không phải là độc dược mà rõ ràng chính là tiên đan diệu dược. Trong lòng làm gì còn muốn về quê chăn bò, chỉ hận không thể ở lại đây cả đời.
"Ai muốn chăn bò chứ. Ta nói chuyện hôm qua ngươi tốt nhất nên nuốt vào bụng, nếu không cùng đừng trách ta!" Hôm qua lúc đau đớn, Trần Phi chửi thề không ít, đôi khi đau quá còn lôi Mộc Nhiên ra mắng mấy câu. Hắn cảm thấy chuyện này nếu để Mộc Nhiên biết thì mình nguy to rồi, nên mới đe dọa Hạ Bình.
Hạ Bình mỉm cười: "Ngươi hôm qua b·ất t·ỉnh, còn ta thì không." Hạ Bình nói rồi đưa tay ra, không khí ở giữa lòng bàn tay có chút vặn vẹo.
Trần Phi trố mắt nhìn, hôm qua Hạ Bình trong mắt hắn chỉ là hạng bình thường không đỡ nổi mấy chiêu, hôm nay cũng đã giống như hắn, xém chút nữa trở thành cao thủ Nhất Lưu.
Hạ Bình chống gậy đi ta ngoài, Trần Phi thở dài, biết mình không thể làm gì đối phương.
"Ầy, huynh đệ à, đợi một chút. Ta mời ngươi uống rượu được không?"
...
Các huynh đệ trong trại chỉ vừa mới nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau đã phải vác theo đao kiếm lên đường. Kỳ hạn bảy ngày để Phùng Tam Bảo có chút không thể chờ đợi, ngoài hai trại lớn thực lực tương đương mình, hắn còn phải dẹp thêm mấy cái trại c·ướp nhỏ.
Mộc Nhiên muốn xung quanh đây một ngàn dặm chỉ còn một trại c·ướp, nhưng Phùng Tam Bảo biết đây chỉ là bắt đầu. Nhiệm vụ đầu tiên này, hắn không chỉ muốn làm tốt, mà còn phải làm cho đẹp.
"Các huynh đệ. Lần trước Cuồng Sư trại c·ướp đi chiến lợi phẩm của chúng ta, Hà Thiết Cương lại đánh một chưởng khiến ta xém nữa thì không còn mạng rồi. Thù này nặng trĩu trong ngực, một ngày không báo thì ngủ khó yên, uống rượu cũng không còn cảm thấy sảng khoái nữa."
"Cuồng Sư trại có tam sư, bên này cũng vừa vặn có ta, Hạ Bình và Trần Phi, ta tự nhận huynh đệ của mình cũng chẳng kém đám thuộc hạ của Hà Thiết Cương là bao, thế thì bây giờ chẳng còn lý do gì để nhịn hắn nữa."
Phùng Tam Bảo xách đại đao, ánh mắt quét qua đám huynh đệ bên dưới:
"Các huynh đệ, thù này thế nào!"
Cả trại đồng loạt giơ đao kiếm lên, tiếng thét vang trời: "Phải trả, phải trả!"
"Con mẹ nó, ta sớm đã nhìn bọn chúng ngứa mắt!"
"Cuồng Sư trại trữ không ít tiền, không c·ướp bọn chúng thì c·ướp ai!"
Sau chuyện dẹp sạch Ô Long trại hôm qua, quả nhiên sĩ khí của đám huynh đệ đã tăng vọt, trong mắt không có chút sợ hãi nào. Phùng Tam Bảo rất hài lòng, tất cả đều phù hợp với kế hoạch của tiên sinh, phần còn lại thì phải xem đao trong tay mình có sắc bén hay không rồi.
"Được, xong trận này huynh đệ ta dùng tiền của Cuồng Sư trại ăn mừng một trận!"
"Trại chủ uy vũ!"
"Trại chủ muôn năm!"
...
"Trại chủ, không xong, Phùng Gia trại đã đánh tới trước cửa!"
Trong phòng nghị sự, ba huynh đệ Hà Thiết Cương, Hà Phi Long, Hà Minh Hạo đồng loạt nhíu mày.
"Phùng Tam Bảo nếu muốn lựa bóp trái hồng mềm, không phải nên đến Mỹ Nhân trại trước sao?" Hà Minh Hạo nhíu mày nói.
Hà Phi Long ngả ngớn cười: "Đều thiết kế mai phục xong, kết quả người ta lại trực tiếp đánh tới cửa." Hà Phi Long đầu trọc, trên mặt có một vết sẹo dài, cười lên nhìn vừa xấu vừa ác.
"Đã tới, vậy thì cũng đừng về." Hà Thiết Cương âm trầm nói.
...
Nếu như nói Phùng Gia trại là hộ nghèo, Ô Long trại là hộ cận nghèo, vậy thì Cuồng Sư trại chắc chắn có thể coi như gia đình khá giả. Chỉ so về diện tích thì quy mô của Cuồng Sư trại đã lớn gấp đôi Phùng Gia trại, chưa kể đến hàng rào và nhà cửa đều được thiết kế vững chắc và chăm chút hơn nhiều.
Chỉ là điều này chẳng những không làm giảm sĩ khí của đám huynh đệ Phùng Gia trại mà ngược lại càng làm họ thêm nóng mắt, cảm thấy nhìn chỗ nào cũng là tiền.
"Trại chủ, chuyến này phát!"
"Cái đó còn phải nói."
Phùng Tam Bảo vừa bước tới cửa Cuồng Sư trại thì đã hét lớn: "Tên súc sinh Hà Thiết Cương mau ra đây nộp mạng!"
Bốn gã canh cổng còn chưa kịp lên tiếng mắng chửi thì Phùng Tam Bảo đã lao đến, đại đao trái phải quét qua, bốn cái đầu đồng loạt lăn xuống, máu nhuốm đỏ cổng trại.
"Cuồng Sư trại, ta tới đây!" Nói đoạn, Phùng Tam Bảo trở tay một chưởng, cửa gỗ kiên cố trước mắt nổ tung thành mảnh vụn.
Hạ Bình và Trần Phi ở phía sau đều thoáng ngây ngốc, có thể chân khí ly thể ở mức độ như vậy chứng tỏ Phùng Tam Bảo đã bước chân vào cánh cửa cao thủ Nhất Lưu. Hôm trước giao đấu với Trần Phi, rõ ràng Phùng Tam Bảo còn chưa đạt đến cảnh giới này.
Hai người suy đoán Phùng Tam Bảo lại được cơ duyên gì, thật tình không biết Phùng Tam Bảo chẳng qua là đang quen thuộc dần với lực lượng trong cơ thể, bây giờ có thể phát huy ra sáu phần thực lực, đã sánh ngang cao thủ Nhất Lưu. Nếu như hoàn toàn quen thuộc, nói không chừng có thể chạm đến cảnh cửa Tuyệt Đỉnh.
"Lâu la từ đâu tới, dám đến Cuồng Sư trại làm loạn!" Đám huynh đệ Cuồng Sư đều anh dũng thiện chiến, vừa nghe thấy tiếng thét thì đã cầm v·ũ k·hí ra chiến đấu.
Phùng Tam Bảo cười ha hả bước tới, đại đao trong tay như hóa thành một luồng thanh phong, những nơi đi qua đầu rơi máu chảy, chẳng mấy chốc đã chém c·hết mười mấy người.
"Làm càn!"
Hà Minh Hạo vừa bước ra cửa đã thấy một màn kinh dị này, vội vàng cầm đao nhảy đến hòng ngăn cản Phùng Tam Bảo.
Keng một tiếng, Hà Minh Hạo còn chưa đến được gần người Phùng Tam Bảo thì bất ngờ bị một mũi thương xảo trá tập kích, phải vội vàng dùng đao ngăn lại.
"Chờ ngươi nãy giờ!" Trần Phi nói xong thét lên một tiếng, gạt ra hai tên lâu la Cuồng Sư trại, cầm thương xông thẳng tới Hà Minh Hạo.
"Trần Phi?"
"Hôm qua Phùng Tam Bảo vừa phá nát trại c·ướp c·ủa ngươi, hôm nay ngươi đã trở thành con chó của hắn, không cần mặt mũi sao?" Hà Minh Hạo quá kinh hãi, không ngừng lui lại, hắn bản ý chỉ muốn đứng ra ngăn cản Phùng Tam Bảo một hồi đợi hai vị huynh trưởng đến, không ngờ giữa đường lại có một Độc Nhãn Ma Long g·iết ra.
Trần Phi đâm thương phá vỡ lòng ngực của một tên lâu la cản đường, máu văng tung tóe khắp người, lại nở ra nụ cười quỷ dị: "Không lo chạy mà còn dám cười ta, con mẹ nó ngươi không muốn sống nữa rồi!"
"Muốn g·iết tam đệ của ta, Trần Phi gan của ngươi cũng to lắm!" Hà Phi Long cầm thiết côn xông đến, một côn v·a c·hạm cùng trường thương của Trần Phi phát ra tiếng kim loại va nhau đinh tai nhức óc, sau đó cả hai cùng bị lực lượng của đối phương trấn lui lại.
Trần Phi kinh ngạc lực lượng của đối phương, còn Hà Phi Long lại kinh ngạc nội lực hùng hậu của Trần Phi, đã gần như cao thủ Nhất Lưu.
"Trần Phi, ngươi cắn thuốc hả?" Hà Phi Long xoa xoa đầu trọc, nở ra nụ cười dữ tợn. Trước đây cả hai cũng từng giao thủ, tuy là chưa phân thắng bại nhưng Hà Phi Long biết rõ nội lực của Trần Phi còn lâu mới thâm hậu đến thế.
Trần Phi lắc lắc bàn tay tê mỏi: "Mẹ, hai huynh đệ các ngươi nói nhiều quá!"