"Hừ, nội lực tăng lên thì sao, hai huynh đệ nhà ta hợp sức thì ngươi cũng phải c·hết!" Hà Phi Long dữ tợn nói.
Trần Phi nhếch miệng cười. "Ngươi nhìn lại một chút, xem đệ đệ ngươi đâu rồi?" Nói đoạn, Trần Phi cũng không nhiều lời nữa mà nhón chân xông tới, mũi thương trong tay như linh xà sống lại không ngừng uốn éo đánh vào thiết côn của Hà Phi Long.
Hà Phi Long nhíu mày, quơ côn ngăn cản, ánh mắt quét qua xung quanh quả nhiên không thấy Hà Minh Hạo ở đâu, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Thật tình không biết Hạ Bình sớm đã kéo Hà Minh Hạo sang chỗ khác đánh.
"Mẹ nó, đánh với ta mà còn dám dòm chỗ khác, không thọt cho ngươi mấy lỗ thì ta không phải Độc Nhãn Ma Long nữa!"
Tiếng chửi của Trần Phi vừa vang lên thì mũi thương của hắn cũng đã ù ù rung động, đánh tan thế phòng ngự của thiết côn mà ghim lên bụng Hà Phi Long mấy lỗ. Nhìn cái thiết côn này làm Trần Phi nghĩ tới tên đáng ghét Hạ Bình, thế là càng đánh càng hăng.
Bên này Hạ Bình dùng thiết côn không ngừng áp chế Hà Minh Hạo, trường côn giống như một tấm lưới lớn không có khe hở, để đao pháp của Hà Minh Hạo không thể phát huy.
Hà Minh Hạo dùng đao đối kháng với thiết côn hoàn toàn không có lợi thế, muốn dùng nội lực để đối kháng thì cũng đánh không nổi Hạ Bình, chỉ có thể vừa đánh vừa lui lại, vô cùng biệt khuất.
"Mới mấy ngày không gặp, nội lực của ngươi tăng lên nhiều thế?"
Trả lời Hà Minh Hạo chính là mấy phát côn ghim vào bụng, Hạ Bình đánh bay đao của Hà Minh Hạo, lại xoay người quét côn một cái, đánh hắn ngã xuống đất.
Lúc này Hà Thiết Cương chậm rãi bước ra, không nghĩ tới tình hình bất lợi như vậy, hai vị huynh đệ đều rơi vào thế yếu, đàn em thì bị Phùng Tam Bảo chém hết mấy chục người, g·iết tới khắp sân đều là máu.
Hà Thiết Cương khí nộ, quát: "Làm càn!"
Sau tiếng thét như sấm, Trần Phi thấy một bàn tay to lớn đánh về phía mình, thế là vội chắn thương đón đỡ. Hà Thiết Cương thân cao hai mét, giống như một con gấu lớn xông tới, bàn tay đánh lên thiết thương, chưởng lực lan rộng, một đòn đánh Trần Phi bay ngược ra xa.
Có thể dùng chân khí cường hóa chiêu thức, Hà Thiết Cương vậy mà lại là cao thủ Nhất Lưu.
"Hừ, để các ngươi sống, các ngươi lại không biết điều." Hà Thiết Cương cường thế quét mắt nhìn qua đám người Phùng Gia trại, chợt ánh mắt dừng lại ở chỗ Hạ Bình, bởi vì Hạ Bình đang bóp chặt cổ của Hà Minh Hạo.
"Mau thả đệ đệ ta ra!"
"Được thôi." Hạ Bình buông tay, Hà Minh Hạo đã b·ất t·ỉnh từ lúc nào, thân thể vô lực ngã xuống đất.
Nhìn thảm trạng của hai huynh đệ, Hà Thiết Cương nộ khí bừng bừng: "Các ngươi chán sống cả rồi đúng không?" Chỉ thấy lòng ngực của hắn phình to, sắc mặt nhanh chóng ửng đỏ, sau đó mở miệng phát ra một tiếng rống rung trời, mơ hồ nhìn thấy không khí sinh ra gợn sóng.
Đám người ở phía trước, mặt kệ là địch hay ta đều trúng chiêu, nhẹ thì sắc mặt trắng bệch, nặng thì thất khiếu chảy máu. Sau một tiếng hống, toàn trường chỉ còn Phùng Tam Bảo choáng váng một hồi, Hạ Bình và Trần Phi có thể miễn cưỡng đứng được, Hà Phi Long cho dù có chuẩn bị phòng hộ từ trước cũng sắc mặt trắng bệch.
"Tiếp được Sư Tử Hống, vậy nếm thử một chiêu Đại Lực Kim Cang Chưởng này đi." Hà Thiết Cương xông tới, chân khí giống như thực chất quấn quanh bàn tay, một chưởng đánh bay Trần Phi, lại một chưởng đánh bay Hạ Bình, sau đó trực tiếp v·a c·hạm cùng với lưỡi đao của Phùng Tam Bảo.
Phùng Tam Bảo không hề e ngại, vung đao tiếp đón.
Hạ Bình và Trần Phi mắt tối sầm, b·ị đ·ánh bay ra ngoài, thật lâu cũng không đứng lên được. Mà lưỡi đao của Phùng Tam Bảo chém vào bàn tay của Hà Thiết Cương lại lóe lên hoa lửa như chém vào tấm sắt.
"Ha ha ha ha ha, Ngươi chỉ có như vậy sao!?" Hà Thiết Cương toàn thân chân khí hội tụ, song chưởng tề xuất, một chưởng đánh Phùng Tam Bảo lui lại mấy bước.
Hà Thiết Cương vốn là đệ tử Kim Quang tự thuộc Phật Tông, nhưng do xích mích mích với trụ trì mà bị đuổi đi, hắn lưu lạc khắp nơi, dần dần không giữ được giới luật, cũng không biết đã thành c·ướp từ lúc nào. Tuy tâm hướng phật từ nhỏ đã không còn, nhưng một thân bản lĩnh lại chưa ngày nào mai một, đây cũng là vốn liếng giúp Hà Thiết Cương tồn tại biết bao năm.
Phùng Tam Bảo từ sau khi khỏi thương lần đầu tiên b·ị đ·ánh lùi, lại nhớ tới mối hận một chưởng mấy ngày trước, nhất thời cũng đỏ mắt. Hạt giống màu xanh nhạt đã gần như hòa vào một thể với trái tim, mỗi một lần tim đập, khí huyết cũng như dòng lũ tuôn trào.
"Sợ ngươi chịu không nổi!!" Phùng Tam Bảo toàn thân đỏ ửng, đại đao mang theo hổ ảnh, mang theo chân khí cuồng bạo giáng xuống.
Hà Thiết Cương toàn thân hiện lên ánh vàng nhàn nhạt, hai bàn tay tựa như lớn hơn một chút, như một tôn đại phật song chưởng tề xuất đánh thẳng tới.
Hai người va nhau, chân khí cuồn cuộn đã không thua gì cao thủ Tuyệt Đỉnh.
"Phùng Tam Bảo, muốn đánh bại ta, ngươi còn kém chút!" Hà Thiết Cương nghiến răng trợn mắt như Nộ Mục Kim Cương, chưởng lực ầm ầm bạo phát.
"Vậy sao?"
Ánh mắt Phùng Tam Bảo dần dần điên cuồng.
"Vậy ta lại mạnh thêm một chút cho ngươi xem!"
Nói đoạn, quần áo trên người Phùng Tam Bảo bị chân khí chấn cho vỡ nát. Bắp thịt trên người dần dần đỏ ửng, nhúc nhích như muốn sống lại, khí huyết kinh khủng làm cho không khí xung quanh cũng nóng lên hừng hực.
Thoáng chốc, Phùng Tam Bảo biến hình thành tráng hán toàn thân cơ bắp, riêng bờ vai đã cao đến hai mét, đại đao ở trong tay hắn giống như đồ chơi.
"Cái... qu..." Hà Thiết Cương nhìn thấy cảnh này, bắt đầu hoài nghi nhân sinh, miệng mở to không nói nên lời. Con mẹ nó, cái này là võ công?
Phùng Tam Bảo hai chân đè xuống mặt đất, quanh người không ngừng nổi lên khí thể đỏ rực, râu tóc trợn ngược, một tay cầm cán đại đao giống như cầm chổi quất xuống.
Hà Thiết Cương tuy luyện ngạnh công từ nhỏ, nhưng nghe tiếng xé gió kinh khủng kia cũng không dám dùng thân thể đi đón một đao này, vội vàng tránh qua một bên. Nhưng hắn nhanh, Phùng Tam Bảo hiện tại càng nhanh, lưỡi đao bổ xuống không thành lập tức đảo ngược móc lên.
Xoẹt một tiếng, lưỡi đao để lại trên lồng ngực một v·ết t·hương dài nhưng không sâu, máu rỉ li ti. Thân thể Hà Thiết Cương tu luyện Kim Cương Bất Hoại thần công, đã luyện đến mức cứng rắn như sắt mà vẫn b·ị c·hém thương như thế, nếu đổi lại là người bình thường trúng phải một đao này thì chắc chắn phải bị phân thành hai nửa.
"Ngươi luyện cái tà pháp gì vậy!?" Nhìn Phùng Tam Bảo hóa thành cự nhân cao hơn hai mét, toàn thân cơ bắp đỏ bừng, lại bốc lên khí thể kỳ lạ, Hà Thiết Cương căn bản không còn dục vọng chiến đấu gì nữa, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Chỉ là hắn biết mình có chạy cũng không còn kịp rồi!
"Hỏi quá nhiều."
"Xem chiêu!"
Trạng thái này Phùng Tam Bảo không duy trì được lâu, nếu không trái tim hoạt động quá công suất có thể bị nổ, lúc đó thì mạng hắn cũng không còn.
Phùng Tam Bảo lao tới, bàn tay đỏ bừng mang theo nội lực kinh hồn tựa như một cái bàn ủi to lớn ép về Hà Thiết Cương, Hà Thiết Cương cũng vội dùng Đại Lực Kim Cang Chưởng đón đỡ.
Hai chưởng v·a c·hạm, nội lực Phùng Tam Bảo yếu hơn Hà Thiết Cương, nhưng sức mạnh thân thể lại nhỉnh hơn một phần. Hà Thiết Cương ăn một chưởng bàn tay tê dại, Phùng Tam Bảo giống như điên cuồng lại liên tiếp bổ thêm ba chưởng.
"Muốn liều c·hết sao? Xem ra trạng thái này của ngươi cũng không được lâu!" Hà Thiết Cương thấy Phùng Tam Bảo ra chiêu cuồng bạo như vậy, không dám liều chiến, chỉ đành che tay đón đỡ.
Hai chưởng qua đi, cánh tay Hà Thiết Cương bầm tím. Chưởng thứ ba Hà Thiết Cương đã không thể phòng thủ được nữa. Lúc này Phùng Tam Bảo lại tung ra chưởng thứ bốn đánh vào eo trái, sau đó đánh thêm một chưởng vào giữa lồng ngực Hà Thiết Cương.
Hà Thiết Cương không trụ nổi nữa, lui lại mấy bước, cảm thấy cả người tê mỏi, sương sườn gãy mấy khúc, nội tạng không còn nguyên vẹn.
Mà Phùng Tam Bảo thì lại lần nữa nhấc đại đao lên.
"Đoạt Mạng Tam Liên Trảm!"
Phùng Tam Bảo xoay người trên không trung, liên tiếp chém ra ba đao. Một đao chém ngang eo, một đao chẻ đôi ngực, một đao cuối cùng chém bay đầu Hà Thiết Cương.
"Giết!!"
Ở xa xa, trận chiến đầy uể oải của Hà Phi Long cùng với Trần Phi và Hạ Bình cũng đã kết thúc. Thiết côn rơi trên mặt đất, Hạ Bình uể oải ngã xuống. Trần Phi sắc mặt trắng bệch, rút mũi thương nhọn hoắc ra khỏi ngực trái của Hà Phi Long.
Hà Phi Long nhìn tất cả huynh đệ Cuồng Sư trại, ai chạy thì chạy, ai c·hết thì c·hết, lại nhìn đại ca và tam đệ một lần cuối cùng, ánh mắt dần dần nặng trĩu, mơ hồ. Trên mặt Hà Phi Long có một vết sẹo dài, cười lên phá lệ dữ tợn.
"Mười tám năm sau, lại đấu một trận..."
Theo Hà Phi Long ngã xuống, trận chiến hôm nay coi như kết thúc.
Phùng Tam Bảo thân hình như quả bóng xì hơi, mau chóng khô quắt lại. Lúc này hắn còn gầy hơn một vòng so với bình thường, cũng là vì ban nãy tiêu hao khí huyết quá độ.
Phùng Tam Bảo dựng đao, lảo đảo ngồi xuống bên cạnh Hà Thiết Cương, giúp kẻ địch nhắm mắt an nghỉ.
"Đao kiếm vô tình, giang hồ hiểm ác, hôm nay ta may mắn hơn ngươi một chút."