Trận chiến ở Cuồng Sư trại, Mộc Nhiên tận mắt đến nhìn. Cho dù không ít huynh đệ ở Phùng Gia trại t·hương v·ong, nhưng hắn cũng không quá quan tâm.
Tuy trái tim giả đưa cho Phùng Tam Bảo chỉ có thể xem như sản phẩm không hoàn thiện, nhưng dù gì cũng là một phần thân thể của kỳ trân đứng hàng Thiên Bảng như Mộc Nhiên, mang đến tác dụng còn lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Có thể để cho một gã Nhị Lưu như Phùng Tam Bảo dần dần sở hữu chiến lực Tuyệt Đỉnh.
Cảnh giới võ giả thế giới này chia làm Tam Lưu, Nhị Lưu, Nhất Lưu, Tuyệt Đỉnh và Tông Sư. Mấy thứ này ngay cả Lý Lan Anh cũng không rõ ràng, bởi vì nàng ta là người chơi hệ tu tiên, đương nhiên sẽ không quan tâm đến chuyện trần thế, đám thường nhân luyện võ thế nào.
Theo Mộc Nhiên đánh giá, Tông Sư võ đạo bình thường có thể miễn cưỡng đối kháng với yêu quái trăm năm đạo hạnh bình thường một hồi. Khó có thể tưởng tượng chỉ dựa vào luyện võ mà con người có thể đạt được độ cao sức mạnh như vậy, Mộc Nhiên chưa tìm hiểu sâu, tạm thời chỉ có thể quy công cho thế giới này linh khí dồi dào quá mức.
Nhắc tới thế giới này, Mộc Nhiên nghe Lý Lan Anh nói phương pháp tu luyện giữa các đại lục cũng khác nhau vô cùng. Tỷ như Đông Thổ Luyện Khí, Trúc Cơ, các kiểu, còn ở Nam Hoang thì là Tồn Thần, Chủng Đạo,... Nghe qua tên gọi cũng không giúp Mộc Nhiên biết được những cảnh giới này cụ thể là thế nào, chỉ có thể chờ một ngày nào đó hắn đủ cường đại, đến lúc đó sẽ tự mình đi tìm hiểu.
Trước đó, vẫn còn một con đường rất dài phải đi.
Mộc Nhiên quay về, trong phòng lúc này đã chất rất nhiều sách. Cả đống này đều là sách có liên quan đến thân thể con người, y học, dược thảo vân vân. Phải đến khi đọc sách, Mộc Nhiên mới nhận ra ngộ tính của mình còn mạnh hơn trong tưởng tượng nhiều lắm, vừa đọc đã nhớ chẳng là chuyện gì, thậm chí khi đọc hắn còn có thể suy một ra ba.
Phùng Tam Bảo rất nhanh trở về, một thân phong trần mệt mỏi. Lần này ở chỗ Cuồng Sư trại thu được món lợi lớn, riêng về vàng bạc cũng có cả rương, là tài sản bao năm qua bọn họ tích góp được. Đêm đó Phùng Tam Bảo y theo lời hứa vung tiền cho đám huynh đệ ăn chơi thoải mái. Trần Phi, Hạ Bình đều uống đến say mèm, Mộc Nhiên chỉ đứng từ xa nhìn thoáng qua một chút, không có tham gia vào.
Sau đêm đó, mối quan hệ của các thành viên trong Phùng Gia trại càng thêm gắn kết, Trần Phi cũng đã không còn cảm thấy mình là người ngoài. Chỉ có căn phòng nằm ở một góc riêng biệt của Mộc Nhiên vẫn yên ắng như cũ, không ai dám tùy tiện đến gần.
Qua hai ngày, Phùng Tam Bảo lại lần nữa dẫn quân đến trại c·ướp cuối cùng trong khu vực - Mỹ Nhân trại.
Nghe nói trại chủ của Mỹ Nhân trại, Lã Bích Kiều có quan hệ với đại phái nào đó trong võ lâm, cộng thêm một thân công phu không bình thường, cho nên lâu nay không có ai dám đến gây chuyện với nàng. Mỹ Nhân trại cũng như tên gọi, trong trại đều là một đám nữ nhân. Bọn họ đa phần đều là người cơ khổ, lưu lạc tha hương được Lã Bích Kiều thu nhận. Từng người đều được nàng dạy võ công, không dễ chọc.
Nếu như có lựa chọn, Phùng Tam Bảo cũng không muốn tiến đánh Mỹ Nhân trại. Một đám nam nhân đi đánh một đám nữ nhân thì còn ra thể thống gì chứ. Thế nhưng lệnh trên khó cãi, Phùng Tam Bảo cũng chỉ đành vậy. Đa phần đám người Phùng Gia trại cũng mang theo ý nghĩ như vậy, cho nên dù mang theo đao kiếm đi đến, nhưng cả đám người không có một phần túc sát nào. Thật giống như đến thăm hỏi.
Phùng Tam Bảo đi đến cửa trại, gõ cửa ba cái, sau đó có một nữ nhân eo đeo bội đao bước ra mở cửa cho hắn.
Nhìn thấy Phùng Tam Bảo, nữ nhân kia lập tức rút đao. Còn chưa kịp nói lời nào, cô nàng này đã bị Phùng Tam Bảo một quyền đấm ngất.
Đám người phía sau: "..."
"Trại chủ, người ta là nữ nhân, ngài cũng không cần thiết phải đánh mặt như vậy chứ?"
Phùng Tam Bảo gãi đầu: "Ta quen tay..."
Nhìn thấy đối phương rút đao, tay hắn cũng đã vô thức vung quyền, nếu như không phải phút cuối thu hồi lại tám phần lực lượng, cô nàng này có thể giữ được cái đầu nguyên vẹn hay không cũng là chuyện khó nói.
"Lã Bích Kiều mau ra đây, Phùng Gia trại đánh tới trước cửa rồi!"
Phùng Tam Bảo vừa hô xong, thì hai mươi mấy người Mỹ Nhân trại cũng đã có mặt đầy đủ xông ra. Đám người này đều mặc đồ đỏ, đều eo đeo bội đao, đều tóc đen buộc ở phía sau, nhưng Phùng Tam Bảo có thể dễ dàng nhận ra Lã Bích Kiều ở trong đám người. Không có cách, nhan sắc kia, khí chất kia, khó mà không khiến người chú ý.
"Phùng Tam Bảo, ngươi dẫn người đến đây làm gì?"
Lã Bích Kiều bước ra phía trước, vóc dáng ngạo nhân, khí phách ngời ngời. Gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tức giận, không hề sợ hãi Phùng Tam Bảo người đông thế mạnh.
Phùng Tam Bảo cũng không vì đối phương là nữ nhân mà nhân nhượng: "Sau hôm nay, ta không muốn nhìn thấy Mỹ Nhân trại nữa."
Lã Bích Kiều nhíu mày: "Nếu như ta không muốn thì sao?"
Phùng Tam Bảo vác đại đao lên vai. "Nếu như cô cảm thấy Mỹ Nhân trại còn mạnh hơn Cuồng Sư trại thì có thể thử một chút."
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ lựa chọn đánh với Cuồng Sư trại trước, vừa có thể đảm bảo đem được đội hình nguyên vẹn đi đánh, mà sau khi đánh thắng còn có thể lấy chiến tích ra xem như một loại uy h·iếp.
Cuồng Sư trại là trại c·ướp mạnh nhất trong vùng, lực uy h·iếp rất đủ.
Không biết là nghĩ đến điều gì, Lã Bích Kiều rút song đao ra, ánh mắt quyết liệt.
"Đánh với ta một trận đi, nếu như ta thắng thì các ngươi phải rút lui."
"Còn nếu như ta thắng thì sao?"
"Ngươi sẽ không thắng." Vừa nói dứt câu, Lã Bích Kiều đã cầm song đao uyển chuyển xông tới. Hoàn toàn không cho Phùng Tam Bảo có cơ hội từ chối.
Thân hình Lã Bích Kiều linh hoạt như hồ điệp, thoắt cái đã nhảy đến trước người Phùng Tam Bảo, hai lưỡi đao lóe lên ánh sáng màu hồng nhạt như cơn gió lướt qua.
Phùng Tam Bảo lui lại hai bước. Nếu như nói song đao của Lã Bích Kiều nhẹ nhàng như gió, vậy thì đại đao của Phùng Tam Bảo mỗi lần vung chuyển đều là cuồng phong. Phùng Tam Bảo vung đao, lưỡi đao to lớn hóa thành tàn ảnh, lập tức phá tan thế công của Lã Bích Kiều.
Trái tim giả của Mộc Nhiên chẳng những gia tăng lực lượng cho Phùng Tam Bảo, còn khiến thần kinh phản ứng của hắn nhanh hơn trước kia mấy phần. Cho dù đao pháp của Lã Bích Kiều tỉ mỉ linh hoạt, nhưng không thể nào phá tan được đao thế của Phùng Tam Bảo, giống như một con chim yến dần dần bị cuồng phong nuốt chửng.
Lã Bích Kiều sau mười mấy hiệp, càng đánh càng kinh, không ngờ ở nơi hoang vu hẻo lánh này lại có người thực lực siêu quần như vậy, trả trách có thể hạ được người có chân truyền Phật Tông như Hà Thiết Cương.
Xem ra ta cũng phải đánh thật rồi... Lã Bích Kiều hít sâu một hơi, song đao trong tay hợp lại thành một, trở nên dày rộng nặng nề.
Phùng Tam Bảo vác đại đao chém xuống, Lã Bích Kiều cũng nâng lưỡi đao chém lên, vậy mà cân tài ngang sức. Thật khó có thể tưởng tượng trong vóc dáng yêu kiều đó lại sở hữu lực lượng có thể sánh với một tráng hán như Phùng Tam Bảo.
"Ngươi..." Phùng Tam Bảo kinh ngạc tới không nói nên lời.
"Đừng khinh thường nữ nhân, lão nương ở chỗ này lâu như vậy, cũng không phải là dựa vào lòng thương hại. Đao của ta, có thể nhẹ như lông hồng, cũng có thể nặng như thái sơn!" Lã Bích Kiều thét lên một tiếng, nội lực ào ào bộc phát, một đao chém ra thanh thế như núi lớn sụp đổ đánh thẳng về Phùng Tam Bảo.
Phùng Tam Bảo trước giờ chỉ dùng đao thuật bình thường để đánh nhau, lần đầu được nhìn thấy tuyệt học của đại phái, tuy kinh nhưng mà không hoảng, vội vàng vung đại đao đón đỡ.
Kengg!
Một tiếng hổ khiếu thê lương vang lên, cánh tay cầm đao run run, Phùng Tam Bảo lui lại mấy bước, sắc mặt khó coi. Hôm nay hắn vậy mà bị một nữ nhân đánh lui.
"Có thể đỡ được một đao này của ta, ngươi đủ để kiêu ngạo." Lã Bích Kiều thở hồ hển nói, hiển nhiên một đao này tiêu hao khá lớn.
Phùng Tam Bảo nghiến răng: "Có gì mà kiêu ngạo?!"
"Tiếp chiêu!"
Ai cũng có thể nhìn ra Lã Bích Kiều mệt mỏi, không chống đỡ được bao lâu nữa. Thế nhưng mọi người cũng rõ ràng, Lã Bích Kiều hôm nay sẽ không lùi bước, cho dù có phải chiến tử đi nữa. Ánh mắt kia của nàng đã nói rõ hết thảy.
"Ai sợ ai chứ!"
Lã Bích Kiều nhấc đao lên lao tới, xem ra là sử dụng bí thuật gì đó, khí thế trên người lại tăng lên một bậc. Phùng Tam Bảo vốn còn muốn thong thả đánh, nhưng rồi cũng không đành lòng nhìn Lã Bích Kiều chịu khổ như vậy, muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này. Thế là Phùng Tam Bảo cũng gầm lên một tiếng, nội lực như khí lãng tuôn trào, thổi cho quần áo bay phần phật, hai tay xách theo đại đao bổ tới.
Nhìn hai người sau khi vờn nhau mười mấy hiệp lại sắp chuẩn bị ngươi c·hết ta sống một trận, Hạ Bình đắn đo một hồi, bỗng nhiên ném thiết côn ngăn lại hai người.
Hai người đang chiến đấu căng thẳng, bỗng nhiên nghe bên tai có tiếng xé gió, liền vội vàng tách ra lùi lại.
Thiết côn thình lình cắm trên mặt đất.
Lã Bích Kiều giận quát: "Khá lắm, lại muốn hai đánh một sao?"
Đám tỷ muội Mỹ Nhân trại lập tức reng reng rút đao chạy đến phía sau Lã Bích Kiều.
Phùng Tam Bảo cũng nhíu mày: "Lão nhị à, đệ làm cái gì vậy?"
Xen vào chiến đấu giữa hai người khác không phải là hành vi được ủng hộ gì, tất cả mọi người đều quăng ánh mắt nghi hoặc về phía Hạ Bình. Mà Hạ Bình đến lúc này cũng chỉ có thể phóng côn thì theo côn, bước ra nở một nụ cười mà hắn tự cho là hiền hòa thân thiện, rồi nói: "Dĩ hòa vi quý, chuyện gì cũng có thể thương lượng."
"Mọi người bỏ đao kiếm xuống, nghe ta nói mấy lời có được hay không?"