Đại Yêu Quái

Chương 39: Thuốc ngứa



Chương 39: Thuốc ngứa

"Hai trại chúng ta vốn không thù không oán, cũng không cần đánh đến ta c·hết ngươi sống như vậy. Lã trại chủ sao không thử nghĩ đến việc chiêu hàng?"

Nghe lời Hạ Bình nói, Lã Bích Kiều nhếch môi khinh thường: "Đầu hàng? Nghĩ đẹp lắm! Chúng ta một đám nữ nhân, sau khi rơi vào tay các ngươi có thể có cuộc sống yên lành sao? Còn chẳng bằng hiện tại liều c·hết một trận."

Hạ Bình thấy Lã Bích Kiều một lời không hợp liền muốn đánh nhau, vội bước ra ngăn cản: "Lã trại chủ có chỗ chưa biết. Hiện tại Phùng Gia trại chúng ta đi theo tiên sinh làm việc. Mỹ Nhân trại đầu hàng là đầu hàng ngài ấy, không phải là đầu hàng chúng ta."

Nghe nhắc đến hai chữ tiên sinh, Phùng Tam Bảo nhíu mày kéo Hạ Bình lại, nói nhỏ: "Đệ điên rồi sao? Tiên sinh đâu có dặn chúng ta như vậy?"

Hạ Bình mới nhẹ nhàng khuyên giải: "Ta nói huynh chỉ suy đến một mà không nghĩ đến hai. Tiên sinh đến chỗ chúng ta để nghiên cứu dược đạo chứ không phải đi làm thổ phỉ, Phùng Gia trại một đám tráng hán chỉ biết ăn chơi uống rượu, bảo chúng ta đi đánh người còn được, chứ hầu hạ tiên sinh kiểu gì?"

"Đệ đã suy nghĩ chuyện này kỹ rồi. Mụ họ Lã kia chắc chắn có mối quan hệ không tầm thường với đại phái nào đó, nếu không một đám nữ nhân như vậy không lý nào mà yên ổn cả mấy năm nay không ai trêu tới. Giờ chúng ta g·iết nàng, chẳng những không có lợi, không được tiếng, mà không khéo còn bị trả thù."

"Đưa đám nữ nhân này cho tiên sinh, ngài ấy thủ đoạn cao cường ắt có thể thu xếp ổn thỏa. Chúng ta hiện tại đỡ một phen đánh nhau, sau này lại đỡ một phen cực khổ."

Phùng Tam Bảo vuốt vuốt râu dài, càng nghe hai mắt càng sáng: "Sao hôm nay đầu óc của đệ tốt vậy?"

Hạ Bình chán chê liếc mắt vị huynh trưởng chỉ giỏi đánh đấm của mình, vỗ ngực nói: "Đệ không giỏi võ bằng huynh, nhưng được cái cẩn thận. Huynh nên nhớ bình thường là ai giúp huynh quản chuyện lặt vặt."

"Rồi rồi, huynh đệ của ta là tốt nhất." Sau đó Phùng Tam Bảo cười khà khà, quay qua nói với Lã Bích Kiều: "Đúng vậy, tiên sinh của ta thủ đoạn cao cường, các ngươi đi theo ngài ấy chắc chắn không lỗ."

Lã Bích Kiều như có điều suy nghĩ, sau lại chậm rãi lắc đầu: "Nếu các ngươi đã không muốn đuổi tận g·iết tuyệt, chi bằng thả chúng ta rời đi. Ta cam đoan sẽ không trở lại khu vực này nữa."

Hạ Bình lý nào lại dễ dàng buông tha như vậy: "Lã trại chủ. Tình hình trong mảnh rừng này ngươi cũng không phải không biết. Đơn giản là trại c·ướp mọc lên liên tục như nấm, hôm nay làm c·ướp, không biết đến ngày nào thì m·ất m·ạng. Cuồng Sư trại hoành hành mấy năm chính là ví dụ, chỉ trong nửa ngày đã không còn."

"Bây giờ chúng ta có tiên sinh thực lực cường đại, muốn tạo ra một trại c·ướp lớn nhất, nói ra cũng là chỗ an ổn cho huynh đệ dừng chân. Bây giờ ngươi mang đám tỷ muội khắp nơi lưu lạc cũng là như thế, sao không gia nhập chúng ta, để đám tỷ muội có một nơi an ổn lâu dài?"

Hạ Bình lời này, uy bức lợi dụ đan xen. Lã Bích Kiều là người thông minh, đương nhiên hiểu ý Hạ Bình hôm nay không muốn cho bọn họ rời đi như thế. Nếu như tiếp tục quyết liệt, Cuồng Sư trại chính là hạ tràng của họ.



Lã Bích Kiều suy nghĩ một hồi, thở dài một tiếng, cảm thấy mình căn bản là không có đường ra. Thân nữ nhân bôn ba ở trong giang hồ, quả thật quá cực khổ rồi.

"Nghe các ngươi nói, vị tiên sinh kia có vẻ rất lợi hại?"

Nghe Lã Bích Kiều nói như vậy, Hạ Bình thở ra một hơi, lòng biết chuyện này đã thành công một nửa. Phùng Tam Bảo nghe vậy thì vỗ ngực nói: "Ta có thể mạnh lên như vậy cũng là nhờ tiên sinh. Hạ Bình và Trần Phi cũng nhờ tiên sinh mà sắp đột phá đến Nhất Lưu."

Trần Phi nãy giờ ôm thương bỗng nhiên lên tiếng: "Ta đã là Nhất Lưu từ hôm qua rồi."

Trần Phi thở dài, trước đó hắn xem ra bản thân chẳng kém gì Hạ Bình, thậm chí còn đột phá Nhất Lưu trước một bước. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này, Trần Phi lần nữa nhận ra bản thân thiếu thốn, bất kể là Hạ Bình, Lã Bích Kiều, hay là Phùng Tam Bảo nhìn như đầu óc đơn giản, bọn họ đều có thứ mà Trần Phi không có.

Phùng Tam Bảo vỗ vai Trần Phi: "Thấy không? Đây là minh chứng sống rồi còn gì? Thiên phú luyện võ của ngươi cũng tốt gần như Trần Phi, nói không chừng tiên sinh có thể giúp ngươi tiến thêm một bước."

Lã Bích Kiều im lặng. Nàng hiện tại đã là cao thủ Nhất Lưu, tiến thêm một bước chẳng phải là Tuyệt Đỉnh hay sao? Đó là cảnh giới mà rất nhiều người mất cả đời cũng không thể chạm tới, người kia thật sự có thể giúp nàng sao?

"Ngươi có đảm bảo đám tỷ muội của ta an toàn?" Lã Bích Kiều một lời nói ra. Đám tỷ muội kích động không thôi.

"Đừng mà đại tỷ, cái mạng này của ta là đại tỷ nhặt về, cùng lắm ta liều mạng với bọn họ là được."

"Đại tỷ, đừng suy nghĩ cho bọn muội. Tỷ muốn chạy bọn họ cũng không có cách nào bắt kịp."

"Tỷ à, chúng ta không muốn luyên lụy tỷ."

Đám tỷ muội Mỹ Nhân trại biết Lã Bích Kiều thỏa hiệp cũng là vì bọn họ, nàng trước nay đều ấm áp như thế, trước tiên đều nghĩ cho người khác.

Trần Phi nhìn cảnh tượng Mỹ Nhân trại so với Ô Long trại của mình trước đó sao mà khác biệt, yên lặng thở dài. Hạ Bình quay qua nhìn Phùng Tam Bảo. Phùng Tam Bảo liền dứt khoát nói: "Được rồi, ta đảm bảo với ngươi. Chỉ cần không phải tiên sinh ra lệnh, ta sẽ không động đến một sợi tóc của các nàng."

Nghe được câu này, Lã Bích Kiều cũng đưa tay ra ngăn cản đám tỷ muội ầm ĩ.



"Được rồi, chuyện này ta đã quyết định."

...

Rõ ràng ban nãy còn rất kiên quyết, nhưng sau khi được Phùng Tam Bảo dẫn đến trước cửa, Lã Bích Kiều trong lòng không còn chút khí thế nào.

"Đừng lo lắng, tiên sinh là người rất dễ sống chung." Phùng Tam Bảo an ủi Lã Bích Kiều một câu, sau đó thì gõ cửa phòng.

Nghe Phùng Tam Bảo nói vậy, Trần Phi và Hạ Bình nhìn nhau, trong ánh mắt toàn là bất đắc dĩ.

"Tiên sinh, ta có chuyện cầu kiến."

Trong phòng im ắng một hồi, sau đó truyền ra giọng nói thanh lãnh: "Vào đi."

Phùng Tam Bảo mở cửa bước vào phòng, trước tiên cúi người hành lễ: "Tham kiến tiên sinh." Lần này Hạ Bình và Trần Phi đều không có lãnh đạm, đều học theo động tác hành lễ của Phùng Tam Bảo.

Lã Bích Kiều thì nhìn bộ dáng quái dị của Mộc Nhiên, bị khí thế vô hình trên người hắn tỏa ra làm cho kinh dị một hồi, sau đó lại đưa mắt nhìn xuống thư tịch trong tay hắn.

Đó là một cuốn toán học cơ bản.

Mộc Nhiên đặt sách xuống. "Được rồi, có chuyện gì thì nói."

Phùng Tam Bảo cười khà khà: "Tiên sinh, chúng ta lo lắng nhân thủ không đủ, sợ làm việc cho ngài không chu đáo nên đặc biệt chiêu mộ người của Mỹ Nhân trại về. Không biết ý ngài thế nào?"

Mộc Nhiên hơi nhíu mày. "Ý này là của ai?"

"Chắc chắn không phải là chủ ý của ngươi."



Phùng Tam Bảo còn muốn đứng ra lãnh trách nhiệm, bị Mộc Nhiên chặn họng như vậy thì cũng chỉ đành nói thật: "Là ý của đệ đệ ta. Nhưng cũng được ta đồng ý rồi."

Mộc Nhiên gật đầu: "Ngươi sau này ra ngoài làm việc, nên nghe ý kiến của Hạ Bình nhiều hơn."

Bất ngờ được khen, Hạ Bình thụ sủng nhược kinh. Phùng Tam Bảo cũng thở phào nhẹ nhỏm. Thế nhưng cả đám còn chưa kịp nói gì thì đã bị Mộc Nhiên đuổi khách: "Đều đi ra đi, ở đây không có chuyện của các ngươi nữa rồi."

Cửa lớn đóng lại, trong phòng lúc này chỉ còn Lã Bích Kiều đơn độc đối mặt cùng với Mộc Nhiên.

"Sao còn chưa đi?"

"Nghe Phùng Tam Bảo nói tiên sinh định ở đây nghiên cứu dược đạo. Không ngờ lại là nghiên cứu mấy thứ cơ bản như vậy."

Mộc Nhiên im lặng, nhìn trên bàn mấy cuốn Y Thuật Cơ Bản, Bách Thảo Thư, Dược Lý Tường Giải Cho Người Mới, quả thật không phải là thứ mà một cao nhân nên đọc. Để cho người ta hoài nghi cũng không có gì lạ.

"Ngươi giỏi như vậy, sao không tự giải độc cho mình đi."

Mộc Nhiên nguyên bản là Thông Tâm thụ, mộc tâm có thể hiểu thiên ý, biết âm dương, thấu nhân tâm, phân thật giả. Thật dễ dàng để hắn nhìn ra Lã Bích Kiều căng thẳng, cũng thật dễ dàng để tìm ra cách đối phó hữu hiệu nhất.

"Độc gì?" Lã Bích Kiều hoang mang, từ khi bước vào phòng nàng luôn giữ khoảng cách xa hơn mười mét với vị tiên sinh nguy hiểm này. Cả quá trình hắn cũng chỉ thả sách xuống rồi cầm sách lên, hoàn toàn không có động tác hạ độc gì.

Nhưng mà một giây sau, Lã Bích Kiều chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt, toàn thân mềm nhũn ngã xuống, nhiều chỗ trở nên ngứa ngáy khó nhịn.

"Không ngờ đối với một nữ tử yếu đuối như ta, tiên sinh lại còn dùng độc." Lã Bích Kiều nằm dưới đất, cố nén cơn ngứa, ai oán nói.

Mộc Nhiên cầm một cuốn 'Kinh Mạch Tường Giải' lên đọc, thong thả nói: "Nếu như đổi lại là hai mươi năm trước, dám nói bóng nói gió ở trước mặt ta như vậy thì mấy mạng cũng không đủ c·hết. Ta chỉ cho ngươi một ch·út t·huốc ngứa xem như trừng phạt đã là nhẹ tay."

"Có chuyện muốn nhờ thì thành tâm chút."

Lã Bích Kiều cắn răng, có loại cảm giác tâm tư đều bị nhìn thấu. Tuy nói Mộc Nhiên đã thu nhận đám tỷ muội Mỹ Nhân trại, nhưng lại không ban cho công việc cũng như chức vụ cụ thể. Chuyện này nếu để lâu dài, Lã Bích Kiều sợ mình và đám tỷ muội sẽ dần dần bị biên chế hóa, địa vị trượt, đến cuối cùng chẳng những phải hầu hạ cho vị tiên sinh thần bí này mà còn phải hầu hạ cho mấy tên tráng hán Phùng Gia trại.

Nàng tự ý ở lại, chính là muốn vì đám tỷ muội, cũng vì bản thân tranh một cái cơ hội.