Lã Bích Kiều cắn răng cố nén cơn ngứa, nói: "Tiên sinh một lòng muốn nghiên cứu dược đạo, hẳn là cần nhiều tài liệu để tham khảo hơn. Ta từng là đệ tử đại phái, trong giang hồ có chút quan hệ, có thể giúp tiên sinh thu thập nhiều loại tư liệu quý hiếm."
Mộc Nhiên ngón tay gõ bàn hai cái, Lã Bích Kiều kinh ngạc phát hiện cảm giác ngứa ngáy toàn thân đã không còn.
"Đứng lên nói tiếp."
Lã Bích Kiều chật vật đứng lên, trong lòng đã phục sát đất thủ đoạn của Mộc Nhiên. Hạ độc giải độc trong lúc vô hình như thế, quả thật không phải y sư bình thường có thể làm được, nói là thần y cũng không ngoa.
"Tiên sinh chắc hẳn không phải người ở phương này."
Mộc Nhiên gật đầu. Lã Bích Kiều nói tiếp: "Nếu như tiên sinh có hứng thú với dược học Thất quốc, ta có thể giúp tiên sinh tìm kiếm. Bọn người Phùng Gia trại quanh năm chỉ biết đánh đánh g·iết g·iết, xét về phương diện này tuyệt đối không bằng ta."
"Cách đây hơn ngàn dặm có một trại c·ướp nhỏ, trong đó có một người biệt hiệu Cáp Mô Ma Thủ chuyên tu độc đạo, lại là dược sư, ắt hẳn bên người cất giữ không ít thư tịch liên quan đến dược học. Nếu tiên sinh muốn, ta có thể lập tức lên đường lấy về cho tiên sinh."
Mộc Nhiên đặt sách trên tay xuống, nhìn chằm chằm Lã Bích Kiều một hồi, để nàng căng thẳng không thôi.
"Thiên phú của ngươi tốt hơn Trần Phi, đầu óc linh hoạt hơn Hạ Bình, chỉ là không thành thật bằng Phùng Tam Bảo. Ở trước mặt ta, tốt nhất nên bớt một chút mánh khóe không cần thiết."
Nói đoạn, Mộc Nhiên nhẹ nhàng xách ấm trà bên cạnh lên, rót ra nửa chén trà nhỏ đặt ở phía trước bàn.
"Uống nó."
Lã Bích Kiều trong lòng siết chặt, từ đầu đến cuối vẫn không đoán được trong đầu của Mộc Nhiên đang nghĩ cái gì, chén trà trước mắt cũng không biết là phúc hay họa.
Cuối cùng Lã Bích Kiều vẫn lựa chọn thỏa hiệp, một hơi uống hết nửa chén trà. Từ khi bước vào căn phòng này, nàng đã không còn đường lui.
Lã Bích Kiều uống xong, mau chóng cảm nhận được trong người mình nóng hổi, tựa như có một mồi lửa được thắp lên, đầu óc cũng mơ hồ một trận. Tuy là trước đây Lã Bích Kiều hiếm khi trúng độc, nhưng cũng được nghe giang hồ truyền miệng nhiều lắm. Dựa vào những biểu hiện kỳ quái này, Lã Bích Kiều có thể đoán ra mình bị dính độc gì, sắc mặt nhất thời khó coi.
"Nếu tiên sinh muốn ta lấy thân hầu hạ, nói một tiếng là được, cần gì phải dùng tới thủ đoạn này?"
Lã Bích Kiều cay đắng nói, sau đó nhìn qua, phát hiện sắc mặt của Mộc Nhiên còn 'cay đắng' hơn nàng.
Mộc Nhiên thở dài. Đám c·ướp này trong đầu đều chứa thứ gì?
"Ngươi cũng quá xem trọng mình rồi." Mộc Nhiên cầm sách lên tiếp tục đọc, lại thuận miệng nói: "Thuốc này đối với võ giả có ích, nhưng quá trình sẽ có chút đau đớn. Có thể chịu đựng càng lâu thì hiệu quả càng lớn."
"Ngươi giúp ta làm việc, thứ này xem như là thưởng trước cho ngươi."
Không cần Mộc Nhiên giải thích, Lã Bích Kiều rất nhanh cũng nhận ra thứ mình uống vào không phải là xuân dược. Bởi trên đời này sẽ không có loại xuân dược nào làm người ta đau đớn đến c·hết đi sống lại như vậy.
Lã Bích Kiều lần nữa lăn lộn ngã xuống đất, cảm thấy mồi lửa càng lúc càng lớn, giống như đang thiêu đốt cơ thể. Mỗi tất da tất thịt đều đau nhức tựa như kim châm, giống như sắp phân giải thành nước.
Mộc Nhiên không muốn bước ra ngoài, bước ra ngoài lại gặp Phùng Tam Bảo, lại bị hắn hỏi mấy câu ngu ngốc, rất phiền muộn.
Trong phòng, rất nhanh chỉ còn lại tiếng rên rỉ.
...
Bên ngoài, Ba người Phùng Tam Bảo, Hạ Bình và Trần Phi nhìn về hướng cửa phòng, chờ đợi Lã Bích Kiều đi ra. Vấn đề là chờ thật lâu cũng không thấy.
Trần Phi buộc miệng nói: "Sao lâu như vậy?"
Hạ Bình quay qua hỏi Phùng Tam Bảo: "Huynh nói tiên sinh có khi nào làm khó nàng ta không?"
Phùng Tam Bảo trợn mắt nhìn lại hai người: "Ta làm sao biết."
Đang lúc ba người lo lắng, trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng rên rỉ của Lã Bích Kiều.
Trần Phi nghe âm thanh kia, cả người đều không được tự nhiên, quay qua nhìn thì thấy Phùng Tam Bảo cùng với Hạ Bình đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đều yên lặng cúi đầu.
"Cái kia... Hẳn là chúng ta hiểu lầm đúng không?" Trần Phi gãi gãi cổ.
Hạ Bình và Phùng Tam Bảo lắc đầu: "Là ngươi hiểu lầm. Tâm tư chúng ta thanh bạch lắm."
Sau đó ba người tâm tư thanh bạch không hẹn mà cùng tiến lại gần thêm mấy bước, muốn nghe xem trong phòng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe Lã Bích Kiều khẩn thiết cầu xin: "Tiên sinh, đến giúp ta một chút." Giọng điệu kia, quả thật khiến người ta thần hồn điên đảo, nhịn không được muốn nhào tới 'cứu giúp' một phen.
Sau đó lại nghe Mộc Nhiên không nhịn được nói: "Ráng chịu một chút, rất nhanh sẽ không còn đau."
Cả ba thần sắc im lặng, quay mặt nhìn nhau.
"Tiên sinh cũng thật biết chơi."
Gần nửa đêm, Lã Bích Kiều sắc mặt ửng hồng, trạng thái mệt mỏi bước ra khỏi phòng.
Sau đó nàng liền thấy một màn kỳ quái.
Ba người bắt cái bàn nhậu ở trước cửa nhà Mộc Nhiên không xa. Thấy Lã Bích Kiều đi ra, Phùng Tam Bảo liền cười lên ha hả nói: "Nàng có thể chịu đến nửa đêm, ta thắng, ha ha, mau chung tiền, mau chung tiền." Hạ Bình và Trần Phi một mặt chán nản móc mấy thỏi vàng lớn ra ném cho Phùng Tam Bảo.
Sau đó cả đám liền đi tới chúc mừng Lã Bích Kiều.
"Lã trại chủ, sau này chúng ta đều là người một nhà, thỉnh chiếu cố nhiều hơn." Phùng Tam Bảo nhét vàng vào vạt áo, cười ha hả nói.
Lã Bích Kiều nhìn ba người, cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc nãy Mộc Nhiên bảo nàng tốt nhất đừng nên quá thân cận bọn họ, coi chừng bị nhiễm bệnh.
"Các vị khách khí. Ta còn có việc cần về chuẩn bị, cũng không tiếp tục quấy rầy các vị." Nói rồi, Lã Bích Kiều giống như chạy trốn lẫn đi thật xa, có lẽ là chạy đi tìm đám tỷ muội của mình.
"Ha, nàng cũng thẹn thùng giống Trần Phi mấy hôm trước." Phùng Tam Bảo vuốt râu, ý vị thâm trường nói.
Trần Phi nghe mà trợn mắt: "Ai thẹn thùng? Ta như vậy gọi là cao lạnh."
"ha ha ha ha, cười c·hết lão tử. Ngươi cùng lắm thì chỉ được coi là đông lạnh thôi!" Phùng Tam Bảo mới nghiêm túc được một giây lại bị chọc cho cười nghiêng ngã.
Trần Phi thở dài: "Nhan sắc quan trọng như vậy sao..."
Hạ Bình vỗ vai an ủi: "Thôi đừng buồn. Không phải ai cũng có thể chịu đau khổ như ngươi, vì đại nghiệp luyện công mà hiến tế một con mắt."
Phùng Tam Bảo cũng an ủi: "Huynh đệ à, xấu bẩm sinh không phải một cái tội. Mất một mắt cũng không phải là một cái tội."
Trần Phi: "..."
"Con mẹ nó!"
...
Mộc Nhiên không phải con người, cũng không phải sinh vật, chỉ cần cắm rễ xuống đất thì cho dù đọc sách bao lâu cũng sẽ không mệt mỏi. Đáng tiếc là giờ không có đủ sách cho hắn đọc, cho nên cũng không cần phải miệt mài như vậy.
Mộc Nhiên nằm lên giường gỗ, đắp chăn lên, định hoài niệm cảm giác đi ngủ của nhân loại một chút.
"Chủ nhân, Thanh Y đã vẽ xong bản đồ ngàn dặm gần đây."
Nằm chưa được bao lâu, Mộc Nhiên lại bị Thanh Y quấy rầy.
"Có lẽ ta nên bắt thêm vài con quỷ nữa, phụ trách việc này. Một mình ngươi làm việc, tiến độ quá chậm." Mộc Nhiên nghĩ kỹ rồi, bản thân dù sao cũng là yêu quái, vốn nên tận dụng một chút thủ đoạn của yêu quái.
Để cô hồn dã quỷ ở bên ngoài gây hại, còn chẳng bằng bắt chúng về làm việc cho mình. Ở bên kia có Tố Cẩm và Lý Lan Anh, vừa vặn để các nàng phụ trách việc này.
Thanh Y bĩu môi, chán nản bay đến: "Chủ nhân, có phải cảm thấy ta rất vô dụng hay không?"
"Ta đi ra nơi này chẳng giúp ngài được gì."
Mộc Nhiên quay sang nhìn nàng. "Ngươi là người của ta. Không nên tự nói mình như thế. Ngày mai ngươi âm thầm đi theo Lã Bích Kiều đi, lúc cần thiết giúp nàng một tay."
"Ngươi được ta bồi dưỡng, dù không triệt để hóa quỷ nhưng cũng tuyệt đối không phải loại hồn phách bình thường. Đừng có tự xem nhẹ mình như thế."
Thanh Y bay đến bên người Mộc Nhiên, rõ ràng trước khi c·hết nàng đã là một đại thiếu nữ, nhưng khi thành quỷ hồn lại cứ thích biến thành bộ dáng của một nữ hài đáng yêu.
"Chủ nhân thật ấm áp. Còn biết an ủi thuộc hạ."
Mộc Nhiên thở dài: "Gọi ta đại vương, kêu chủ nhân nghe ớn quá."
"Hay ta học bọn họ, gọi ngài là tiên sinh đi?" Thanh Y lắc qua lắc lại nói, đúng là một con ma nữ hiếu động.
Mộc Nhiên có cảm giác như đang trông em bé vậy.
"Sao không gọi ta là đại vương, cảm thấy ta không xứng hay gì?" Mộc Nhiên mơ màng nghĩ tới, loại xưng hô này chỉ dùng cho yêu quái ngàn năm đạo hạnh, thế nhưng hắn cũng không biết nên để các nàng gọi bằng tên gì cho phải. Để các nàng gọi bằng tên thì không đúng vai vế, gọi là lão thụ yêu thì quá khó nghe rồi.
Thanh Y trôi nổi trước mặt Mộc Nhiên, như một đám mây trôi bồng bềnh: "Không biết nữa, chỉ là ta cảm thấy ngài không giống những yêu quái khác."
Mộc Nhiên trầm mặc một hồi, không biết là nghĩ tới chuyện gì sâu xa, sau đó thở dài nói: