Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa hoàn toàn ló dạng thì đám tỷ muội Mỹ Nhân trại đã cưỡi liệt mã lên đường.
Lã Bích Kiều cưỡi ngựa chạy ở trước nhất, trong lòng vẫn chưa hết kích động.
Chỉ nửa chén trà có thể giúp nàng tăng trưởng công lực bằng mấy năm khắc khổ tu luyện, trong căn phòng kia lại còn tới hơn nửa ấm. Lã Bích Kiều cũng không dám tưởng tượng nếu mình uống hết cả ấm trà thì sẽ đi đến cấp độ gì, nghĩ thôi cũng quá kích thích.
"Các tỷ muội. Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà tiên sinh giao phó, chúng ta phải làm cho thật xinh đẹp. Tuyệt đối không thể thua kém đám nam nhân Phùng Gia trại kia!"
"Đại tỷ, chúng ta biết rồi."
"Chúng ta cũng không phải hạng nữ nhân yếu đuối."
Vừa chạy vừa nghỉ hơn nửa ngày đường, cuối cùng đám người Lã Bích Kiều cũng nhìn thấy bóng dáng của trại c·ướp kia.
Trại c·ướp chỉ là tùy tiện dựng lên, quy mô còn kém hơn cả Phùng Gia trại.
Cả đám Lã Bích Kiều hai mươi mấy người đeo bịch mặt lên, trực tiếp rút đao cưỡi ngựa xông thẳng vào trại c·ướp. Bọn họ không nói lời thừa, động tác dứt khoát, chỉ dùng lưỡi đao chào hỏi.
Ngựa đen cường tráng phá tan hàng rào, Lã Bích Kiều từ trên lưng ngựa linh hoạt nhảy xuống, song đao nhanh nhạy giống như hai cánh chuồn chuồn lướt qua thân thể kẻ địch.
Áo đỏ bị máu tươi nhuộm lên càng thêm yêu diễm, đám tỷ muội Mỹ Nhân trại ra tay dứt khoát, lạnh lùng, những nơi đi qua không còn người sống.
Thanh Y ở trên cao quan sát, thấy thế cục hoàn toàn nghiêng về một bên như vậy cũng yên lòng.
Nhưng lúc này, dị biến phát sinh.
Cửa lớn phá tan, một ông lão lưng còng cao chưa tới mét rưỡi từ trong nhà bước ra, đi theo đó là một con chó lớn cao gần hai mét.
"Liệt cẩu, ăn sáng đi."
Liệt cẩu xông tới, tốc độ và sức mạnh nghiền ép, ngoại trừ Lã Bích Kiều thì không ai có thể dây dưa với nó.
Lão già này chính là Cáp Mô Ma Thủ Trương Nhược Quân, lúc còn trẻ dựa vào độc thuật và thuần thú uy chấn võ lâm. Tuy là bây giờ lão đã về già, thực lực mười không còn một thì cũng vô cùng nguy hiểm.
Lã Bích Kiều hôm nay dám đến, cũng đã chuẩn bị tâm lý liều mạng.
"Tiên sinh khó lắm mới thu được một đám thuộc hạ, c·hết ở đây quá uổng phí. Xem ra ta phải giúp một tay."
Thanh Y ở chỗ Lý Lan Anh học được một chiêu gọi là hồn hỏa, đây cũng là một chiêu duy nhất của nàng. Ngọn lửa màu trắng nhạt xuất hiện giữa lòng bàn tay bị Thanh Y bắn về phía liệt cẩu, nó lập tức hai mắt trắng dã, đau đớn ngã xuống đất.
Chiêu này vô hình vô tức, lại trực tiếp thiêu đốt linh hồn. Người trần mắt thịt căn bản không chịu nổi, một con chó to lớn cũng không chịu nổi.
Lã Bích Kiều hai đao hợp lại thành một, chém bay đầu liệt cẩu, lại không gấp t·ruy s·át Trương Nhược Quân.
"Lão già, thức thời thì mau cút."
Trương Nhược Quân nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại đổi sắc mặt, nở ra nụ cười hiền lành: "Đa tạ ân không g·iết của nữ sĩ."
Nói rồi, Trương Nhược Quân quay đầu liền đi.
"Đại tỷ?"
Lã Bích Kiều đưa tay lên ngăn cản bọn họ đuổi theo: "Trương Nhược Quân tuy bản thân chỉ có công phu thuộc hàng Nhất Lưu, bây giờ còn già yếu. Nhưng bản lĩnh của lão là nằm ở dùng độc và thuần thú, nhiều năm trước đã từng một mình đ·ánh c·hết hai cao thủ Tuyệt Đỉnh, vang danh thiên hạ. Cáp Mô của lão chưa ra, chúng ta cho dù lao vào mà đánh cũng khó tránh khỏi trúng độc của lão, được không bằng mất."
"Nhiệm vụ quan trọng. Các muội mau đi thu dọn tất cả thư tịch trong phòng của lão đem về bàn giao. Chuyện đuổi theo lão cứ để ta đi là được rồi."
"Đại tỷ, tỷ đi một mình như vậy quá nguy hiểm."
Lã Bích Kiều lắc đầu, ánh mắt kiên quyết nhìn mọi người: "Nghe ta. Cứ như vậy đi." Nói xong, nàng cũng quay đầu, đạp chân mấy bước liền biến mất trong tầm mắt của đám người.
Đám tỷ muội Mỹ Nhân trại ở nguyên chỗ, nhìn theo bóng lưng Lã Bích Kiều dần khuất mà trầm mặt. Có người siết chặt nắm đấm, thở dài: "Chung quy là do chúng ta quá yếu."
Thanh Y nhìn đám người, sau đó cũng đuổi theo Lã Bích Kiều.
...
"Biết ngay là ngươi sẽ đuổi theo mà." Trương Nhược Quân chống gậy đi đến một chỗ trống trãi, quay đầu lại nói.
"Thất lễ rồi. Chỉ là để lão tiền bối rời đi như vậy, ta không yên tâm. Muốn tự tay tiễn người một đoạn." Lã Bích Kiều từ từ bước tới, vừa nói vừa để ý xung quanh, trong lòng bắt đầu tính toán phương án chiến đấu.
"Tiễn ta đến tây thiên chứ gì?" Thế giới này thật sự có Tây Thiên, nghe nói là nơi thần phật đầy trời, an lành tự tại. Trương Nhược Quân cảm thấy mình hẳn là không thuộc về một nơi như thế, nếu có luân hồi, loại người như hắn hẳn phải đến địa ngục chịu tội. Đáng tiếc, trên đời này không có địa ngục, cũng chẳng có luân hồi.
Mỗi người chỉ có một đời, cũng chỉ cần khoái hoạt một đời là đủ.
Trương Nhược Quân xuất thủ trước, năm ngón tay già nua bắn ra độc châm, chớp mắt liền tinh chuẩn bắn đến trước mặt Lã Bích Kiều.
Võ công của Lã Bích Kiều cao hơn Trương Nhược Quân mấy bậc, song đao vung lên mấy cái đã đánh rơi hết độc châm. Nhưng khi độc châm tan vỡ, bên trong mơ hồ toát ra từng sợi khói mờ nhạt.
Lã Bích Kiều vẫn luôn đề phòng, vội nín thở nhắm mắt lui về sau mấy bước.
"Ồ, khá lắm. Vậy mà không trúng chiêu." Trương Nhược Quân tiếc nuối nói, sau đó lại xông tới. Thân hình lão yếu ớt, lưng còng, chân thì ngắn, vậy mà tốc độ không chậm chút nào.
Lã Bích Kiều hôm trước đối mặt với độc thủ của Mộc Nhiên, trong lòng vẫn còn ám ảnh. Khi đánh với Trương Nhược Quân toàn là nín thở, cũng may đao của nàng nhanh, thân pháp lại càng nhanh chóng, nên có thể nắm giữ tiết tấu trận đấu, thi thoảng lui lại hít thở.
Bởi vì Lã Bích Kiều cẩn thận, cho nên Trương Nhược Quân mới có thể cầm gậy so chiêu cùng nàng. Nếu như không phải trong tay có độc vật lợi hại để Lã Bích Kiều kiêng dè, Trương Nhược Quân trận này có thể nói là toàn phương vị bị áp chế.
"Lã trại chủ, hà tất đuổi tận g·iết tuyệt?" Đánh một hồi, Trương Nhược Quân thấm mệt. Chung quy lão cũng không còn trẻ khỏe dẻo dai, không thể so với Lã Bích Kiều được.
"Người như lão, nếu thả đi mất. Cả đời này ta cũng ngủ không ngon." Nói đoạn, ánh mắt Lã Bích Kiều sắc bén, cầm song đao lao tới, định nhân lúc Trương Nhược Quân mệt mỏi mà nhất cử tiêu diệt lão.
Trương Nhược Quân thấy thế vội vàng móc con cóc trong tay áo ra ném tới. Lã Bích Kiều như có đoán trước xoay người lui lại, vừa hiểm hiểm tránh thoát ám toán, lưỡi đao trong lúc xoay người lại uyển chuyển chém c·hết con cóc ở trên không trung. Một chiêu này gọn gàng lưu loát, có thể nói là tuyệt đẹp. Trương Nhược Quân liên tiếp một chưởng đánh tới cũng bị nàng một đao chém đoạn, bàn tay rơi xuống đất.
"Tiền bối, tạm biệt rồi." Lã Bích Kiều nghĩ mình đã chém c·hết Cáp Mô của Trương Nhược Quân, lại phế được độc thủ của lão, trong lòng không còn sợ hãi, lập tức xuất ra một chiêu đao pháp đoạt mạng.
Chỉ thấy ánh bạc lóe lên, chiếu sáng gương mặt già nua của Trương Nhược Quân, cũng chiếu sáng nụ cười âm u trên môi lão.
Máu tươi vung vẩy.
Đầu Trương Nhược Quân rơi xuống mặt đất.
Lã Bích Kiều thu đao vào vỏ, cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Lần này chẳng những đem thư tịch về, lại có thể triệt để dọn dẹp một trại c·ướp, coi như hoàn thành nhiệm vụ thập phần hoàn mỹ.
Đang lúc Lã Bích Kiều cảm thấy tương lai tươi sáng hiện ra trước mắt, thì trước mắt nàng xuất hiện một con Cáp Mô xấu xí.
Lã Bích Kiều quá nổi kinh hoàng, vội vàng lùi lại, thế nhưng tất cả đã không kịp. Cáp Mô từ vạt áo của Trương Nhược Quân nhảy ra, ngay lúc Lã Bích Kiều không phòng bị nhất cho nàng một kích trí mạng. Nó mở miệng, chất lỏng màu đen phun ra như mưa xối.
Trong lúc nguy cấp, Lã Bích Kiều giống như kích hoạt tất cả tiềm năng, mũi chân phiêu dật nhanh chóng xoay người lách qua một bên, cánh tay cũng dùng tốc độ như ánh chớp xuất ra một đao, một đường đao khí mơ hồ chém Cáp Mô và cả thân thể Trương Nhược Quân phía sau ra thành hai nửa.
...
Lã Bích Kiều dẫn người của Mỹ Nhân trại trở về đến nơi thì trời đã nhá nhem. Cả đoàn người trầm lặng, không ai nói với ai lời nào.
Phùng Tam Bảo và đám người Phùng Gia trại ở phía xa nhìn thấy không khí như vậy cũng không dám bén mảng đến hỏi thăm. Trần Phi nhíu mày nhìn qua, thấy phía sau đám người Mỹ Nhân trại đem về đủ loại thư tịch, buộc thành bó để trên yên ngựa. Theo lý thì nhiệm vụ của họ đã hoàn thành mới phải, nhưng bầu không khí gì đây?
Hạ Bình nhìn thấy Lã Bích Kiều che mặt, một đường không chào hỏi ai đi thẳng đến khu nhà của Thẩm Bán Tiên, trong lòng ẩn ẩn có suy đoán.
Bên này, Lã Bích Kiều vừa bước đến trước cửa đã nghe giọng của Mộc Nhiên: "Vào đi, cửa không khóa."
Lã Bích Kiều bước vào, hoàn cảnh trong phòng giống như sẽ không bao giờ thay đổi, Mộc Nhiên vẫn ngồi ở nơi đó, trên tay cầm một quyển sách.
"Bích Kiều may mắn không làm hỏng chuyện, lần này mang về mười mấy bộ thư tịch dược học quý hiếm, bên trong còn có mấy quyển bút ký ghi lại sở học của Cáp Mô Ma Thủ, trong đó có phương pháp luyện chế độc vật của lão ta và..." Lã Bích Kiều giống như đứa trẻ tranh công, một mạch nói rất nhiều. Tâm tình của nàng không tốt, càng nói lại càng loạn.
Mộc Nhiên đặt sách xuống. "Qua đây ta xem."
Âm thanh của Lã Bích Kiều im bặt, rất nhanh trở thành thút thít.
"Tiên sinh... Ta... "
Mộc Nhiên từ đầu tới cuối im lặng nhìn nàng, chờ đợi nàng đi qua.
Lã Bích Kiều bước tới, run rẩy cởi xuống khăn che trên đầu, lộ ra một gương mặt bị thiêu đốt đến không rõ diện mạo, khiến người kinh sợ.
Mộc Nhiên đưa bàn tay lên, không phải sờ mặt nàng, mà là nhẹ nhàng đặt lên mái tóc.