"Không có chút nhẫn nại nào hết vậy?" Nói đoạn, Âu Dương Đức b·ị c·hém văng vào vách tường, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Thiết Kiếm Hầu không ngờ mọi chuyện đơn giản như vậy, mình đánh một cái, đối phương liền nằm.
"Thiên Hạ Hội muốn m·ưu s·át điện hạ, Thiết Kiếm Hầu ta hôm nay nhất định sẽ không nương tay!" Nói đoạn, Thiết Kiếm Hầu nhảy lên, nâng đại kiếm từ trên cao chém xuống.
"Tính g·iết người diệt khẩu luôn hả, ta chỉ là một thầy thuốc vô tình đi ngang qua thôi mà."
"Được rồi, nói với ngươi cũng vô dụng." Âu Dương Đức thở dài, từ trong vạt áo móc ra ba viên phích lịch đạn ném tới. Tiếng bạo tạc inh ỏi như sấm giữa trời đêm, cả khoảng sân bị ánh lửa chiếu sáng vàng rực.
Thiết Kiếm Hầu từ trong bụi mù bước ra, nặng nề chém xuống một kiếm, lại bị Âu Dương Đức dùng hai ngón tay chặn được, cả hai đều trừng mắt bất ngờ.
"Thân thể khá lắm, không ngờ phích lịch đạn cũng không nổ c·hết được ngươi."
"Bằng cách nào mà ngươi đỡ được kiếm của ta chỉ bằng hai ngón tay?"
Âu Dương Đức nhếch miệng: "Không phải ta mạnh, mà là tại ngươi yếu rồi." Nói đoạn, Âu Dương Đức xoay người, một cước đá Thiết Kiếm Hầu văng ngược ra sau.
Thiết Kiếm Hầu ngã xuống đất, ngoại trừ choáng váng nhức đầu, còn cảm thấy toàn thân đau nhói vô lực.
"Ngươi làm gì ta?"
"Trong thuốc nổ có độc?"
Âu Dương Đức khoanh tay chậm rãi lại gần, tùy hứng giải thích: "Ngươi trúng Hóa Cốt ngân châm của ta. Người bình thường dính phải độc này toàn thân sẽ yếu ớt vô lực, da thịt dần dần hư thối, xương cốt mục nát, trong vòng một giờ ba khắc sẽ tan ra thành một vũng máu. Ngươi tốt nhất nên từ bỏ việc dùng chân khí chống trả, như vậy c·hết sẽ đỡ đau đớn một chút."
Thiết Kiếm Hầu nằm ở đó, buông tay, ngược lại rất thanh thản. "C·hết tốt, người như ta quả thật đáng c·hết."
Tạ Diệm toàn thân băng khí tràn ngập, lúc công dứt khoát, lúc thủ vững vàng, Xà Hạc song sát đánh đến tay chân tê cóng mà vẫn chưa thể hạ gục được, càng đánh càng phiền muộn.
Thấy Thiết Kiếm Hầu bị hạ, Tạ Diệm càn rỡ cười lớn: "Ha ha ha, điện hạ khí số chưa tận, điện hạ khí số chưa tận!!!"
"Trời cao có mắt, xem ra hôm nay các ngươi lại đi một chuyến không công rồi!"
Hạc Nhị không quan tâm đến, nhưng Xà Nhất lại không nhịn được mà khinh bỉ: "Lần này hành động ba người, nhiệm vụ của bọn ta chỉ là ở ngoài này câu giờ, sát thủ chân chính nói không chừng đã lấy được đầu của tên ngốc đó xuống từ lâu!"
Tạ Diệm nghe qua, tâm như sét đánh, cả người đều không khống chế được mà run rẩy. "Điện hạ mà có mệnh hệ gì, ta đây cũng không thiết sống nữa. Nếu đã như vậy, Xà Hạc song sát, hôm nay ta phải kéo các ngươi chôn cùng!"
"Sợ quá cơ, sợ quá cơ!"
Xà Hạc song sát không khỏi bật cười khinh bỉ: "Sắp c·hết đến nơi, còn ăn to nói lớn. Ngươi có bản lĩnh đó sao?!"
Âu Dương Đức cảm thấy tình cảnh của Tạ Diệm nguy kịch, thở dài một hơi, quyết định móc mấy cây châm ra mà ứng cứu.
...
Ở bên trong, một người mặc trang phục hộ vệ bất ngờ xông vào, nhìn thấy Lý Thừa Nhân liền lao đến mà cho một chưởng. Người này tốc độ cực nhanh, chưởng lực kinh khủng, rõ ràng là một cao thủ Tuyệt Đỉnh.
Lý Thừa Nhân bình tĩnh nhìn xem, khóe môi khẽ nhếch, dường như chẳng hề nhận thức được rằng một giây sau mình sẽ m·ất m·ạng.
"Thanh Y." Khi đối phương đã đến gần mép giường, Lý Thừa Nhân mới khẽ kêu một tiếng.
Tức thời Yểm Tuyết chỉ thấy đầu choáng mắt hoa, chân khí hỗn loạn một trận, nhìn lại thì Lý Thừa Nhân chẳng biết lúc nào đã đứng lên, không lưu tình chút nào tung ra một cước.
Đế giày v·a c·hạm với gương mặt phát ra âm thanh trầm đục, Yếm Tuyết bị một cước đá cho lộn ngược về sau.
Đang lúc choáng váng, Lý Thừa Nhân lại bước đến đạp lên bụng nàng một cước nặng nề.
Mặt nạ da người bị b·ạo l·ực kéo rách, bên tai vang lên tiếng đối phương cười tà: "Chà chà, không ngờ là một đại mỹ nữ, chả trách vừa gặp đã muốn nhào đến trên giường của ta."
"Vô sỉ."
Yếm Tuyết trở tay tính phản công, đối phương kêu "Thanh Y" một tiếng, nàng lại đầu đau như búa bổ. Lúc này nàng đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, trong căn phòng này... có quỷ!
Lý Thừa Nhân dùng ngón tay điểm lên ngực đối phương mười mấy phát, phong tỏa kín kinh mạch, trừ khi nàng tại chỗ đột phá Tông Sư, nếu không liền không có cách nào phá giải.
"Ngươi là người của Thần Đô sao, là ai muốn g·iết ta?"
Yếm Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Muốn g·iết thì cứ g·iết, đừng có nhiều lời."
Lý Thừa Nhân ngồi xổm xuống, thuận tiện đuổi Thanh Y đi ra chỗ khác chơi, bởi tình cảnh t·ra t·ấn thảm khốc sau đây có thể sẽ không thích hợp cho trẻ em nhìn.
Lớp da giả được tháo xuống, lộ ra một gương mặt quật cường, ngũ quan thanh tú như họa, trong mắt lại như hàn băng lạnh giá. Quần áo hộ vệ che khuất kín cẩn, chỉ để lộ ra một cái cổ nhỏ thon dài, làn da trắng muốt mịn màn trông như cánh bạch liên buổi sáng còn đọng hơi sương, làm lòng người suy nghĩ miên man.
Lý Thừa Nhân chẳng những suy nghĩ, hắn còn làm.
"Đến bây giờ ngươi vẫn còn nghĩ mình sẽ được c·hết dễ dàng như vậy sao?"
Cùng với tiếng nói lạnh giá, Yếm Tuyết còn cảm thấy một bàn tay ma quỷ luồn qua vạt áo, năm ngón nắm lấy da thịt trơn mềm, xem như khối bột mà nhào nặn.
"Hạ lưu, bỉ ổi, vô liêm sỉ."
"Đường đường là một Hoàng tử, không ngờ lại giở ra thủ đoạn đ·ồi b·ại như vậy!"
Yếm Tuyết không mắng nữa, bởi vì nàng phát hiện mình càng mắng thì nét cười tà trên môi đối phương càng đậm, bàn tay ma quỷ kia lại càng ra sức nhào nặn, hai đầu ngón tay tựa như cao thủ võ lâm ở trên đỉnh núi không ngừng giao chiến, chiêu thức dần dần để nàng chống đối không nổi.
"Ưm... hư...ư... dừng tay!"
Yếm Tuyết trên mặt nổi lên hai đóa hồng vân, hơi thở dần dần dồn dập, cả người cũng không nhịn được mà run lên từng hồi, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
"Dừng tay... ưm ... ngươi muốn biết ..m .. thứ gì?" Yếm Tuyết hai mắt mông lung, cắn răng nói: "Ta nói, ta nói hết!"
Lý Thừa Nhân có chút lưu luyến mà rút bàn tay về, sau đó năm ngón thon dài liền nắm chặt cái cổ trắng ngần mềm mịn kia. Lý Thừa Nhân nắm cổ Yếm Tuyết lôi đi, cứ thế mà ném nàng ta lên giường.
Yếm Tuyết muốn cắn lưỡi t·ự s·át, mới phát hiện mình cả người vô lực, ngoại trừ thở và nói ra thì căn bản không đủ sức làm chuyện gì khác.
"Thật ra ta cũng chẳng quan tâm là ai phái ngươi đến, những kẻ muốn ta c·hết, rồi sẽ từng n·gười c·hết dưới chân ta." Lý Thừa Nhân bước đến, hai hàng lông mày ẩn chưa uy nghiêm, hai mắt lại lạnh tanh vô cảm.
"Sĩ khả sát bất khả nhục." Yếm Tuyết cắn răng nói: "Ngươi có giỏi thì g·iết ta đi."
Nhìn một giọt nước mắt quật cường trên mặt đối phương không ức chế được rơi xuống, Lý Thừa Nhân nhoẻn miệng cười, lấy tay lau nó đi, thuận tiện vỗ vỗ gò má đỏ hồng kia.
"Ngươi gấp c·hết như vậy làm gì?"
"Ta..."
Một chữ chưa nói hết, Yếm Tuyết hai mắt trợn trừng, phát hiện đối phương vậy mà ngang nhiên đưa hai ngón tay vào miệng mình. Hai đầu ngón tay v·a c·hạm cùng đầu lưỡi, tựa như hai dũng sĩ nổ lực quật ngã con quái vật ngoan cường.
Yếm Tuyết cảm thấy khoang miệng đắng nghét, dường như có thứ gì đó chui vào cổ họng, rất muốn phun ra nhưng lại không nhịn được theo bản năng nuốt xuống.
Lý Thừa Nhân rút hai ngón tay ướt đẫm ra, lau vào y phục hộ vệ trên người đối phương, vừa lúc lau xong thì cũng nghe được giọng nói lạnh băng: "Ngươi cho ta uống thứ gì?"
"Đương nhiên là độc dược."
Lý Thừa Nhân cười cười, nắm lấy cổ áo, kéo gương mặt của đối phương lại sát mặt mình, sau đó chậm rãi nói: "Ta vừa lúc đang thiếu người, cho nên muốn giữ mạng ngươi lại. Ngươi nên cảm ơn gương mặt xinh đẹp của mình."
Yếm Tuyết mặt lạnh như sương: "Giết ta đi, nếu không một ngày nào đó ta sẽ g·iết ngươi."
Lý Thừa Nhân lại kéo nàng đến gần hơn một chút: "Trên đời này kẻ muốn g·iết ta đã không đếm xuể, thêm một người hay bớt một người cũng thế mà thôi." Nói rồi, Lý Thừa Nhân ném Yếm Tuyết rơi lại xuống giường.
"Độc mà ngươi uống có tên là Tuyệt Tình Đoạn Tâm đan, nếu không có thuốc giải thì cứ cách một tháng sẽ tái phát một lần, khiến ngươi sống không bằng c·hết."
"Đừng cảm thấy thua thiệt. Ngươi chỉ cần làm việc cho ta một năm, ta sẽ đưa giải dược cho ngươi, thả ngươi tự do."
Yếm Tuyết nghe vậy nhếch miệng cười: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin những lời ngươi nói sao?"
"E rằng sau một năm cũng là hạn tử của ta."
Lý Thừa Nhân mỉm cười: "Ta chưa bao giờ cần phải lừa dối nữ nhân để đạt thành mục đích. Ngươi tin thì hiện tại lập tức tự do, ngươi không tin thì ta sẽ trói ngươi lại hãm h·iếp mười năm, một năm h·ành h·ạ bảy trăm sáu mươi tám lần. Hãy nhớ là ta chưa bao giờ nói dối nữ nhân, chỉ có làm hơn chứ không làm thiếu, không tin có thể đếm lại."
Yếm Tuyết cảm thấy khó thở, chưa bao giờ cảm thấy được tha cho sống là chuyện khiến người ta trầm cảm như vậy...