Lý Thừa Nhân nghĩ thông suốt như vậy, cũng không gấp mà trở về. Tới được tốt, đỡ mất công hắn phải tự mình ra tay.
Bối cảnh của Lý Thừa Nhân hiện tại, ngoài Thiên Hạ Hội, Diệp Gia, Dược Vương Cốc, còn có được mạng lưới quan hệ rộng khắp trên giang hồ. Muốn tranh chức Hoàng đế, không phải là không có khả năng.
Mà với cương vị có bản thể là một con yêu quái, dưới trướng cả bầy tiểu yêu, Lý Thừa Nhân liền rất tự tin.
Lúc này cót két một tiếng, cửa mở.
Thẩm tiên sinh lại lần nữa trở về, trên tay mang theo một hộp thuốc, xem bộ dáng liền là đến thăm khám bệnh. Nhưng Lý Thừa Nhân biết người này không phải bản thể mà là Thẩm Lãng... Ừm, cũng chả khác gì nhau.
Thẩm Lãng bước tới bên giường, đặt hộp gỗ xuống. Bên trong là dược dịch luyện chế ra từ Nguyên Long Bất Tử dược. Một bình dược dịch như vậy có thể bớt được người thường mười năm cắn thuốc khổ tu.
Cái này Nguyên bản có ba bình, Diệp Phong đã dùng một bình nên còn lại hai bình.
"Thứ này vốn là muốn để lại cho thuộc hạ, giờ thì đưa cho ngươi."
Lý Thừa Nhân liếc mắt nhìn Thẩm Lãng, thuận tay đóng hộp gỗ lại rồi đặt vào góc giường.
"Cho rồi cũng đừng bày ra bộ mặt tiếc của như vậy. Chẳng phải chỉ là mấy mảnh thân cây bóc ra nấu thuốc thôi sao."
Dù là từ một linh hồn tách ra, Thẩm Lãng lại có cảm giác nói chuyện với mình lúc trẻ (trâu) vô cùng bất đắc dĩ.
"Ta đã truyền lệnh cho đám thuộc hạ rồi, từ nay Thiên Hạ Hội sẽ toàn lực ủng hộ ngươi. Ngoài ra hiện tại có cần thêm gì thì cứ nói với ta."
Mối quan hệ của Mộc Nhiên và Lý Thừa Nhân là một chiều. Mộc Nhiên có thể nhận được tầm nhìn, suy nghĩ, cảm ngộ của Lý Thừa Nhân về bất cứ thứ gì. Còn Lý Thừa Nhân thì chỉ có thể cảm nhận được chính mình, cho nên đôi bên liên lạc rất khó khăn.
Chuyện này phải đợi Mộc Nhiên tìm cách khắc phục sau. Nghiên cứu thuật pháp luôn luôn sẽ xuất hiện một số đường rẻ ngoài ý muốn, Mộc Nhiên đã sớm quen thuộc.
Lý Thừa Nhân cũng không khách khí, dặn dò Thẩm Lãng một tràng dài, sau đó mở cửa đuổi khách.
Ngự Long Công tạm thời không thể tu luyện, nhưng khả năng tự vệ cơ bản thì không thể không đề cao. Lý Thừa Nhân quyết định cắn thuốc luyện võ.
Võ học của Diệp Phong trăm sông đổ về một biển, sớm đã thành hệ thống.
Lý Thừa Nhân chỉ muốn rèn luyện thân thể, cho nên ưu tiên Cường Thân Kiện Thể công. Môn võ công này tuy là nhặt được không tốn chút công sức nào, tên gọi cũng qua loa, nhưng lại là môn võ công thực dụng, mang lại cho Diệp Phong nhiều tâm đắc nhất.
Cường Thân Kiện Thể công chẳng những giúp cơ thể khỏe mạnh, còn có thể thay da đổi thịt, tẩy tủy nâng xương. Luyện công này đến đại thành, chẳng những thân thể bền chắc như thép, mà còn khỏe mạnh trường thọ.
Lý Thừa Nhân uống một giọt dược dịch, cả người nóng lên đến mức đỏ bừng, bắt đầu ở trong phòng không ngừng rèn luyện. Cơ thể này quá mức yếu kém, cần phải bắt đầu lại từ cơ sở, cũng may có một tia long khí bổ trợ nên quá trình sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thời gian thấm thoát, sau đó bảy ngày. Lý Thừa Nhân từ một người bình thường trở thành cao thủ Thần Lực cảnh Tam Lưu, chỉ còn kém một bước nữa là vào Nhị Lưu.
"Coi như tạm có chút sức tự vệ."
Trong bảy ngày này, mọi thứ diễn ra bình thường. Thiết Kiếm Hầu ban đêm lén lút viết một phong thư gửi cho Nhị Hoàng tử, thư chưa đi được ra khỏi cánh rừng đã rơi vào tay của Lý Thừa Nhân, nhưng hắn chưa vội xử lý.
Cửa mở, Tạ Diệm như thường lệ mang đến bữa sáng.
"Mời điện hạ dùng bữa."
Nhìn thấy Lý Thừa Nhân ở trong phòng tùy ý xõa tóc, mặc áo phanh ngực, lộ ra thân thể tráng kiện, Tạ Diệm không khỏi kinh ngạc. Lão biết mấy ngày nay Lý Thừa Nhân vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện, lại không ngờ hiệu quả tốt đến như vậy.
"Hoàng tử điện hạ thiên phú phi thường, Bệ hạ mà biết chắc chắn sẽ rất cao hứng."
"Vậy sao..." Lý Thừa Nhân khóe môi hơi nhếch, chẳng mấy bận tâm.
"Ngươi ra ngoài phân phó với đám thuộc hạ chuẩn bị lên đường."
"Ta ở bên ngoài lâu như vậy, cũng đến lúc trở về rồi. Lâu nữa, ta sợ có vài người sẽ đợi đến sốt ruột."
Đoàn người thu xếp rời đi khỏi địa bàn của Thiên Hạ Hội, hai ngày sau dừng lại ở một khách điếm ven đường. Cho dù trên con đường này cũng có khách điếm Vạn Xuân nhưng Lý Thừa Nhân không ghé, mà chọn bừa một khách điếm rộng rãi, nhìn có vẻ đã kinh doanh nhiều năm.
Quả nhiên ngay tối hôm đó, đang liêm diêm ngủ thì Lý Thừa Nhân nghe được tiếng đánh nhau inh ỏi, đao kiếm v·a c·hạm keng keng ở bên ngoài.
Hắn ngáp một cái, dụi mắt ngồi dậy, thuận tiện đốt một cây đèn để ở trên bàn cho sáng, sau đó chỉ còn việc ngồi chờ cho sát thủ đến g·iết mình.
Theo lẽ thường mà nói, sát thủ g·iết không c·hết người thì không về bàn giao nhiệm vụ được, quay lại là chuyện đương nhiên. Mà đá·m s·át thủ tới g·iết Lý Thừa Nhân cũng không đơn độc, luận quy mô chắc có thể dễ dàng hạ gục mấy tên hầu cận ngoài kia.
Bên ngoài, Tạ Diệm hai tay cầm song kiếm thủ ở trước cửa, nhìn thấy tình hình chẳng mấy khả quan, sắc mặt không ngừng biến ảo.
Bên phe đối lập chỉ có hai người áo đen che mặt, một trong số đó thì cầm kiếm dài đỏ rực, người còn lại thì cầm nhuyễn kiếm màu xanh lục mềm dẻo như rắn.
Cả hai phối hợp thực lực còn trên cả Tông Sư bình thường, mấy chục hộ vệ bên này xông lên chỉ có thể không ngừng hoang mạng.
Tạ Diệm và Thiết Kiếm Hầu không nhịn được nữa, từ bỏ cửa thủ mà lao lên ngăn địch.
"Thích khách to gan, mau nộp mạng lại."
Trong đêm đen, lưỡi kiếm của Tạ Diệm phát ra một tầng quang mang lạnh giá khiến người hít thở không thông.
Cao thủ Tuyệt Đỉnh đã có thể chân khí ngoại phóng, võ đạo Tông Sư chân khí đều mang đặc tính. Huyền Băng Bảo Giám của Tạ Diệm luyện là môn âm công rất lợi hại, đánh tới đâu sương băng trắng xóa tới đó, chân khí có thể đông cứng máu huyết của đối thủ.
Băng kiếm vừa ra, ánh sương tràn ngập.
Thiết Kiếm Hầu không có hoa chiêu lòe loẹt, chỉ có trọng kiếm lực lớn vô song, mỗi lần vung vẩy đều khiến không khí sinh ra gợn sóng.
"Các ngươi là Xà Hạc song kiếm đúng chứ, thực lực cũng chỉ có thế!" Trong biên chế Thần Đô, thích khách phân ra Thiên - Địa - Nhân tam đẳng. Mà cặp huynh đệ song sinh Xà Nhất và Hạc Nhị nằm trong hàng chữ Thiên cũng là nhân vật nổi danh.
Đáng tiếc hôm nay đối thủ của họ cũng không bình thường.
Tạ Diệm hai tay cầm song kiếm, không ngừng ép Xà Nhất bại lui. Mà Thiết Kiếm Hầu lực lớn khó cản, Hạc Nhị căn bàn là không dám trực diện đối đầu.
Đương lúc Tạ Diệm cho là chiến thắng ngay trong tầm tay, Thiết Kiếm Hầu bỗng nhiên lui lại phía sau. Hai huynh đệ Xà Hạc lập tức vây công Tạ Diệm, đánh cho y chật vật chống đỡ.
"Lão Thiết, ngươi làm gì?"
Thiết Kiếm Hầu lạnh nhạt quay đầu đi. "Xin lỗi, lão Tạ, phía sau ta còn có gia đình."
Tạ Diệm nghe mà tức đỏ cả mắt, chân khí ầm ầm bộc phát, băng sương quanh người mơ hồ hóa thành một con sư tử lao tới. Thế nhưng lập tức bị hai huynh đệ Xà Hạc song kiếm hợp kích chế phục. Hai huynh đệ bọn họ võ công nhất mạch tương liên, Xà Nhất kiếm pháp điện quang âm độc liên hoàn, Hạc Nhị khi thì phiêu phù như mây, khi thì kịch liệt như chớp.
Cả hai đều chơi võ công đoạt mạng vô cùng nguy hiểm, sau khi phối hợp lại càng hiểm hơn. Nếu như Tạ Diệm không phải thân kinh bách chiến, thực lực không thường, sớm đã bị song kiếm tháo thành mấy khối.
"Lão Thiết, cái đồ chó vong ân phụ nghĩa, uổng công Hoa phi lúc trước nhân từ với ngươi như vậy! Tạ Diệm ta có c·hết, làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Hạc Nhị cười hắc hắc, đạp Tạ Diệm lui ngược trở về, trường kiếm dứt khoát đâm tới.
"Lo thân mình trước đi, lão già!"
Thiết Kiếm Hầu nhìn Tạ Diệm nhất thời không thể thoát thân, ánh mắt không có hả hê, chỉ có nặng nề. Thiết Kiếm Hầu thân là cô nhi, được Hoa phi nhặt lại một mạng ở bên đường, từ đó vẫn nhất mực đi theo làm thân hộ vệ. Sau này Hoa phi tiến cung, Hoàng đế mới ban cho Tạ Diệm cận kề chăm sóc. Nếu tính ra thì Thiết Kiếm Hầu còn gặp Hoa phi trước Tạ Diệm.
Nhưng Hoa phi đ·ã c·hết từ lâu, Thiết Kiếm Hầu vẫn phải sống tiếp. Y thì cả đời cực khổ, chẳng màng sống c·hết. Thế nhưng gia đình Thiết Kiếm Hầu bây giờ còn một thê, hai th·iếp, ba nữ, bốn nam. Y không muốn thê th·iếp khốn khổ, không muốn con cái phải như mình lúc nhỏ làm kiếp cô nhi. Đứng trước uy h·iếp, Thiết Kiếm Hầu quyết định thỏa hiệp, quyết định cúi đầu.
"Phản thì cũng đã phản rồi, còn giả bộ đau khổ gì chứ? Bộ dạng của ngươi hiện tại rất buồn cười, cũng rất buồn nôn." Trước cửa không biết từ lúc nào đã có một thanh niên tuấn tú chặn lại lối đi của Thiết Kiếm Hầu, thuận tiện buông lời khinh mạc, không phải ai khác mà chính là Quái Y - Âu Dương Đức nổi danh giang hồ.
"Không biết sống c·hết!"
Thiết Kiếm Hầu hai mắt lạnh giá, trọng kiếm nặng nề bổ xuống, đánh ra khí lãng kinh hồn. Kiếm khí tựa như con sóng vỡ đê, dọc đường đánh nát gạch ngói, trảm nứt bậc thang, cứ thế vỗ thẳng đến trước mặt Âu Dương Đức xanh xao yếu đuối.