Mộc Nhiên nhíu mày: "Nhưng sao khi tách ra, Thẩm Lãng và Diệp Phong đều không có vấn đề. Đến phiên ngươi thì lại có?"
"Hỏi thừa, con người có ba hồn bảy phách, ngươi bây giờ chỉ còn hai hồn năm phách, không có vấn đề mới lạ đó. Nhưng mà yên tâm đi, chỉ cần Tánh vẫn còn thì không sao cả."
"Thân thể này của ta không tầm thường, lần này xem như nhặt được bảo rồi."
Lý Thừa Nhân nhìn Mộc Nhiên, như đoán được ý đồ của hắn, lại nói:
"Đừng nghĩ đến mấy chuyện thừa thãi, ta cũng là ngươi mà sợ gì? Ta sẽ không làm ra mấy chuyện ngu ngốc tự hủy đâu."
Mộc Nhiên cảm thấy có chút đau đầu, ít ra thì vẫn còn cảm nhận được mối liên kết giữa hai bên vẫn còn tồn tại. Mà những lời Lý Thừa Nhân nói, Mộc Tâm đều có thể cảm nhận không phải là giả.
"Được rồi. Đừng có sầu não, chẳng phải ngươi muốn đến Hoàng cung thăm dò, sẵn tiện chơi với đám kia một chút hay sao. Chuyện này vừa hợp ý ta, để ta làm có khi còn tốt hơn ngươi!" Lý Thừa Nhân tự tin nói.
Mộc Nhiên trầm mặc: "Ta cảm thấy ngươi chẳng giống ta chút nào."
"Bởi vì ngươi đã thay đổi rồi, Mộc Nhiên ạ!" Lý Thừa Nhân lười biếng nói: "Ngươi làm người hai đời, trải qua bao nhiêu chuyện, sớm đã không còn là ngươi của lúc ban đầu rồi."
"Mà ta, cũng không phải."
"Lúc ban đầu của chúng ta hẳn là phiên bản tệ nhất. Khi ta bắt đầu nhớ hắn, thì hắn đã không còn tồn tại rồi."
Mộc Nhiên suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn hỏi thêm câu cuối cho chắc: "Mục tiêu của ngươi là gì?"
Diệp Phong kế thừa ước muốn tung hoành giang hồ, lấy vợ sớm, nghỉ hưu sớm. Mộc Nhiên không khỏi hiếu kỳ một phách này rốt cuộc sinh ra từ ước muốn gì trong lòng mình, tại sao nhìn qua lại không đáng tin như vậy.
Lý Thừa Nhân cười:
"Vừa khớp, ta chính là muốn làm Hoàng đế!"
...
Mộc Nhiên bước ra cửa, đầy mặt u sầu, có thêm một hóa thân như thế không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, có khi không khéo lại phải dọn đồ đi sớm.
Tạ Diệm và Thiết Y Hầu vội vàng tiến tới: "Tình hình của Hoàng tử điện hạ sao rồi Thẩm tiên sinh?"
Phùng Tam Bảo và đám người Thiên Hạ Hội cũng ngóng chờ nhìn qua.
Mộc Nhiên nhìn đám người triều đình, khẩn thiết nói: "Ta đã cố gắng hết sức, nhưng không thể chữa hết ngay được. E rằng còn phải để y ở lại đây nghỉ ngơi một thời gian."
Nghe nửa câu đầu, trái tim của Tạ Diệm và Thiết Kiếm Hầu như muốn rớt ra bên ngoài, thật may là cuối cùng Hoàng tử cũng không sao.
"Ta đề nghị hai vị trong đoạn thời gian này nên tăng cường giá·m s·át, bảo vệ điện hạ cho chu toàn. Thiên Hạ Hội ta nhân số nhiều, dễ dàng lẫn lộn, để tránh hiềm nghi ta sẽ dẫn người đi hết. Về sau hai vị như có thấy người khả nghi nào mặc trang phục của Thiên Hạ Hội lãng vãng ở đây, cứ g·iết thẳng tay là được." Mộc Nhiên dặn dò.
Tạ Diệm còn muốn lôi chuyện ban nãy ra hỏi, hiện tại xem ra không cần thiết nữa.
"Không biết chúng ta có thể vào thăm điện hạ chưa?"
"Được, nhưng đừng ở quá lâu, y cũng cần được nghỉ ngơi để hồi sức." Chủ yếu là Mộc Nhiên sợ hai tên này tiếp xúc với Lý Thừa Nhân lâu, tên kia lại sơ sẩy mà hỏng chuyện.
"Được rồi, người của Thiên Hạ Hội giải tán đi, từ nay không có lệnh của ta không cho phép ai lui tới khu vực này nữa!"
...
Trong phòng.
Thấy Hoàng tử điện hạ vẫn còn ngơ ngác ngồi yên trên giường, Tạ Diệm mới thoáng an tâm. Lão cứ thế bước đến bên cạnh, lúc toan đưa tay ra bắt mạch thì bất ngờ nghe được âm thanh lạnh lùng khe khẽ vang lên.
"Đóng cửa cho ta."
"Hả?" Tạ Diệm kinh ngạc nhìn lên, Lý Thừa Nhân chẳng biết lúc nào đã hiện lên thần thái sắc bén, thứ mà trước đó hắn chưa bao giờ có.
"Hoàng tử điện hạ, ngài?"
Cửa vừa đóng lại, Lý Thừa Nhân đã hừ lạnh nói:
"Giả ngốc nhiều năm như vậy, cuối cùng bọn họ vẫn là không muốn để cho ta sống."
"Đã vậy bổn Hoàng tử liền không giả nữa, quyết đấu với bọn họ một phen."
"Tạ Diệm, Thiết Kiếm Hầu, ta có thể tin tưởng các ngươi sao?"
Tạ Diệm và Thiết Kiếm Hầu nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc hết mức, nhưng sau đó rất nhanh đi tới bên cạnh giường lớn mà quỳ xuống.
"Cái mạng của Tạ Diệm này là Hoa Phi nương nương cho, nay nương nương đã mất, cái mạng này chính là của Hoàng tử điện hạ, mặc cho sai xử."
"Thiết Kiếm Hầu nguyện liều mình bảo vệ điện hạ bình an."
Lý Thừa Nhân trong mắt lóe lên một tia vô vị, phất tay áo: "Được rồi, đứng lên cả đi."
"Chuyện ta khôi phục thần trí tạm thời vẫn nên giấu kín, các ngươi biết phải làm gì rồi chứ?"
"Thuộc hạ biết rõ."
Tạ Diệm lại nói: "Thưa điện hạ, sức khỏe của ngài nếu đã khôi phục, xin lập tức thu xếp về ngay. Nơi này cách Long Đô xa xôi, lại là chốn rừng núi hoang vu, rất dễ lọt vào tiểu nhân tập kích."
Lý Thừa Nhân ngồi ở trên ghế: "Các ngươi không phải lo, ta tự có tính toán."
"Sống nhiều năm trong cung như vậy, ta còn cẩn thận hơn các ngươi nhiều."
Tạ Diệm và Thiết Kiếm Hầu cúi đầu không nói, Lý Thừa Nhân lại nói tiếp: "Các ngươi ra ngoài canh chừng đi, bổn Hoàng tử muốn nghỉ ngơi một thoáng."
"Kính chúc điện hạ mau khỏe."
Hai người này đi rồi, Lý Thừa Nhân ngồi lại trên giường, nhắm mắt nội thị thương thế. Sau khi có được ký ức mơ hồ của nguyên chủ, rất nhiều vướng mắt trong lòng cũng được sáng tỏ.
Hóa ra Vương triều Đại Lý vững vàng lâu như vậy không phải là nhờ vào luyện võ, mà là dựa vào khống chế khí vận.
Lý Thừa Nhân đưa bàn tay ra, mơ hồ có khí thể màu vàng rất nhạt lan tràn. Trong người hắn chỉ có một tia long khí như vậy, nhưng có thể khiến cơ thể này chịu được một chưởng của cao thủ Tuyệt Đỉnh mà không c·hết.
Ngự Long Công!
Long ở đây không phải là rồng, mà là một thứ gì đó mơ hồ được sinh ra từ khí vận, tín ngưỡng của người dân, trời đất.
Mười vị Hoàng tử, Công chúa khi vừa tròn năm tuổi đều được Hoàng đế đích thân truyền thụ công này theo như tổ huấn Hoàng tộc. Nhưng phải là người có cốt cách hoàng đế, có đại vận mới ngưng tụ được long khí vào người, luyện thành Ngự Long Công được.
Lý Thừa Nhân từ nhỏ bị ám hại ngơ ngơ ngác ngác, chẳng ai nghĩ tới là y cũng có thể luyện thành thần công trấn quốc bậc này. Mà Lý Thừa Nhân có thể luyện thành Ngự Long Công, nguyên nhân duy nhất chính là do tư chất thân thể quá cường đại.
Thể chất này đừng nói luyện võ, cho dù đem ra tu tiên cũng là dư sài.
"Đáng tiếc, thứ này tu luyện cũng không có ích lợi gì..."
Phương pháp tu hành của Ngự Long Công không phải ngồi thiện nạp khí cũng không luyện nhục cường thân, muốn tiến bộ chỉ có thể không ngừng thu thập khí vận, gia tăng long khí.
Lý Thừa Nhân hai tay gối ở sau đầu, lười biếng nằm ở trên giường, bắt đầu suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại.
Hoàng đế Lý Thừa Vận năm nay tuổi gần sáu mươi, nhưng vẫn còn quắc thước, minh mẫn, chẳng qua là lão không muốn quản chuyện triều chính nhiều, để mặc cho mấy người con tự ý làm loạn.
Trận chiến hoàng tộc theo lệ diễn ra, các đại thần trong triều rất cẩn thận chọn phe, bởi vì bọn họ biết đứng sai đội thì về sau đầu mình cũng chẳng còn giữ được. Trong mười người con, thanh thế lớn nhất hiện tại là Đại Hoàng tử Lý Thừa Minh, Nhị Hoàng tử Lý Thừa Tâm và Bát Hoàng tử Lý Thừa Dũng.
Đại Hoàng tử là con của Liên phi, nghe nói phía sau có dính đang đến tông phái tu hành, bên người có tu sĩ đi theo phò trợ.
Nhị Hoàng tử là con của Hoàng hậu, gốc gác ở Đại Lý thâm hậu nhất, được rất nhiều quan viên, đại thần trong triều ngấm ngầm ủng hộ, trong bóng tối còn có một cái Chưởng Thiên Giáo khống chế võ lâm.
Bát Hoàng tử là con của Dự phi, chẳng có gì đặc biệt ngoài thiên phú phi thường, tuổi nhỏ đã là cao thủ Tuyệt Đỉnh, đã thế còn luyện được Ngự Long Công.
Ngự Long Công chính là yếu tố chủ chốt để nắm giữ ngôi vị Hoàng đế, Bát Hoàng tử chỉ dựa vào cái này liền có sức tranh đoạt.
Tam Hoàng tử và Thất Công chúa năm ngoái ra ngoài, không biết nguyên nhân gì mà m·ất t·ích cùng với cả đoàn tùy tùng, đến nay vẫn chưa thể tìm thấy. Tám phần là đã lạnh.
Trong cung minh tranh ám đấu không ngừng, chẳng những quan lại đại thần phải đứng đội, mà các vị Hoàng tử, Công chúa muốn sống cũng phải đứng đội. Đương nhiên, đây là đối với những người không đủ tư chất luyện Ngự Long Công.
Hoàng đế Lý Thừa Vận chỉ ân sủng mấy vị phi tầng, trong đó người trẻ đẹp được thương yêu nhất là Hoa phi. Hoa phi này có hai người con, một là Cửu Hoàng tử Lý Thừa Nhân, hai là Thập Hoàng tử Lý Thừa Nghĩa.
Sau khi sinh ra hai đứa trẻ này thì Hoa phi cũng treo cổ t·ự v·ẫn, lý do chỉ có trời mới biết, dù sao có thể chắc chắn là đang tốt đẹp vui vẻ chẳng ai lại làm chuyện dại như thế cả.
Cả hai vị Hoàng tử từ nhỏ liền bị ám hại ngơ ngơ ngốc ngốc, chuyện này Lý Thừa Nhân chẳng cần dùng nhiều chất xám cũng đoán được là do bên phía Đại Hoàng tử làm.
Lại nói Hoàng đế Lý Thừa Vận thương tiếc Hoa phi, cũng cưng chiều hai đứa con của nàng có thừa. Bởi vì chữa trị cho Hoàng tử Lý Thừa Nghĩa, Lý Thừa Vận cũng ưng thuận mắt nhắm mắt mở cho Thiên Hạ Hội phát triển nhanh chóng ở khu vực phía nam Đại Lý mà không quản đến.
Nhưng lão đồng ý, mấy vị Hoàng tử khác lại không như vậy. Hiểu rõ được nguyên lý tăng trưởng của Ngự Long Công, Lý Thừa Nhân cũng nhận ra tiêu diệt Thiên Hạ Hội sẽ mang lại một lượng khí vận rất lớn.
Người đứng sau vụ á·m s·át lần này rất có khả năng là mấy vị Hoàng tử khác. Bởi Lý Thừa Càn có thể vì Thẩm Lãng không tiếc sinh mạng chữa cho Lý Thừa Nghĩa mà mắt nhắm mắt mở, cũng có thể vì Lý Thừa Nhân c·hết ở Thiên Hạ Hội mà nổi cơn lôi đình.
Nhân tính chính là như vậy. Mặc kệ trước đó ngươi đối tốt với ta bao nhiêu chuyện, cứu ta bao nhiêu lần, cũng không có nghĩa là ngươi được phép đâm ta một đao. Bởi vì ta sẽ nổi giận!
Rõ ràng nếu xét kỹ mà nói, chẳng qua là được mất bù nhau thôi, nhưng lại có cảm giác giống như là mình bị phản bội vậy...
Con người luôn mang tâm lý người bị hại, trong tất cả câu chuyện trước tiên đều sẽ cảm thấy mình là n·ạn n·hân.
Chuyện mà người bình thường khó chấp nhận được, làm Hoàng đế thì càng khó chấp nhận mình bị khinh nhờn. Hoàng tử bị á·m s·át trên địa bàn của Thiên Hạ Hội (một tổ chức nằm ngoài biên chế triều đình, không hoàn toàn thuộc về Đại Lý, lại còn đang mang tin đồn mưu phản) cái này liền không thể không truy cứu.