Thiên Hạ Hội sau nhiều năm phát triển, quy mô của tổng bộ đã càng lúc càng lớn, hiện tại chẳng kém gì những thế lực bậc nhất giang hồ.
Tạ Diệm sau nhiều năm lại đến nơi này, không khỏi cảm thán: "Thiên Hạ Hội phát triển đúng là nhanh quá ..."
Bên cạnh y là Thiết Kiếm Hầu trầm mặc ít nói, cùng với đoàn thủ vệ gần ba mươi người. Kiệu tím hạ xuống, một thiếu niên tuấn tú được thái giám dìu từng bước đi xuống.
Đáng tiếc cho một thân vẻ ngoài hiên ngang, người này ánh mắt lại hoàn toàn ngây ngốc, hiển nhiên là đầu óc có vấn đề.
Đội hình lớn như vậy, Phùng Tam Bảo tự mình bước ra tiếp đón. Thấy được là hai người Tạ Diệm và Thiết Kiếm Hầu, sắc mặt Phùng Tam Bảo rõ ràng bất thiện:
"Hai ngươi lại đến đây làm gì?"
Tạ Diệm ho một tiếng nhắc nhỡ đối phương chú ý ngữ điệu, chính mình lần này đến thế nhưng là hoàn toàn không có che giấu thân phận, sau lại trịnh trọng tuyên bố:
"Nghe nói y thuật của Long Đầu độc bộ thiên hạ, Thánh thượng có chỉ đưa Cửu Hoàng tử đến đây chữa trị, nếu như bệnh khỏi ắt có trọng thưởng."
Phùng Tam Bảo nghe là ý của Hoàng đế cũng nhức nhức cái đầu. Thiên Hạ Hội không sợ ai trong giang hồ hết, nhưng mà quả thật không dám chọc giận đến triều đình.
"Được rồi, vậy dẫn người theo ta đi."
Phùng Tam Bảo dẫn đám người một đường đi đến chỗ của Quái Y Âu Dương Đức, thấy y vừa lúc đang nằm ngủ ngáy trên bàn.
"Lão lục, tỉnh dậy đi, có việc làm."
Âu Dương Đức ngáp một cái, đưa mắt nhìn qua đám người, rất nhanh chú ý tới Cửu Hoàng tử khờ khờ ngốc ngốc.
"Nếu như bệnh nhân là hắn, vậy đi về đi, cứu không được."
Đám người hai mặt nhìn nhau, Tạ Diệm cũng không nhịn được nói: "Ngươi làm thầy thuốc kiểu gì, còn chưa thăm khám bắt mạch đã nói là không chữa được?"
"Hay là căn bản không muốn chữa?"
Âu Dương Đức không sợ chút nào: "Hắn ta khí số sắp tận, đừng nói là ta, mang tới chỗ sư phụ cũng không cứu nổi."
"To gan! Điện hạ sức khỏe luôn tốt, làm sao lại khí số sắp tận!" Tạ Diệm thoáng giận, bốn phía cũng lạnh xuống mấy phần. Mấy chục người hầu cận nhao nhao rút kiếm.
"Thiên Hạ Hội các ngươi có phải dạo này làm ăn tốt quá, đến cả Hoàng gia cũng không cần nể mặt rồi đúng không!?"
Âu Dương Đức: "Ta có sao nói vậy thôi."
"Mau dẫn hắn về đi, kẻo ngủm ở nơi này lại sảy ra chuyện lớn."
"Lý nào lại vậy!" Thiết Kiếm Hầu rút kiếm chém xuống, kiếm khí chẻ mặt bàn Âu Dương Đức đang nằm ra làm hai nửa, khiến y té nhào xuống đất.
Phùng Tam Bảo hừ lạnh một tiếng, cầm đại đao gõ mạnh xuống đất. Đám người vừa mới tiến lên nửa bước lập tức bị khí kình chấn cho lui ngược trở về.
Âu Dương Đức ngã xuống rồi cũng chẳng thèm đứng lên, một bộ lười biếng nói: "Nói chung là ta cứu không nổi, mau đem người trở về đi thôi."
Tạ Diệm nhíu mày, song lại nói với Phùng Tam Bảo: "Không biết Thẩm tiên sinh đang ở nơi nào?"
Phùng Tam Bảo cũng không biết rõ, chỉ có thể nói: "Long Đầu trước nay hành tung bí ẩn, chúng ta đều bận chức trách của mình nên không rõ được."
Tạ Diệm và Thiết Kiếm Hầu hai mặt nhìn nhau, sau cùng quyết định: "Vậy chúng ta sẽ ở đây chờ."
"Dù sao nếu Hoàng tử không được chữa trị, chúng ta cũng khó lòng trở về phục mệnh với Thánh thượng."
Phùng Tam Bảo không nói gì, liền chuẩn bị cho đám người mấy gian phòng thượng hạng để tạm tá túc.
Thiên Hạ Hội có thể phát triển đến trình độ như hiện tại, thứ nhất chính là bởi vì nắm đấm lớn, thứ hai chính là biết khôn khéo, luồn cúi, không chọc vào những đối tượng không nên.
Cho dù náo lớn thế nào, hình tượng mà Thiên Hạ Hội ưu tiên gây dựng trong mắt triều đình vẫn là một tổ chức làm ăn lành mạnh chứ không phải là bang phái giang hồ. Tỷ như tiêu cục Phi Long, khách điếm Vạn Xuân, Vạn Hoa lầu, đều là những hình thức kinh doanh hợp pháp, góp phần thúc đẩy kinh tế phát triển.
Thiên Hạ Hội làm ăn đều chi một phần lợi nhuận cho quan lại trong vùng, âm thầm lại giúp họ giải quyết rất nhiều phiền phức. Không phải khi không mà Vạn Hoa lầu trở thành chỗ ăn chơi được các quan viên nhất mực ưa chuộng.
Thiên Hạ Hội ở bên ngoài không theo giang hồ cũng không theo triều đình, thực chất bên trong lại có mối quan hệ vô cùng mật thiết với cả hai.
Cho nên lần này tiếp đãi khách đến từ Hoàng cung, cho dù trọng dạ chẳng thích, nhưng Phùng Tam Bảo cũng phải thu xếp cho bọn họ chu toàn.
Lại nói đến sau khi xong chuyện, Âu Dương Đức lập tức kéo Phùng Tam Bảo lại mà nói nhỏ: "Tên Hoàng tử kia chính là một trái bom, không thể giữ lại lâu. Ngươi mau nghĩ cách để đuổi bọn họ đi sớm thì hơn."
Phùng Tam Bảo nhíu mày: "Có chuyện chi mà ngươi lo lắng thế, đợi tiên sinh về biết đâu chữa được bệnh cho y, sau còn lấy được lòng của Hoàng đế."
Âu Dương Đức sắc mặt âm trầm: "Ta nhìn không sai được, tên này và đứa bé trước kia Tạ Diệm đem tới đều mang chung một bệnh. Hơn nữa của nó nặng hơn, đã bước nửa chân vào quan tài rồi."
Phùng Tam Bảo nhíu mày: "Không cứu được thì trả về thôi, có sao đâu?"
"Bởi ta nói đầu óc của ngươi đơn giản quá, bọn chúng sớm không tới muộn không tới, lại canh ngay lúc tên kia sắp c·hết mà dẫn tới. Cái này rõ ràng là đang chơi chúng ta!"
Hai người đương nói chuyện, bỗng có bang chúng hớt hãi chạy tới:
"Báo, chuyện lớn không xong, vị Hoàng tử kia bị thích khách đánh cho tắt thở rồi!"
Phùng Tam Bảo nghe qua, mặt xanh lè. Âu Dương Đức thì cảm thấy đầu đau như búa. Vốn dĩ còn tưởng đối thủ chỉ mượn lúc khám bệnh mà giở trò, không ngờ lại trực tiếp động thủ như vậy.
Phùng Tam Bảo hỏi: "Bắt được thích khách không?"
Âu Dương Đức lắc đầu: "Chắc chắn là không bắt được."
Quả nhiên, Bang chúng kia nói: "Thích khách ra tay quá nhanh, lại... lại được người của chúng ta bảo hộ nên thành công thoát thân được."
"Người của chúng ta?" Phùng Tam Bảo cảm thấy đầu đã to ra một chút, sắp nổ đến nơi.
"Nói đúng hơn là người mặc trang phục của chúng ta, không biết từ khi nào đã trà trộn vào." Bang chúng kia kể lại, cảm thấy lần này đã toang đến nơi.
"Xong, lần này nhảy xuống biển cũng không rửa hết tội." Âu Dương Đức đau đầu nói.
"Mau qua đó xem thử."
Khi Phùng Tam Bảo và Âu Dương Đức tới nơi, rất nhiều người đã ở đó.
Vũ Canh và Lã Bích Kiều dẫn theo đội trị an, đứng song song với đám người Tạ Diệm, thế nhưng bọn họ đều chỉ có thể lo lắng đứng ở bên ngoài. Không thấy vị Hoàng tử kia đâu, bên trong cửa đóng kín mít.
Phùng Tam Bảo bước tới định hỏi Vũ Canh, sau đó quay đầu qua hỏi Lã Bích Kiều, cảm thấy hỏi nàng sẽ nhanh hơn một chút: "Chuyện sao rồi?"
Lã Bích Kiều chỉ nói một câu: "May mà tiên sinh tới kịp."
Mọi người đều đồng loạt thở phào, thoáng cái an tâm.
Mà Mộc Nhiên lúc này thì không an tâm như vậy.
Thiếu niên ở trong phòng cũng bị dính phải Tiêu Hồn chú, may là trong cơ thể có một loại lực lượng vô hình nào đó giúp chống đỡ nên mới có thể sống cho đến tận giờ. Nhưng dù vậy cũng không khỏi cảnh ngơ ngơ ngốc ngốc.
Tiêu Hồn chú bị cản lại thì dễ trị rồi, mấu chốt chính là vị Hoàng tử này ban nãy còn xui xẻo bị người đánh cho một chưởng, thương thế nặng là một nẻo, đã thế còn tự mình hoảng sợ đến c·hết.
Mộc Nhiên nguyên thân chạy tới thì người này đã vong mạng, nay chỉ còn cách giá hồn mượn xác thì mới may cứu được.
"Chiêu này thâm độc thật, nếu ta là người thường thì khó mà giữ được Thiên Hạ Hội rồi..."
"Chậc, muốn chơi chứ gì, để ta chơi với các ngươi một phen cho đã."
Mộc Nhiên bước tới gần liền cảm thấy khó chịu, trên người vị Hoàng tử này có cái gì đó bài xích yêu tộc. Phải đến khi hắn lộ ra một tia tiên khí tinh luyện thì cảm giác này mới hết.
Nếu nói nhân loại là con cưng của thế giới thì tiên tộc là con cưng của Nam Hoang. Có một tia tiên khí phòng thân thì có thể giảm bớt được rất nhiều phiền phức.
Mộc Nhiên rút hồn hoàn ra đặt ở trên đầu của đối phương, lập tức có thể thấy được hồn phách của người này từng mảnh từng mảnh tụ hợp mà về, nhưng nằm trong trạng thái trống rỗng khó mà hợp nhất.
Bởi vì từ nhỏ bị hạ Tiêu Hồn chú, hồn phách của người này không được phát triển một cách bình thường, phần tánh yếu đến nỗi không thể gắn kết ba hồn bảy phách lại với nhau, sau khi c·hết chưa lâu liền có dấu hiệu tan biến.
Mộc Nhiên tách một phách của mình ra, ném vào thay cho phần tánh của đối phương. Lại thông qua Hồn Hoàn để duy trì mối liên kết, cho dù không thể khiến n·gười c·hết sống lại, bản thân cũng có thể mượn xác mà sống.
Mộc Nhiên ném một phách của mình vào, còn chưa kịp thao tác thì chỉ nghe trong thức hải nổ ầm một tiếng, cả người choáng váng, hoàn toàn mất đi khả năng điều khiển với một phách kia.
Lý Thừa Nhân mở mắt, trong mắt là dáng vẻ lười nhác mà ngày thường chưa bao giờ có, song song còn mang theo chút cợt nhã nói với Mộc Nhiên: "Sao rồi bản thể, bất ngờ lắm đúng không?"
Mộc Nhiên có cảm giác như đang tự nói với mình, nhưng một phách kia sau khi tách ra rõ ràng có được ý thức riêng.
"Ngươi là ai?"
Lý Thừa Nhân pha cho mình một chén trà, uống một cái, cảm thấy tẻ nhạt vô vị, liền tiện tay ném xuống đất vỡ tan.
"Ta?"
"Ta chính là một phần ở trong ngươi."
"Một phần đã từng là ngươi nhưng bị ngươi quên lãng."
Mộc Nhiên bước tới, nắm lỗ tay Lý Thừa Nhân kéo lên, đau đến y nhe răng trợn mắt:
"Giả vờ trước mặt chính mình?"
"Đau đau đau, đừng b·ạo l·ực như vậy, có gì từ từ nói được mà."
Mộc Nhiên hừ một tiếng, buông tay ra.
Lý Thừa Nhân đau đến ứa nước mắt, cảm thấy lỗ tai cũng sắp bị kéo đứt.
"Chúng ta đều là Mộc Nhiên, ngươi ra tay không nể nang gì hết vậy?"
"Nói tiếng người." Mộc Nhiên không vui nói.
Lý Thừa Nhân cười hắc hắc: "Nói thẳng ra có thể ngươi buồn. Nhưng đừng nghĩ ngươi mới là Mộc Nhiên. Thật ra sau khi phân tách hồn phách, một phần nhân cách cũng bị rút ra."
"Chúng ta hợp nhất mới là Mộc Nhiên, còn khi đã tách ra, thì ai cũng không phải."
"Ngươi nắm Tánh, cho nên là thể cân bằng, đóng vai trò kết nối tất cả chúng ta lại."
"Còn ta, hẳn là một phần nào đó luôn tồn tại sâu thẳm bên trong bên trong Mộc Nhiên, bị hắn quên đi. Nhưng mà hiện tại thì ta tự do, ta sống rồi, ha ha ha ha ha!"