Hỏa Diễm Tích mở miệng, ngọn lửa vàng rực giống như dòng lũ tràn ra, đổ ập vào người Viên Cương mà thiêu đốt. Xích Diễm hóa thành một vệt hỏa quang lao vào đám lửa.
Chỉ nghe keng một tiếng chói tai, Viên Cương vung gậy đánh bay Xích Diễm ra ngoài, kim côn dài ra cả chục mét quất thẳng vào người Hỏa Diễm Tích, đánh nó văng ngược lên trời.
Hỏa Diễm Tích b·ị đ·au, mở mắt ra chỉ thấy kim côn đảo thế, lại chuẩn bị bổ thêm cho nó một kích.
"Chơi tầm xa với bổn Thiên Yêu, hừ!"
Hỏa Diễm Tích quanh người nổi lên hỏa diễm vàng rực, vèo một cái, tựa như đám mây lửa bay ngược lên trời, cách xa phạm vi mà kim côn với tới.
Hỏa Diễm Tích bay ở trên trời, liên tục há miệng bắn ra hỏa cầu, tựa như một nòng pháo không biết mệt mỏi.
Viên Cương cầm kim côn gạt văng ánh lửa, dẫu vậy vẫn bị nóng đến quéo cả lông tóc, nhất thời cả giận nói: "Con thằn lằn c·hết bằm, có giỏi thì xuống đấy đánh với bổn yêu trăm hiệp!"
"Ta đâu có khờ!" Nói đoạn, Hỏa Diễm Tích cười cợt nhìn xuống.
Chỉ chờ có thế, con mắt thứ ba của Viên Cương mở ra, nhất thời chói rực cả một góc trời.
Hỏa Diễm Tích chỉ thoáng nhìn qua mà hai mắt đau nhói, không thấy được đường bay nữa, rơi xuống tựa như máy bay mất lái.
Viên Cương cười ha hả, nhảy lên không trung vung gậy mà đánh, toan một đòn hạ gục đối thủ: "Bại tướng muôn đời vẫn là bại tướng, xem gậy của bổn yêu!"
Chỉ thấy kim quang lóe lên, hai yêu đồng loạt ngã xuống.
Hỏa Diễm Tích ngã đến choáng đầu. Mà Viên Cương thì một mặt khó có thể tin nhìn vào lỗ máu xuyên qua bụng mình, sau đó chỉ có thể lắc đầu cảm thán: "Đúng là chủ tớ âm hiểm như nhau, ta thua phục rồi."
Hỏa Diễm Tích liếm láp v·ết m·áu còn vương nơi đầu lưỡi, tà tiếu nói: "Máu của Thiên Yêu, thật là ngon!"
Sau khi đánh bại được Viên Cương, Hỏa Diễm Tích không quên chạy tới khiêu chiến Ngọc Ảnh. Nhưng rồi cũng bị con thỏ nhỏ này lờ đi, không quan tâm tới.
Cái chứng ghét đánh nhau dường như đã ăn sâu vào máu của Ngọc Ảnh, khó mà thay đổi được.
Hỏa Diễm Tích nào có dễ dàng bỏ qua như thế, mở mồm phun lửa đuổi đánh.
Thế là một lúc sau Ngọc Ảnh lại chạy tới ôm chân Mộc Nhiên, đầy mặt ủy khuất, hai mắt đẫm lệ mà tố cáo: "Đại vương ngài xem, tên hung hãn kia lại bắt đầu khi dễ người ta..."
Lúc bình thường Mộc Nhiên ưa thích hóa thành một thân cây già cắm đất, vươn ra cành lá xum xuê, để rồi vừa tu hành vừa nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng rõ ràng là hiếm khi mà được yên tĩnh.
Hỏa Diễm Tích chạy tới trước mặt Mộc Nhiên liền hóa thành hình dáng nhỏ nhắn chưa quá một mét, nhìn qua đáng yêu vô hại: "Này, đừng có mà vu khống yêu tốt!"
"Đại vương, ngài nhất định phải làm chủ cho ta!"
"Đại vương, đừng có nghe nó nói bậy."
Mộc Nhiên đau đầu chẳng màng quản đến, kết quả là hai con yêu quái chạy vòng vòng quanh người hắn chơi trò đuổi bắt.
Chơi một hồi, Ngọc Ảnh thoáng cái biến mất.
Hỏa Diễm Tích biết nó lại dùng thần thông tàng hình, một bụng hỏa khí không chỗ phát tiết, thế là phun lửa lên như muốn thiêu trời.
"Được rồi, nó đi lâu rồi, không cần ở đây hoang phí sức lực." Mộc Nhiên cuối cùng không nhịn được nói, Ngọc Ảnh sớm đã chạy xa.
Hỏa Diễm Tích chơi mệt, quay đầu trở lại dưới gốc cây nằm xuống.
Một nằm này, nằm tới tận ba ngày. Hỏa Diễm Tích hoạt bát hiếu động mà Mộc Nhiên biết chưa bao giờ chịu khó yên tĩnh đến thế.
"Đại vương, trời hôm nay thật là đẹp."
"Ừm."
"Đại vương, mây hôm nay thật là trắng."
"Ừm."
"Đại vương, ngài có cảm thấy gió hôm nay mát hơn mọi ngày hay không?"
Mộc Nhiên hé ra nửa con mắt, thở dài nói:
"Nói tiếng người."
"Đại vương, ta thế nhưng là yêu quái." Hỏa Diễm Tích bất mãn, phồng má nói.
"Ngươi còn biết mình là yêu quái?"
"Biết chớ."
"Vậy yêu quái đại nhân của chúng ta từ lúc nào học được cái thói nói chuyện vòng vo của con người rồi?"
"Có gì thì cứ nói thẳng ra, ta cũng đâu ăn thịt ngươi mà sợ."
Hỏa Diễm Tích mũi lòng nhìn về ngọn gió xa xa, lại không nói thêm gì nữa.
Mộc Nhiên giống như hiểu ra điều gì, không khỏi cười cười, chậm rãi vỗ lưng nó:
"Sao, muốn đi rồi?"
Hỏa Diễm Tích lắc đầu:
"Không có."
Sau đó nó liền bị đá văng xa mấy mét, phía sau truyền tới giọng điệu buồn bực của Mộc Nhiên: "Cút, ngươi ủy mị như vậy ta thật không quen."
Mộc Nhiên hóa lại nguyên hình, từ từ bước tới bên cạnh nó, vờ ra vẻ hung ác nói: "Nếu hiện tại ngươi không đi, ta liền bắt ngươi xem như thú cưng, về sau cũng không còn cơ hội mà đi nữa."
Hỏa Diễm Tích bĩu môi: "Đại vương, ngài diễn tệ vãi."
Mộc Nhiên cười, không nhịn được lại đá nó một cái. "Ngươi đó, không nhân lúc ta chưa đổi ý mà chạy mau đi."
Hỏa Diễm Tích giả vờ b·ị đ·au xoa xoa bờ mông, ai oán nói: "Trước đây ta đòi đi, lần nào cũng bị giảng đạo một trận tơi bời hoa lá, sao lần này dễ quá vậy, đại vương không cần ta nữa?"
"Bởi vì trước đó ngươi nóng tính dễ hỏng việc, ta chẳng yên tâm. Còn bây giờ ngươi trưởng thành rồi, tâm cơ như quỷ, có được một nửa chân truyền của ta. Có xông pha thiên hạ cũng không lo bị người gạt nữa. Vậy ta còn lý do gì để mà ngăn cản đâu."
Mộc Nhiên ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu nó: "Ta ghét cảm giác bị trói buộc một chỗ, nên cũng không có quyền gì ngăn cản tự do của ngươi. Chúng ta ai rồi cũng phải trưởng thành, cũng phải đi con đường riêng. Về sau thỉnh thoảng nhớ đến nhau một chút, vậy là tốt rồi."
"Đại vương, đừng nói như thể sắp sinh ly tử biệt vậy. Người ta chỉ muốn ra ngoài chơi một chuyến, chơi chán thì sẽ về mà." Hỏa Diễm Tích hai mắt rưng rưng, lại quật cường chống nạnh nói.
"Tên nhóc ham chơi nhà ngươi, được tự do rồi còn biết về nơi nhàm chán này sao?"
"Có, có, có, nhất định là có!"
Mộc Nhiên mỉm cười.
"Vậy coi như hứa rồi."
"Yêu quái nhất ngôn!" Hỏa Diễm Tích trịnh trọng gật đầu.
Mộc Nhiên sớm liệu trước sẽ có một ngày này. Một yêu quái như hắn, chung quy không có ước vọng dựng trại xưng vương, nuôi yêu dưỡng tướng gì cả. Hắn chỉ muốn lẳng lặng trưởng thành, khi nào cường đại thì ra ngoài dạo chơi một chuyến, xem kỹ thế giới này rốt cuộc là bộ dáng gì, có bao nhiêu cảnh lạ.
Bất kể là Hỏa Diễm Tích hay là Ngọc Ảnh, Mộc Nhiên đều xem như những đứa trẻ trong nhà mà nuôi. Những đứa trẻ rồi sẽ trưởng thành, sẽ muốn đi xa, đi tìm khoảng trời của riêng mình.
"Đại vương, ta muốn có một cái tên."
Mộc Nhiên nhìn mặt trời vàng rực ở trên cao, lại nhìn Hỏa Diễm Tích toàn thân nhiệt huyết:
"Vậy gọi ngươi là Chiêu Dương đi, rực rỡ như ánh mặt trời."
"Chiêu Dương, Chiêu Dương, ha ha, bổn yêu thích cái tên này!"
"Đại vương, ngài phải mau mau trưởng thành đó, kẻo sau này gặp lại đánh không thắng nổi ta!" Bỏ lại một câu như vậy, Chiêu Dương vội vàng đạp lên mây lửa chạy đi, giống như sợ chậm một chút thì mình sẽ không nỡ rời đi nữa vậy.
Mộc Nhiên nhìn theo bóng nó cho đến khi vụt mất, sau cùng không khỏi cảm thán: "Bây giờ cũng có đánh lại đâu mà..."
Viên Cương ở bên cạnh nhìn xem hết thảy, nhịn không được bon miệng chen vào: "Ngươi để nó đi vậy mà không tiếc à?"
"Một thuộc hạ Thiên Yêu như vậy, chậc chậc, đúng là có phúc không biết giữ!"
Mộc Nhiên chẳng mấy để tâm, quay lại tìm một góc êm ả cắm rễ xuống nằm. Dáng vẻ tình cảm tha thiết ban nãy cũng không biết là thật hay diễn ra cho có.
"Ai muốn đi thì đi, ai ở lại thì ở. Một đời dài như vậy, những ký ức này rồi cũng sẽ đến lúc hóa thành bụi bặm, không đủ sức làm ta luyến lưu đau lòng nữa. Ta chỉ không muốn biến mình thành một cái lồng chim ngăn cản ước mơ của kẻ khác."
"Nếu như trước sau gì cũng không giữ được, cho nó đi sớm một chút cũng tốt..." Nói đạo lý được phân nửa, Mộc Nhiên quay sang ngả ngớn:
"Chẳng phải còn có ngươi ở đó sao, cũng không sợ không có người thay ta làm việc!"
Viên Cương nghe vậy rất bực bội: "Hay lắm! Ta xem ngươi là huynh đệ, ngươi xem ta là thằng hầu rồi?"
"Đừng giả bộ, cho ngươi đi, ngươi có khi còn đi nhanh hơn nó." Mộc Nhiên cười nói.
Viên Cương bị nói trúng tim đen, chỉ hừ mấy tiếng không trả lời thêm. Trong đầu nó có một nửa ý thức của Mộc Nhiên, suy nghĩ cái gì căn bản là không giấu được.
Thông Tâm Thụ hiểu thiên ý, biết âm dương, thấu nhân tâm, phân thật giả... Mộc Nhiên lại nghĩ, có thể cảm nhận được tâm tình của người xung quanh đôi khi không phải là một trải nghiệm tốt đẹp gì, nhất là khi ai cũng muốn rời mình mà đi.
Hắn không tin tưởng bất cứ ai trên thế gian này. Bởi vì hắn tin ai cũng muốn mình thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn, sẽ lựa chọn đi trên con đường dẫn tới thành công cho riêng họ.
Đôi khi, ta phải học cách chấp nhận rằng mình không phải là sự lựa chọn tốt nhất của ai đó.
...
Mộc Nhiên không để tâm chuyện này quá nhiều, mục tiêu của hắn từ lúc ban sơ cho đến hiện giờ vẫn chưa từng thay đổi. Đó chính là không ngừng học hỏi, âm thầm mạnh lên.
Đối với yêu quái mà nói, thực lực bản thân mới là quan trọng nhất. Tin tưởng vào kẻ khác, không bằng tự tin vào chính mình.
Một ngày này, Hỏa Diễm Tích còn chưa đi được bao lâu, lại có phiền phức tìm đến Thiên Hạ Hội.
Mộc Nhiên đương tu luyện ở trong rừng sâu, bất đắc dĩ mở mắt: "Hoàng thất... thật là phiền."