Đại Yêu Quái

Chương 133: Hỏa Diễm Tích độ kiếp!



Chương 133: Hỏa Diễm Tích độ kiếp!

Quân Mạc tỉnh lại, phát hiện mình đã y phục khô thoáng, nằm gọn trên giường. Mà bên cạnh thì là Diệp Phong khuôn mặt tỉnh bơ, chậm rãi mài dao.

"Ngươi... ngươi định làm gì?" Quân Mạc hết hồn nói.

"Ta làm hư cây kiếm gỗ của lão, chuẩn bị đền cây khác." Diệp Phong vừa nói vừa chỉ chỉ cây kiếm gỗ bị gãy làm hai khúc ở trên bàn.

Quân Mạc thở phào một hơi, sau lại nhíu mày: "Ta nhớ ban nãy đánh nhau nó còn nguyên mà?"

"Thì giờ hư rồi đó."

Quân Mạc: ...

"Cây kiếm đó là của một vị cố nhân tặng cho ta, rất có giá trị kỷ niệm. Ngươi định đền như thế nào?"

"Thì ta tặng lão lại một cây y vậy là được chứ gì."

"Nhưng... Đó là kiếm của cố nhân tặng!"

Diệp Phong trầm mặc, dùng ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn qua Quân Mạc, chân thành nói:

"Sau khi ta tặng lão cây kiếm gỗ này, chúng ta mười năm hai mươi năm nữa cũng đừng có gặp lại. Vậy chẳng phải cũng thành cố nhân rồi sao?"

"Lão nói câu nữa, ta không thèm đền luôn."

Chuyện đến nước này, Quân Mạc cũng chỉ biết im lặng.

"Không ngờ ta cầm kiếm một đời, lại thua vào tay một tiểu tử, theo cái cách không thể tưởng tượng như vậy."

"Người như ngươi nếu sinh ở nơi khác, nói không chừng có cơ hội bước vào cánh cửa tu hành, thành tiên..."

Câu nói cảm thán của Quân Mạc nhất thời làm Diệp Phong chú ý, hắn lại nói: "Ba chiêu kiếm cuối của Hành Vân Kiếm Pháp hình như lai lịch không tầm thường, là do ba vị Kiếm Thánh sáng tạo ra thật sao?"

Quân Mạc nghe ra ý tứ trong câu nói, cũng là cười khẩy: "Sao? ngươi không tin?"

Diệp Phong gật đầu: "Ba chiêu này mạnh thì có mạnh, nhưng không phù hợp với Tông Sư cho lắm. Vô Lượng Kiếm Khí tiêu hao quá nhiều, đánh ra một chiêu thì cơ bản là mất sức chiến đấu. Vô Ảnh Kiếm Ca quá nghiền ép cơ thể, Tông Sư bình thường chém được mấy nhát chắc thành phế nhân rồi, Còn Vô Hình Kiếm Ngã càng không cần phải nói, muốn luyện vừa phải có kiếm ý, vừa phải có tinh thần vượt qua người thường, nếu không dễ biến mình thành kẻ ngốc."

Có một chuyện Diệp Phong không nói, đó chính là mấy chiêu này nhìn qua giống phiên bản đơn giản hóa của thuật pháp nhân loại hơn là võ công. Võ học của Bạch Vân Quan và Sơn Hà Môn thật sự rất tà... Ở đây là nói, hình như đã vượt qua phạm trù võ học thông thường.



Quân Mạc thở ra một hơi: "Chuyện mấy trăm năm trước ta không biết được, có suy đoán nhiều cũng vô dụng. Ta thấy ngươi vội vàng ở ẩn như vậy chắc cũng đã nhận ra Hoàng thất nước sâu, không muốn trêu vào."

"Có lẽ sự thật phía sau chỉ có Hoàng đế biết rõ, ngươi nếu có bản lĩnh thì tìm hắn hỏi."

Diệp Phong bĩu môi: "Tò mò hại c·hết người, không biết gì có khi lại sống tốt."

"Lão đến tìm ta thật sự chỉ để so một chút?"

"Chứ nhàm chán sống lâu, còn gì để mà làm."

Quân Mạc thở dài nói: "Nhân sinh vô thường, năm đó ta ngỡ như mình là nhân tài tuyệt thế, võ công bình thường đã không thể thỏa mãn ta. Năm hai mươi tuổi, ta bắt đầu tầm tiên vấn đạo, đi ròng rã năm năm cuối cùng cũng đến được Võ Kiếm môn. Ngươi đoán xem, kết quả thế nào?"

Nhìn nét cười tự giễu trên môi vị kiếm khách già nua, Diệp Phong cảm nhận được chút đắng chát như có như không: "Kết quả thế nào?"

Quân Mạc cười thành tiếng, sau đó u ám nói: "Bọn họ chê ta già, thân thể thô ráp, tinh thần bất minh, cứ thế mà đuổi thẳng trở về. Lúc đó ta mới biết, mình chẳng phải thiên tài gì cả, chẳng qua là lợi hại hơn người bình thường một chút."

Diệp Phong gật đầu, không nói gì, cứ thế yên lặng vừa nghe Quân Mạc kể lại chuyện xưa, vừa thong thả khắc kiếm. Quân Mạc khi ấy tuổi trẻ, lại chưa từng thất bại qua, làm sao dễ dàng chấp nhận hai chữ bình thường gắn lên người mình.

Thế là lão lần nữa xách kiếm đi khiêu chiến hết anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, dựa vào ba thức kiếm mà chưa từng thất bại, trong quá trình đó không biết từ lúc nào bảo kiếm sắc bén trong tay đã hóa thành kiếm gỗ. Chuyện này Quân Mạc không kể, cố nhân kia có vẻ rất quan trọng với lão, thế mà lão lại không dám nhắc đến.

Một thoáng như vậy, mấy chục năm qua, Quân Mạc vung kiếm đến đầu cũng bạc. Trên giang hồ tuyệt nhiên không có người nào qua được ba kiếm dưới tay lão, cho đến khi gặp Diệp Phong.

Bại một lần, tựa như trong mộng mới tỉnh.

Thật ra dù có phải thiên tài hay không, cũng chỉ có một đời, quan trọng chính là sống sao cho mình vui vẻ, người kề cạnh cũng vui. Lòng quá chấp nhất với danh lợi, đến cuối cùng khi ngã xuống vẫn là một nắm xương trắng như nhau.

Nhưng Diệp Phong không nói gì. Bởi Quân Mạc cầm kiếm cả một đời, từ thiếu niên cho đến khi già cỗi, đó là chấp niệm của lão, cũng là lý tưởng của lão, Diệp Phong không có quyền gì mà đánh giá nó.

Một đời người có đáng giá hay không, chỉ có riêng mình mới quyết định được. Người khác nói, không tính.

Quân Mạc kể xong, thở dài: "Tỉnh giấc đã qua một đời, kiếm của ta gãy, kiên cường trong ta cũng gãy. Không hiểu sao lại thấy lòng nhẹ tênh."

"Tiểu tử, ngươi có lời khuyên gì cho lão già này không?"

Diệp Phong vừa lúc hạ xuống nhát dao cuối cùng, đưa cho Quân Mạc một cây kiếm gỗ vô cùng giản đơn, khác xa với cây kiếm gỗ oai phong ban đầu của lão. Nhưng Quân Mạc cầm vào tay, lại hài lòng lắm.

"Ta lo thân chưa xong, nào dám khuyên người."



"Chỉ là ta cảm thấy cuộc đời lão thú vị như vậy, không viết thành tiểu thuyết thì uổng quá."

"Lão nói mình đi qua rất nhiều vương triều, chứng kiến muôn vàng cảnh sắc, đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ. Câu chuyện mà lão đã trải qua, nếu như không thể lưu lại thế gian này vậy thì quả là đáng tiếc."

Quân Mạc không ngờ sẽ nghe một lời đề nghị như vậy, cầm kiếm hơn nửa đời người, chữ nghĩa đã quên gần hết. Hiện tại mà bảo lão đặt bút, chẳng biết là sẽ viết ra thể loại gì nữa.

"Ta viết ra, ngươi cảm thấy có người xem không?"

"Trên thị trường bây giờ hồi ký nhiều lắm."

Diệp Phong nói: "Nhưng lại thiếu một kiếm khách Quân Mạc."

"Câu chuyện của mỗi người đều là độc nhất, lão không viết ra, ai viết thay lão được?"

Quân Mạc trầm ngầm, câu chuyện của mình, quả thật không ai viết thay được...

...

Từ đó về sau, giang hồ thiếu đi một kiếm khách, nhiều thêm một tác giả ra chương chậm như rùa bò.

Vài năm sau, trong một đêm mưa rơi tầm tả, Diệp Phong phát hiện trong phòng vô cớ có thêm một quyển sách. Không biết là ai đêm hôm lén tặng, cửa sổ còn chưa kịp đóng, trên sàn còn in dấu giày.

Bên trên bìa sách viết mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa, vô cùng lòe loẹt: "Không thể tu tiên, ta không cẩn thận trở thành kiếm khách bất bại". Trang đầu mở ra, Diệp Phong nhìn đến hai mắt chấn động:

"Chữ này... thật xấu!"

Loại tiểu thuyết viết tay như vậy, không mở đèn lên là không có cách nào đọc được.

...

Kể từ sau khi Quân Mạc rời đi, cách mấy tháng mấy năm vẫn thường xuyên có cao thủ đến tìm Diệp Phong khiêu chiến, song đều thất bại mà về.

Tuy đã ở ẩn, danh tiếng của Diệp Phong lại càng lúc càng tăng, thi thoảng vẫn có Tông Sư đến nhà thăm hỏi, bàn luận tâm đắc võ đạo. Bốn chữ Thiên Hạ Đệ Nhất không có đặt oan, chói mắt vô cùng.

Vốn tưởng mọi thứ đã đi vào quỹ đạo yên ổn, nhưng câu chuyện của Diệp Phong vẫn chưa thể kết thúc ở đây...

...



Năm thứ hai mươi lăm.

Rừng Tịnh Minh.

Mây đen nặng trĩu trên bầu trời báo hiệu lại có một con yêu quái nữa chuẩn bị độ kiếp. Mỗi một mảnh đại lục có quy tắc khác nhau. Ở Nam Hoang, yêu quái trải qua cột mốc trăm năm đều phải độ kiếp, cho đến ngàn năm mới thôi. Sau ngàn năm, lại phải trải qua tam tai mới chứng được Bất Hủ.

Lại nói Mộc Nhiên nhìn lên bầu trời đen nhẻm, tâm trạng như sắp mừng Sinh Nhật. Tròn một trăm năm đạo hạnh thì 'thổi' lôi kiếp một lần, quả thật rất có cảm giác nghi thức.

Thiên Yêu cơ bản mà nói nếu ăn ở tốt thì không cần lo lắng độ kiếp không nổi. Lo là sau khi độ kiếp suy yếu có bị làm hại không thôi.

Hỏa Diễm Tích vừa hấp thu hoàn toàn Địa Hỏa, lúc này trạng thái thể chất lẫn tinh thần đều vô cùng phấn chấn, đón lôi kiếp mà chẳng sợ gì.

Mộc Nhiên quay qua khoe khoang với Viên Cương: "Thời gian trôi qua nhanh thật, mới ngày nào nó chỉ mới cao có tầm này."

Viên Cương nói: "Bây giờ đã trưởng thành đến mức có thể đè ngươi ra đánh rồi."

Mộc Nhiên cười cười, không cãi được.

Tuy Hỏa Diễm Tích sau khi độ kiếp, đạo hạnh cũng chỉ mới hai trăm năm, còn thua hắn một chút. Nhưng ai bảo Mộc Nhiên là một gốc cây đây, cho dù có Hóa Pháp Thần Quang thì cũng không chịu nổi, bị khắc chế cứng rồi.

Sấm chớp inh ỏi cứ vài phút giáng xuống một phát, thoáng cái trời quang mây tạnh.

Trên đỉnh Vụ Sơn, Hỏa Diễm Tích nằm trong mớ hỗn độn đen nhánh, làn da càng thêm đỏ rực tiên diễm, hỏa văn óng ánh mấy phần. Nó bị sét đánh đến toàn thân không chỗ nào lạnh lặn, xong chỉ thương ngoài da chứ chẳng ảnh hưởng đến xương cốt, tạng phủ. Sau khi nó hấp thu năng lượng từ lôi kiếp để lại, tin rằng thương thế rất nhanh sẽ lành.

Hỏa Diễm Tích sau khi độ kiếp, chân thân tính luôn cả đuôi đã dài đến năm mét, tuy dáng hình vẫn giống một con thằn lằn, kích thước đã không thua gì cá sấu.

Sau bảy ngày nằm dưỡng thương, Hỏa Diễm Tích mở mắt, quanh mình cháy lên liệt diễm hừng hực.

Yêu quái sau khi độ kiếp có tỷ lệ nhất định lĩnh ngộ được thần thông. Phá Mục Kim Quang của Viên Cương chính là ví dụ.

Mà hôm nay Hỏa Diễm Tích cũng may mắn không kém. Chỉ thấy nó mở miệng, lưỡi dài sắc bén quét qua không khí, tựa như một lưỡi gươm dung nham nóng chảy.

Viên Cương vừa thấy cảnh này, hưng phấn khó nhịn, cầm kim côn bước tới khiêu khích:

"Tiểu hỏa tử, có dám đánh với ta một trận?"

Hỏa Diễm Tích thu cái lưỡi về, ánh mắt bắn ra hỏa quang cao ngạo: "Bổn Thiên Yêu há lại sợ ngươi?"

"Lần trước ngươi đánh ta mấy gậy, hôm nay bổn Thiên Yêu phải đòi lại nợ này cả gốc lẫn lãi."

Nói đoạn, Hỏa Diễm Tích hai chân đứng thẳng, từ trong miệng rút ra Xích Diễm. Lưỡi kiếm như mới vừa được rút ra từ lò nung, vẫn còn cháy đỏ, thiêu đốt đến không khí xung quanh vặn vẹo.