Đại Yêu Quái

Chương 132: Này thì đao kiếm không có mắt!



Chương 132: Này thì đao kiếm không có mắt!

Tam Hoàng tử bước tới vỗ vai Diệp Phong, tặng cho hắn ánh mắt đồng cảm mà nam nhân đều hiểu.

Diệp Phong đắng chát thở dài, chỉ thiếu điều tại chỗ khóc nấc.

Tiễn đoàn người của Tam Hoàng tử thất vọng rời đi, Diệp Phong nội tâm thở phào, xem như lại qua một kiếp.

Tông Sư thì đã sao...

Thế giới này rộng lớn, chưa bao giờ là nơi mà vũ lực của một người có thể thay đổi tất cả, ai cũng phải học cách cúi đầu.

Diệp Phong hiểu rõ, một khi mình vướng vào cuộc c·hiến t·ranh giành hoàng quyền, cho dù có là Tông Sư cũng khó mà bảo đảm tự thân. Vương triều Đại Lý không thiếu kẻ mạnh, cũng không thiếu thủ đoạn có thể tiêu diệt kẻ mạnh, nó tồn tại được hơn ngàn năm không phải chỉ đơn thuần dựa vào may mắn.

"Nhưng mà... võ công Hoàng thất thật kỳ lạ, cái kia là long khí trong truyền thuyết sao?"

...

Cái danh Thiên Hạ Đệ Nhất chưa hết nóng, tin tức Diệp Phong bất ngờ rửa tay gác kiếm không quản chuyện giang hồ lần nữa làm cho dư luận dậy sóng. Có người đồn là hắn luyện tà công tẩu hỏa nhập ma, có người đồn là hắn bệnh nặng sắp c·hết. Song, hầu hết Tông Sư đều ngầm hiểu là Diệp Phong không muốn dính dáng đến thế lực các phương đấu đá nên chủ động lui về mà thôi.

Bởi vậy, người muốn khiêu chiến hắn thì vẫn đến.

Ngày hôm đó, trước Diệp Phủ xuất hiện một lão già râu tóc trắng xóa. Lão mặc một thân áo bào màu xám bạc, sau lưng treo một cây kiếm gỗ, nhìn qua tựa như cao nhân lánh đời.

Lão rút kiếm gỗ, một chém trực tiếp phá nát cửa lớn.

Người hầu trong phủ chạy ra, cũng bị một chưởng đánh cho ngã trái ngã phải.

"Tặc tử to gan, dám đến Diệp Phủ náo loạn!"

Lưu Hoành và Diệp Trần lúc này đều là cao thủ Tuyệt Đỉnh xông ra, hai người kiếm pháp lăng lệ, trái phải đâm tới.

Kết quả sau đó chẳng được vài chiêu đã bị lão già tóc trắng dùng kiếm gỗ đánh ngã, thật lâu cũng không đứng lên được. Diệp Trần ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên, đối phương cường đại để cho hắn nhớ tới cảm giác bất lực khi đánh cùng Diệp Phong trong quá khứ.

Hai người bọn họ ngã xuống, trong nhà lại xuất hiện gần chục cao thủ Tuyệt Đỉnh và Nhất Lưu xông tới. Lão già thở dài, thân ảnh nhanh đến mơ hồ, chẳng cần mấy chốc lại đánh ngã tất cả.

"Hành Vân Kiếm Pháp? Tiền bối là người của Bạch Vân Quan sao?"

Diệp Phong một thân áo trắng từ trong nhà đi ra, một mặt phong khinh vân đạm, phảng phất đám người b·ị đ·ánh ngã không có liên quan gì tới mình.

"Nghe nói ngươi là Thiên Hạ Đệ Nhất, đỡ ta một kiếm!" Nói đoạn, lão cầm kiếm gỗ vung ra, kiếm khí sắc bén hóa thành thực chất như sóng nước đổ tới.

Diệp Phong đứng yên bất động, kiếm khí chỉ vừa đánh tới trước mặt đã bị chân khí vô hình phá giải, chấn động tới nền gạch phía dưới nứt ra vết rạn như mạn nhện.



"Tiền bối, không cần nóng tính như vậy. Chúng ta tìm một chỗ phong cảnh tú lệ rồi lại đánh được không?" Nhìn nền gạch nứt nẻ, bốn phía tan hoang, cái cửa cũng vỡ ra, trong mắt Diệp Phong hiện lên bất đắc dĩ, mấy thứ này đều là tiền đó...

Diệp Phong vừa dứt câu, thân hình thoáng cái đã hóa thành tàn ảnh chạy mất. Lão già kia hừ lạnh một cái, hai chân đạp lên không trung đuổi theo.

"Tiểu tử, ngươi luyện võ đến cảnh giới này, còn tiếc chút tiền ấy sao?"

Diệp Phong quay đầu lại, chỉ thấy thượng hạ thất sắc, trong mắt chỉ còn lại một vết kiếm không ngừng kéo dài.

Keng một tiếng, Diệp Phong rút thiết phiến ra đón đỡ. Một kiếm này trực tiếp đánh hắn rơi xuống đất, kiếm khí sắc bén cứa rách quần áo, cũng chém rơi mấy lọn tóc dài.

"Hừ, trình độ chỉ có bấy nhiêu, cũng xứng thiên hạ đệ nhất?"

Hai người ngươi đuổi ta truy đến hòn non bộ, lão già chấp kiếm sau lưng, một chân nhẹ nhàng đáp lên cành trúc, ánh mắt lạnh nhạt quét xuống.

"Không biết tiền bối cao danh quý tánh?" Diệp Phong hỏi.

Lão lạnh nhạt thốt ra hai chữ: "Quân Mạc."

Diệp Phong nghe tên, trong lòng đã rõ. Ngày trước Bạch Vân Quan có thiên tài kiếm đạo, để lại giang hồ truyền thuyết thiếu niên mười chín tuổi một kiếm đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, sau đó lại biến mất khỏi giang hồ không còn tung tích.

Tính về bối phận, Trường Mi đạo trưởng phải kêu người này một tiếng sư bá. Diệp Phong cũng là nghe chuyện kể của người này mà lớn lên.

"Kiếm Thánh Quân Mạc?"

Quân Mạc lắc đầu: "Thiên hạ rộng lớn, hai chữ kiếm thánh lão phu không dám nhận." Thế nhưng trong mắt lão lại không che giấu được tự ngạo.

Quân Mạc lại nói: "Hôm nay nếu ngươi còn muốn giữ danh Thiên Hạ Đệ Nhất, thì phải gánh được ba kiếm của ta."

Diệp Phong nhìn lên, trong lòng không nhịn được ngứa ngáy: "Ba kiếm hơi ít, ta muốn đánh với tiền bối ba trăm hiệp đây!"

Quân Mạc cười nhạc, một kiếm vung ra, lại có trăm ngàn mũi kiếm sắc bén lăng lệ rơi xuống.

Vô Lượng Kiếm Khí!

"Lại là chiêu này!"

Diệp Phong không tắm hai lần trên một dòng sông, một quyền tung ra, long ảnh to lớn khuấy động phong vân, cả khoảng kiếm vũ bị long thân xoắn nát không còn. Một quyền này trực tiếp tiêu hao một phần tư nội lực của Diệp Phong, là một chiêu cường đại nhất của hắn hiện giờ.

"Quyền kình thật đáng sợ, lực lượng thật mạnh, không thể tưởng tượng được võ đạo chân ý có thể đậm đặc đến mức này." Quân Mạc khen tốt ba tiếng, ánh mắt trở nên nóng rực.

"Khá lắm tiểu tử, xem kiếm!" Quân Mạc lao xuống, thân thể ở trên không trung trở nên mơ hồ, sau đó hóa thành ảo ảnh.



Vô Ảnh Kiếm Ca!

Quân Mạc đã không có bóng dáng, mà kiếm quang lại hiện lên ở tứ phương, vô thanh vô tức, sắc bén vô cùng.

Ban đầu Diệp Phong phải cật lực dựa vào một cây thiết phiến chống trả, dần dần, thân ảnh của hắn cũng biến mất vào trong không khí. Không gian chỉ còn lại vô số ảo ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, cùng với tiếng kim thiết va nhau điếc tai vang lên không ngừng.

Sau cùng, Diệp Phong một quyền trực tiếp đánh lui Quân Mạc.

Lão lúc này nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin: "Ngươi là quỷ sao?"

Chiêu thức lão mất cả chục năm mới luyện được, hắn chỉ nhìn qua một chút liền biết, hơn nữa càng đánh càng thành thạo.

Diệp Phong chỉ cười: "Tiền bối đoán gần đúng rồi."

Ta là yêu quái!

Quân Mạc hít sâu một hơi: "Xem ra ngươi đủ bản lĩnh để tiếp một chiêu cuối cùng của ta."

"Trước nay chưa từng có ai sống sót dưới một kiếm này!"

Diệp Phong lau đi v·ết m·áu nơi khóe miệng:

"Tới đi, Kiếm Thánh mà chỉ có vậy thì hơi kém."

Quân Mạc vừa tức vừa buồn cười: "Tiểu tử thúi."

"Miệng của ngươi còn cứng hơn quyền của ngươi nhiều!"

"Tốt nhất là ngươi đừng c·hết!"

Sau đó thì Quân Mạc rút kiếm, một kiếm ra, bốn phía tĩnh lặng, không có ánh kiếm phát ra, nhưng sát cơ lại bao trùm mọi ngã.

Vô Hình Kiếm Ngã.

Diệp Phong chẳng thấy kiếm tới, lại cảm giác như nó sắp đâm vào ngực mình, không còn đường nào né tránh.

Tinh thần công kích?

Diệp Phong nhíu mày, võ đạo chân ý hiện ra ở sau lưng, phản chiếu ra một ánh kiếm vô hình.

Thứ này đã thoát ly khỏi phạm trù võ công bình thương, là dùng võ đạo chân ý tiến hành trực tiếp công kích linh hồn.



Một kiếm này đánh thẳng vào người Diệp Phong, mơ hồ rơi vào Cực Võ chân ý, tựa như đá chìm đáy biển, đánh ra vô số sóng gợn.

Diệp Phong cảm thấy tinh thần đau nhói, nhịn không được phun ra một ngụm máu. Người nào mà ý chí kém một chút, cho dù có là Tông Sư thì cũng sẽ bị một kiếm này c·hôn v·ùi tinh thần, nhẹ thì trở thành kẻ ngốc, nặng thì tại trở thành người mất hồn.

Quân Mạc đắc ý nói: "Thấy sao hả tiểu tử!"

"Cũng thường thôi..."

Diệp Phong mở mắt ra nói. Song, võ đạo chân ý hiển hiện, trả lại cho Quân Mạc một kiếm y hệt.

Vô Hình Kiếm Ngã của Diệp Phong bắt chước chưa tới, tuy không lăng lệ sát khí bằng Quân Mạc, nhưng cũng vô cùng khó chịu. Chiêu này vô hình vô ảnh, lại trực tiếp đánh vào tinh thần, khó mà né tránh.

Quân Mạc vội vàng không kịp chuẩn bị, bị một kiếm này chấn đến tinh thần choáng váng, ngã từ trên đọt cây xuống.

"Ai u... Cái lưng của ta."

Diệp Phong bước tới bên cạnh, còn đạp thêm vài đạp: "Tiền bối chơi ác, đánh với tiểu bối mà dùng ra chiêu thức thâm độc như vậy, thật sự là không giữ mặt mũi!"

Quân Mạc trước giờ toàn dùng Vô Hình Kiếm Ngã đánh người, có bao giờ nếm thử được cảm giác đó, nay chỉ thấy đầu đau muốn nứt, chẳng còn tinh thần làm chuyện gì nữa. Ngay cả Diệp Phong đứng bên cạnh không chút khách khí đạp mình, lão cũng chẳng màng đón đỡ.

"Võ đạo chân ý của ngươi mạnh như vậy, tệ nhất là b·ị đ·ánh thành ngu ngốc thôi, không đến mức xảy ra chuyện gì!"

"Ngươi xông xáo giang hồ lâu như vậy chưa nghe câu đao kiếm không có mắt sao?"

Diệp Phong thấy Quân Mạc nói có lý, bèn lấy dây lưng quần trói tay lão lại rồi ném xuống hồ cá.

Đến khi Quân Mạc vừa đỡ cơn choáng váng do Vô Hình Kiếm Ngã mang tới, thì cũng đã uống no mấy ngụm nước hồ, xem nữa c·hết đ·uối.

"Ta nói nghe nè lão kiếm thánh, kỹ thuật bơi kém như vậy?" Diệp Phong một chân đạp lên bờ hồ, nói.

Quân Mạc bị trói hai tay, nhảy cà tẳng cà tẳng một hồi cũng chỉ miễn cưỡng ngoi cái đầu lên được, không nhịn được mắng to: "Ngươi ném người già xuống nước vậy mà lương tâm không đau sao?"

Quân Mạc phát hiện, nội lực trong người mình đã bị rút sạch, không có mươi phút nửa giờ là không vận công bay lên được, cũng không biết là Diệp Phong đã dở ra tà công gì.

"Lương tâm cái quái gì."

"Lão phá cửa lớn, đánh người của Diệp Gia ta, còn hại ta xém thành thằng ngốc. Không cho lão ăn chút thiệt thòi thì sao ta hả dạ!"

Nói đoạn, Diệp Phong còn cầm mấy cục đá nhỏ ném xuống. "Kiếm Thánh đồ, trông oai quá nhỉ?"

Quân Mạc đời này chưa ăn thua thiệt nào lớn như thế, cay đỏ mặt: "Tiểu tử, có giỏi thì đợi ta khôi phục, chúng ta lại đánh ba trăm hiệp."

"Ta đâu có rảnh."

Diệp Phong cười cười, bắn ra một phát Vô Hình Kiếm Ngã. Quân Mạc choáng cả đầu óc, nhất thời lại chìm xuống nước.